Giờ phút này, dù hơi thắng nửa phần, nhưng đánh giá của Thiên Sư đối với Tông
Như Ma cũng làm cho chúng cường giả Hoàng Thiên thánh triều lạnh lòng.
Một phen đại chiến, Thần huyễn Thiên Sư tâm thần mệt mỏi, mọi người nhao nhao
rời đi.
Cuối cùng, còn thừa lại Hiên Phẫn, Từ Huyền, cùng với Liễu Vũ Yên đang hôn
mệ.
Thần niệm của Thiên Sư, đã sớm bồi hồi trên người Liễu Vũ Yên.
Thật lâu sau, hắn lắc đầu:
– Tổn thưởng suy giảm tới ý cảnh và sâu trong linh hồn, ngoại lực nhiều nhất
chỉ có thể phụ trợ, có thể qua được hay không, mấu chốt còn phải dựa vào chính
cô ta nữa.
Giải thích của Thần huyễn Thiên Sư cơ bản nhất trí với kết luận của bọn người
Từ Huyền.
– Cho dù là phụ trợ, ít nhất có thể tăng thêm vài phần hi vọng. Mong rằng
Thiên Sư chỉ giáo.
Từ Huyền ngôn từ khẩn thiết nói.
– Vũ Yên là đệ tử của ta, bổn tông tự nhiên sẽ không đứng nhìn.
Thần huyễn Thiên Sư dứt lời, hai con ngươi thâm thúy không minh, lộ ra vầng
sáng mông lung như mộng huyễn.
Từ Huyền chỉ cảm thấy một cổ sức mạnh hư không thần bí, thấu triệt vạn vật bồi
hồi ở chung quanh mình và Liễu Vũ Yên.
Thật lâu sau, Thần huyễn Thiên Sư mở miệng:
– Có thể cứu Vũ Yên hay không, nhân vật mấu chốt, vẫn là Từ tiểu hữu.
– Ta nên làm như thế nào?
Từ Huyền biết rõ, ý cảnh của Liễu Vũ Yên ý� là được thành lập trên tình cảm
với mình.
– Ta sẽ dẫn đạo tinh thần ý thức của ngươi tiến vào mộng cảnh không gian của
Vũ Yên. Trong đó, ngươi có thể tiếp xúc với Vũ Yên, cũng sinh ra một ít ảnh
hưởng với nàng, là tốt là xấu, toàn bộ nhờ vào ngươi.
Thần huyễn Thiên Sư trịnh trọng nói.
– Tốt.
Từ Huyền lập tức gật đầu đáp ứng.
Ông!.!
Thần huyễn Thiên Sư không chút nào nói nhảm, lập tức ra tay, trong hai đồng tử
thâm thúy không minh bắn ra hào quang mộng ảo quang vụ, bao phủ Từ Huyền và
Liễu Vũ Yên vào trong.
Trong chớp mắt kia, tâm thần linh hồn Từ Huyền không bị khống chế, lập tức trở
nên mệt mỏi vô lực, thân thể có một loại cảm giác không ngừng trầm xuống, lâm
vào Hắc Ám Thâm Uyên.
– Không nên phản kháng…
Thanh âm Thiên Sư truyền đến.
Từ Huyền lập tức kiềm chế mộng hồi hồn lực và Nguyệt Quang Bí Châu.
Bá!.!
Từ Huyền trước mắt tối sầm, phảng phất mất đi ý thức.
Nhưng rất nhanh, hắn phát hiện mình đặt mình trong một tràng cảnh hoang vu
băng tuyết thiên địa.
Thân ở trong phiến khong gian này, Từ Huyền cảm giác toàn thân huyết dịch
đông lạnh, trạng thái tinh thần, trong thoáng chốc ngã vào sa sút, phảng phất
như nhớ lại tình hình lúc gặp Lẫm Đông Chi Diễm vậy.
– Đây là nơi nào?
Từ Huyền ánh mắt ngưng tụ, cảm giác nơi này có chút quen mắt.
Rất nhanh, ánh mắt của hắn, rơi xuống một tòa trúc lâu bị băng tuyết bao trùm
trước mắt.
Hô ~
Gió lạnh quét qua, Từ Huyền nhìn thấy mấy chữ: Liễu Ngữ Cư.
– Nơi này là Không Sơn Liễu Ngữ, chỗ tu luyện của Vũ Yên.
Từ Huyền rất nhanh tỉnh ngộ.
Bối cảnh nơi này chính là chỗ tu luyện quanh năm của Liễu Vũ Yên.
Chỉ là hôm nay, nơi này không hề có sinh cơ, băng thiên tuyết địa, nghênh đón
vạn vật hoang lạnh lẫm đông, héo rũ.
Từ Huyền vừa mới muốn đi vào liễu ngữ cư, cửa ra vào đã đứng một nha hoa váy
trắng, vẻ mặt lạnh như băng, đông cứng nói:
– Vũ Yên tỷ đang bế sinh tử quan, không tiếp khách.
Bế sinh tử quan?
Từ Huyền nhíu mày.
Nơi này là mộng cảnh của Vũ Yên, hắn không dám tùy tiện hành động.
Bình thường bế sinh tử quan, không thể bị quấy rầy, nếu không sẽ mang đến kết
qua không thể đánh giá.
Từ Huyền lập tức có chút thúc thủ vô sách.
Rồi đột nhiên, hắn nghĩ đến ký ức Tinh Hải.
Ý niệm khẽ động, Từ Huyền tâm thần dung nhập vào trong Tinh Hải, tàn hồn kiếp
trước đã ở đó.
Nhưng hắn không thể xác định, nơi này có phải là mộng cảnh không.
Bởi vì giờ phút này, hết thảy tràng cảnh, đều đưa thân vào mộng cảnh của Liễu
Vũ Yên.
Cho dù là bọn người Thần huyễn Thiên Sư, Hiên Phẫn ở bên ngoài cũng không
cách nào can thiệp và ảnh hưởng đến không gian mộng cảnh.
Chỉ có Từ Huyền, nhân vật tương quan với ý cảnh bản thân Liễu Vũ Yên mới dám
tiến vào mộng cảnh không gian của nàng.
– Thử xem mộng hồi a.
Tàn hồn kiếp trước, hơi thâm ý nói.
– Tốt.
Từ Huyền nhẹ gật đầu, cũng mặc kệ tàn hồn kiếp trước giờ phút này có thuộc về
mộng cảnh không.
Hắn khoanh chân mà ngồi, trong không gian mộng cảnh, thúc dục mộng hồi .
Rất nhanh, trong thân thể Từ Huyền ngưng kết một mộng huyễn quang đoàn, xoay
tròn như vòng xoáy, một mảnh mộng ảo quang vụ, diễm khí đằng đằng, hướng bốn
phương tám hướng
Lực lượng Mộng hồi lan tràn đến đâu, bốn phía băng tuyết, chậm rãi tan chảy.
Hoang vu lẫm đông chi ý ở gần hắn lập tức giảm mạnh.
– Ngươi muốn làm gì!.!
Nha hoàn váy trắng lạnh như băng kia, bị mộng ảo quang vụ bao phủ, một hồi
không khỏe, nộ quát một tiếng, đánh về phía Từ Huyền.
Thiếp thân nha hoàn của Liễu Vũ Yên có tu vị Anh Biến quân hoàng, giận dữ ra
tay tự nhiên không phải chuyện đùa.
Phanh phanh bành!.!
Từ Huyền vận Kim Thân thần thông, khí lực lực lượng vô hình thuần túy trực
tiếp khiến nha hoàn váy trắng bị đánh bay thổ huyết.
Hắn cũng không gây nguy hại đến tánh mạng nàng, lại thúc dục mộng hồi , tan
chảy lẫm đông hàn ý bên trong Không Sơn Liễu Ngữ.
Hắn rất nhanh phát hiện, toàn bộ không gian mộng cảnh bị lẫm đông khô hàn chi
ý phô thiên cái địa bao phủ, cũng ảnh hưởng đến hết thảy trong không gian.
Khó giải quyết nhất chính là, lẫm đông khô hàn chi khí kia sau khi vừa mới tan
chảy, rất nhanh sẽ lại một lần nữa sinh ra đời.
– Toàn bộ Thiên địa trong mộng cảnh đều đặt mình dưới ý cảnh lực lượng này,
ngươi làm như vậy, không khác gì nghịch kháng với Thiên địa cả.
Trong đầu tàn hồn kiếp trước lên tiếng nhắc nhở.
Từ Huyền nhẹ gật đầu, tình huống thật là như thế.
– Vậy nên xử lý thế nào?
Từ Huyền thử thăm dò hỏi.
Cho dù đặt mình trong mộng cảnh, hắn phát hiện giải thích và độ cao của tàn
hồn kiếp trước vẫn tồn tại như trước.
– Tìm ra ngọn nguồn, giải quyết vấn đề.
Tàn hồn kiếp trước nói.
– Ngọn nguồn?
Từ Huyền ánh mắt rất nhanh nhìn về phía Liễu ngữ cư trước mắt.
Ngọn nguồn cổ ý cảnh này, tự nhiên là Liễu Vũ Yên đang bế sinh tử quan .
– Cần phải nghĩ biện pháp gặp mặt Vũ Yên mới có thể giải quyết căn bản vấn
đề.
Từ Huyền ánh mắt lập loè bất định.
Vấn đề mấu chốt là, phải làm sao để gặp Liễu Vũ Yên trong mộng cảnh.
Rất nhanh, ánh mắt của hắn, chuyển đến trên người nha hoàn váy trắng, linh
quang lóe lên.
Nha hoàn này cùng xưng tỷ muội với Liễu Vũ Yên, quan hệ khẳng định không tầm
thường.
Nha hoàn váy trắng tựa hồ cảm ứng được suy nghĩ trong nội tâm Từ Huyền, mặt lộ
vẻ sợ hãi, lập tức chạy vào trong Liễu ngữ cư.
– Ha ha, lưu lại.
Từ Huyền khẽ cười một tiếng, một tay một trảo, Kim Thân thần thông cách không
đánh ra, bắt nha hoàn váy trắng tới tay.
– Thả ta ra… Ngươi… Ngươi muốn làm gì…
Nha hoàn váy trắng khuôn mặt tái nhợt, sợ tới mức run rẩy.
– Hắc hắc, ta không muốn làm gì. Chỉ muốn tìm ngươi tâm sự nhân sinh, nói
chuyện lý tưởng thôi.
Từ Huyền dùng Kim Thân lực lượng, cưỡng ép áp bách nha hoàn váy trắng trước
người.