Sau lưng một vị thiếu niên mặt như bạch ngọc cười nói, luận tuấn mỹ cùng khí
độ, chỉ sợ chỉ có Phong Vũ Môn Nhạc Phong mới có thể so sánh.
Vũ Mặc gật đầu:
– Trong động quật tất có bảo vật, nhưng nếu chúng ta như lợi dụng lúc người
ta gặp khó khăn đi tới, dùng tỉnh táo và cơ trí của Vân Viễn Hàng, tuyệt đối
sẽ mặc kệ Biên Bức Vương, không cho chúng ta thực hiện được.
– Vậy làm sao bây giờ?
Thiếu niên có chút chần chờ.
– Chúng ta chỉ phái tầm hai ba người đi, hơn nữa tu vi không thể cao.
Vũ Mặc nhấp nháy đôi mắt dễ thương, xẹt qua mấy người sau lưng, rơi xuống trên
người nam tử lãnh khốc cao ngất trong đó.
– Ta đang có ý này.
Thanh âm của Nhiếp Hàn âm vang như kiếm ra khỏi vỏ, thân hình tháo chạy, dẫn
đầu hai gã đệ tử Kiếm Tông, tiến đến động quật kia.
Nhiếp Hàn vừa rời đi không lâu, bên ngoài phương xa vài dặm, đột nhiên lại có
một đạo pháo hoa hình kiếm phóng lên trời.
– Không tốt, đồng môn gặp nạn!
Vũ Mặc vội vàng dẫn đầu các đệ tử khác chạy tới hướng kia.
Chứng kiến pháo hoa trùng thiên kia, thân hình Nhiếp Hàn có chút dừng lại.
– Nhiếp sư huynh, bên kia có tín hiệu xin giúp đỡ.
Một vị đệ tử chần chờ nói.
– Có Vũ Mặc đi qua, sẽ không có vấn đề, vấn đề nàng không giải quyết được,
chúng ta cũng phí công.
Thân hình Nhiếp Hàn tiếp tục đi về phía trước, lôi lệ phong hành, rất nhanh
cũng tiến vào trong động quật.
Hành tung ba gã đệ tử Kiếm Tông này, tự nhiên không thoát khỏi ánh của Vân
Viễn Hàng cùng đệ tử Phong Vũ Môn đang đối kháng Biên Bức Vương.
– Đại sư huynh, có ba đệ tử Kiếm Tông cũng chạy vào trong động quật.
Vị Chân truyền đệ tử Luyện Khí ngũ trọng nói.
– Chỉ là ba Luyện Khí hai ba trọng, có năm sáu người Nhạc Phong, sẽ không có
vấn đề.
Vân Viễn Hàng thản nhiên nói.
. . .
. . .
Phong Vũ Môn một chuyến sáu người, dùng Nhạc Phong cầm đầu, tiến đến trong
động quật.
Có Nhạc Phong là Luyện Khí tứ trọng, đàn biên bức trên đường đi đều là tiêu
diệt dễ như trở bàn tay.
Mỗi khi Nhạc Phong vung lên một tay, sóng diễm xanh hồng lăn một vòng, dù là
đến vài chục con dơi, cũng phải hóa thành thi thể cháy đen.
Mấy người vừa hành tẩu một khoảng cách, sau lưng truyền đến tiếng bước chân.
Người nào!
Từ Huyền ở phía sau hô nhỏ một tiếng, tất cả mọi người quay đầu lại, phát hiện
ba gã đệ tử Kiếm Tông, vậy mà cũng giết tiến vào động quật.
Người cầm đầu là Nhiếp Hàn, đám người Từ Huyền, Vạn Phúc Sơn đã tham gia tiễu
phỉ, tự nhiên rất có ấn tượng.
– Nguyên lai là Nhiếp sư huynh.
Nhạc Phong chứng kiến ba người Nhiếp Hàn, sắc mặt hơi lộ ra vẻ vui mừng.
– Nhạc sư huynh, ba tiểu mao đầu Kiếm Tông này, lại dám tới kiếm tiện nghi,
chúng ta cùng một chỗ giết. . . đuổi bọn họ đi.
Vạn Phúc Sơn lòng đầy căm phẫn giựt giây nói, bởi vì nghĩ đến hai phái quan hệ
sâu xa, nên “giết chết” đổi thành đuổi đi.
– Muốn động thủ, Nhiếp mỗ ta phụng bồi!
Ánh mắt Nhiếp Hàn lạnh như băng, một cổ kiếm ý ẩn ẩn tranh minh, phát ra chiến
ý vô cùng, bồi hồi quanh thân, cũng hung hăng trừng mắt nhìn Vạn Phúc Sơn.
Vạn Phúc Sơn sợ tới mức run rẩy một cái, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo,
phảng phất đặt mình trong một kiếm chi uy ngày đó.
Lúc này tu vi của Nhiếp Hàn là Luyện Khí tam trọng, khó có thể tưởng tượng hắn
lại dám cường ngạnh như thế.
– Muốn đánh thì đánh.
Đều là Luyện Khí tam trọng, Lâm sư huynh quát lớn, không chút nào yếu thế.
BOANG…!
Hàn quang lóe lên, bảo kiếm ra khỏi vỏ, một đạo kiếm khí như thiểm điện chém
ra.
Phốc phốc!
Huyết dịch tung tóe, một lỗ tai của Lâm sư huynh từ trên đầu rơi xuống, cả
người bị một cổ hàn ý lạnh như băng bao phủ, giống như đông lại.
Chẳng ai ngờ rằng, Nhiếp Hàn dám ra tay, còn nhanh như vậy, cơ hồ sợ ngây
người.
Duy nhất có năng lực cứu viện là Nhạc Phong, bởi vì ở phía trước mở đường,
khoảng cách xa nhất, đến cũng không kịp.
– Ah!
Đợi cho mọi người kịp phản ứng, Lâm sư huynh mới phát ra một tiếng tru lên.
Nhiếp Hàn một người một kiếm, đứng thẳng trong động quật, đối mặt một chuyến
sáu người, khí thế cường thịnh, cười lạnh nói:
– Ngươi căn bản không có tư cách làm đối thủ của Nhiếp mỗ.
Trong nội tâm Từ Huyền trầm trồ khen ngợi, một kiếm này rất thống khoái, hắn
sớm nhìn Lâm sư huynh khó chịu rồi, sao không một kiếm tiêu diệt, tốt nhất là
cũng làm thịt luôn Vạn Phúc Sơn ở sau lưng.
– Nhiếp Hàn, ngươi đây là ý gì, lại ra tay với đệ tử tông ta.
Pháp lực trên người Nhạc Phong mãnh liệt, áo bào tung bay, dù hắn làm người
hòa khí, nhưng lúc này cũng lộ vẻ tức giận.
– Nhạc Phong, lần này tiến vào Bí Cảnh, Nhiếp mỗ ta chuẩn bị lấy ngươi làm đá
đặt chân.
Kiếm ý trên người Nhiếp Hàn ngưng tụ, bảo kiếm trong tay phát ra thanh âm
boong boong rất nhỏ, giống như theo chủ nhân cùng một chỗ phát uy.
– Đá đặt chân? Hảo hảo hảo!
Nhạc Phong không giận ngược lại cười, tế ra một cây quạt chuôi hồng vũ, quán
chú pháp lực, trôi nổi ở giữa không trung, bỗng nhiên dâng lên một sóng diễm
cao hơn một trượng, một tầng hỏa diễm màu xanh lá nhấp nhô, tăng thêm vài phần
uy thế.
Chỉ một thoáng, toàn bộ động quật lờ mờ sáng như ban ngày.
Những người còn lại nhao nhao lui ra, chỉ còn lại có Nhạc Phong cùng Nhiếp
Hàn, bốn mắt nhìn nhau, cũng không yếu thế, không khí rất áp lực.
Trong động quật, hai tân tú mạnh nhất của Phong Vũ Tiên Môn cùng Tinh Vẫn Kiếm
Tông, xa xa giằng co, khí thế lẫm lẫm, giương cung bạt kiếm.
Sau khi Nhạc Phong tế ra Hỏa Vũ phiến, pháp lực trên người bỗng nhiên kéo lên,
nghiễm nhiên thẳng bức tới Luyện Khí ngũ trọng, hiển nhiên hắn đã có được tu
vi Luyện Khí tứ trọng đỉnh phong.
Cái này làm cho bọn người Vạn Phúc Sơn thầm giật mình, dùng tiềm lực lúc này
của Nhạc Phong xem ra, tương lai hoàn toàn có cơ hội uy hiếp được Vân Viễn
Hàng Đại sư huynh.
Cây quạt trong tay Nhạc Phong kia, đúng là trung phẩm pháp khí Phong Hỏa Phiến
mà ngày đó tiễu phỉ ban thưởng. Dùng tu vi Luyện Khí tứ trọng đỉnh phong, cộng
thêm pháp khí cường đại này, có thể nói như hổ thêm cánh, thực lực so sánh với
lúc tiễu phỉ, cường đại vượt qua mấy lần.
Thần sắc Nhiếp Hàn lộ vẻ ngưng trọng, thực lực đối thủ cường đại, làm cho hắn
cảm thấy khó giải quyết, nhưng trong lòng lại càng phát ra hưng phấn, sau khi
bảo kiếm trong tay run rẩy rất nhỏ, càng thêm vững vàng hữu lực, trên thân
kiếm ngưng tụ kiếm khí, lập loè hàn mang màu bạc, lại tiến thêm một bước áp
súc ngưng tụ, khiến cho khí thế trên người Nhiếp Hàn càng tăng lên, như muốn
phá tan điểm tới hạn nào đó.
Tu vị Nhiếp Hàn này cũng đạt tới Luyện Khí tam trọng đỉnh phong!
Nhạc Phong động dung, gần kề hai tháng thời gian, tu vị Nhiếp Hàn đề cao nhất
trọng, không hổ là kiếm đạo kỳ tài của Tinh Vẫn Kiếm Tông.
Thời điểm khí thế hai người va chạm, đạt đến mức tận cùng…
Sưu sưu sưu…
Ở chỗ sâu trong động quật bay tới một mảng lớn con dơi, cầm đầu càng là mấy
cái yêu hóa biên bức, cùng lúc đó, bên ngoài động quật truyền tới tiếng
Xi..Xiiii.. của yêu hóa Biên Bức Vương, tiếng đánh nhau càng phát ra rõ ràng.