Một thanh thường thường không có gì lạ rơi xuống bên tai Tuyệt Vô Ảnh.
Tuyệt Vô Ảnh thể xác và tinh thần run lên, cự��c độ không cam lòng, nhưng lại
lực bất tòng tâm, lực lượng của lẫm đông chi diễm lan tràn khắp toàn thân.
Mới vừa rồi Cô Huyền vẫn còn hạ thủ lưu tình, bằng không thì hắn thậm chí khó
thoát khỏi cái chết.
Hoàng Thiên Đại Đế thở dài một hơi, phân phó hai vị Đế Tôn tới, đỡ Tuyệt Vô
Ảnh rời khỏi mộng huyễn cạnh kỹ tràng để cứu trị.
Chiến thắng Tuyệt Vô Ảnh, Cô Huyền sắc mặt vô kinh vô hỉ, phảng phất hết thảy
đều là đương nhiên.
Hắn chậm rãi trở lại, ánh mắt nhìn về phía Từ Huyền ngồi xếp bằng trên Mộng
Huyễn Thiên Đài, lộ ra chờ mong và chiến ý mãnh liệt, tựa hồ như đang thị uy
vậy.
Từ Huyền chỉ cảm thấy thấy lạnh cả người, lan tràn toàn thân.
Hắn ẩn ẩn cảm giác, ý cảnh thần thông của Cô Huyền có thể sẽ khắc chế Viễn Cổ
Thể Tu. Viễn Cổ Thể Tu, Bất Diệt Kim Thân tuy mạnh, nhưng nếu như Tuyệt Vô
Ảnh, bị suy yếu đến thung lũng nhân sinh, chỉ sợ cũng lực bất tòng tâm.
Đến tận đây, Thiên Tung Cửu Tinh đã bị Cô Huyền quét ngang sáu vị, còn thừa
lại hai người cuối cùng.
Từ Huyền hít sâu một hơi, chậm rãi đứng dậy, tinh khí huyết cả đời thôi động
như bôn lôi…
Ba Mộng Huyễn Thiên Đài, hai cái trong đó, Thiên Sư và Ma Sư đang triển khai
đánh cờ đỉnh phong quỷ thần khó lường, ở vào cấp độ không thể chạm đến.
Mà lúc này, Từ Huyền cũng chậm rãi đứng lên từ trên Mộng Huyễn Thiên Đài.
Mộng Huyễn Thiên Đài, ở vào chỗ cao nhất trong Mộng Huyễn Thiên Đường, Từ
Huyền vừa mới khẽ động thân hình đáng khiến chúng cường giả trong toàn trường
phải chú ý.
Trong những ánh mắt này, có chút mang theo khinh thường, có chút lộ ra mấy
phần chờ mong, hiếu kỳ.
Đối mặt với chiến ý mãnh liệt như thị uy của Cô Huyền, Từ Huyền rốt cục quyết
định, muốn chủ động xuất kích.
Thông qua chiến đấu, ý cảnh và thực lực của Cô Huyền vẫn đang không ngừng kéo
lên ngưng tụ, sẽ trở nên càng ngày càng mạnh.
So sánh với trước khi chiến đấu, thực lực của Cô Huyền cơ hồ tưởng như hai
người.
Giờ phút này, một tầng u ám thủy ngân bên ngoài thân hắn quanh quẩn lưu
chuyển, phát ra một tia tiêu lãnh, khí tức băng lãnh không thể ngăn cản.
– Để cho ta tới.
Một thanh âm thiên nhiên điềm nhiên, phảng phất truyền đến từ không linh huyễn
vụ.
Vừa mới nói xong, một đạo bóng hình xinh đẹp như mông lung mộng ảo, như là Phi
Yến vượt qua giữa không trung, rơi xuống trên Mộng huyễn cạnh kĩ đài.
– Vũ Yên…
Từ Huyền biến sắc, đồng tử ngưng co lại, nhìn chằm chằm vào bạch y tiên tử
quanh quẩn bên trong quang vụ mông lung kia.
Người đến đúng là Liễu Vũ Yên.
Giờ phút này, trong Thiên Tung Cửu Tinh cũng chỉ còn lại có Từ Huyền và Liễu
Vũ Yên là chưa giao thủ với Cô Huyền.
– Tới vừa vặn, ngươi chính là đối thủ kế tiếp của ta.
Ánh mắt Cô Huyền chuyển khỏi người Từ Huyền, nhìn thẳng vào tiên tử xuất trần
trước mặt.
Nguyên lai, đối thủ khiêu chiến tiếp theo của hắn không phải Từ Huyền, mà là
Liễu Vũ Yên!.!
Dựa theo suy nghĩ của hắn, theo trình tự từ yếu đến mạnh, Từ Huyền chính là
đối thủ cuối cùng của hắn.
Cái này đơn giản v ì Từ Huyền là tồn tại mà sư tôn Tông Như Ma cũng phải xem
như là đối thủ tiềm lực.
Giờ phút này, trên tầng mây Mộng Huyễn Thiên Đường, Thiên Sư và Ma Sư, đang
tại diễn dịch một hồi đánh cờ đỉnh phong.
Mà phía dưới.
Thiên Sư cao đồ và Ma Sư đệ tử, cường cường gặp nhau.
Đây là một trận chiến số mệnh.
– Từ đại ca, một trận chiến này, không thể tránh được, Vũ Yên đã chuẩn bị từ
lâu.
Liễu Vũ Yên thần sắc kiên định, nhìn thẳng Từ Huyền, trịnh trọng nói.
Một trận chiến giữa nàng và Cô Huyền, không chỉ đại biểu vinh nhục thắng bại
cá nhân, còn đại biểu cho Thiên Sư, Ma Sư trong Tam đại thần sư nữa.
Cái này khiến Liễu Vũ Yên không thể có nửa điểm lùi bước.
Từ Huyền nhẹ nhàng thở dài, lại ngồi trở lại tại chỗ.
Hắn hiểu được, mình không cách nào ngăn cản Liễu Vũ Yên được.
– Liễu Vũ Yên, ý cảnh lực lượng của ta hiện giờ đã ngưng tụ đến mức tận cùng,
chỉ mong ngươi không để cho ta thất vọng…
Cô Huyền sắc mặt lạnh lùng, từ trong lời nói lộ ra một loại tự tin cường đại.
Thiên Tung Cửu Tinh đã bị hắn quét ngang hơn phân nửa, chỉ còn lại hai vị,
cũng tuyệt khó ngăn được bước tiến của hắn.
Thông qua tranh phong, ma luyện lần lượt, tu vi ý cảnh của hắn đã vọt lên đến
đỉnh phong.
Liễu Vũ Yên hơi mỉm cười như ánh dương sớm mai, quanh thân mông lung quang vụ
hiện động lên ráng ngũ sắc nhàn nhạt, theo ngón tay ngọc nhẹ nhẹ một chút, một
vòng ráng ngũ sắc nhạt như lưu quang như sáng sớm vạch phá trời đông giá rét,
ẩn chứa một loại tín niệm và dũng khí xua tán Hắc Ám.
Lâng lâng tầm đó, tiên tư của nàng dung nhập ý cạnh hồn nhược thiên thành kia,
tại một khắc này, nàng đã siêu thoát phàm trần, diễn dịch thành thiên nhiên
tráng lệ.
Cô Huyền biến sắc, trên mặt ngưng trọng trước nay chưa từng có, Liễu Vũ Yên
trong tầm mắt phảng phất không phải đang ra tay công kích, mà như diễn dịch
một loại vẻ đẹp tự nhiên đánh vỡ trời đông giá rét vậy.
Ý cảnh của đối phương, nghiễm nhiên là nhằm vào ý cảnh điêu tàn khô lão tiêu
đầu của hắn.
Đồng dạng cũng tuân theo quy luật thiên nhiên, hai người lại diễn dịch ra hai
ý cảnh hoàn toàn bất đồng.
Một loại là vẻ đẹp sở dương của tánh mạng phát triển, tích cực hướng lên, một
loại là vẻ đẹp héo tàn của tánh mạng tất đi về hướng héo rũ, cô đơn tuyệt
vọng.
Hai loại ý cảnh cực mâu thuẫn xung đột, gặp nhau giữa không trung.
Ba ~
Ngón tay ngọc thon dài như ánh bình minh làn khói loãng và bàn tay u ám héo
***ng cùng một chỗ, vô thanh vô tức gian sinh ra gợn sóng màu tro sinh diệt
không thôi, vờn quanh trong phạm vi mười trượng, đan vào dây dưa, chẳng phân
biệt được ta và ngươi, cái loại diễn dịch này, tựa hồ vĩnh viễn tiến hành
không dừng lại.
Từ Huyền cơ hồ ngừng lại hô hấp, trong mắt lộ ra vài tia lo lắng.
– Liệu Nguyên chi hỏa!.!
Cô Huyền ánh mắt lạnh lẽo, trong lòng bàn tay bắn ra một đoàn quang diễm.
Trong hồng sắc quang diễm kia, còn lóe ra một đoàn quỷ dị tối tăm, mặt ngoài
bốc lên một tia khói đen.
Hô Xùy~~ ~
Ngọn lửa hồng bốc lên khói đen lan tràn thiếu đối trong hư không, phảng phất
giống như liệu nguyên chi hỏa, đốt diệt hết thảy sinh cơ, lan tràn về phía
Liễu Vũ Yên.
Tánh mang dương quang mà Liễu Vũ Yên diễn dịch vào tại thời khắc này cũng đã
bị tàn phá và đốt cháy một cách vô tình, tràn đầy nguy cơ.
Không tốt!.!