Một nhóm cường giả mạnh nhất Tinh Phong vương triều tụ hội một đường. Trong
đó cũng bao quát một ít cao tầng hai đại thánh cảnh.
Quốc sư Sở Đông nói:
– Trải qua thẩm vấn, thế lực giới ngoại âm thầm phụ tá U Ám thánh cảnh, chủ
yếu đến từ Lô Sơn giới, Thánh đình. Ngoài ra, còn có không ít người đến từ Tử
Thiên đại giới, âm thầm làm chỗ dựa.
– Lô Sơn giới? Thánh đình?
Khóe miệng Từ Huyền nhếch lên một nụ cười.
Lúc trước, thời điểm hắn giết ra Tiểu Ngư giới, tiến vào Lô Sơn giới, cùng
cường giả Thánh đình kia từng có quen biết.
Cường giả Thánh đình cùng Đốt Ma quân đoàn cấu kết, phong tỏa đường hầm giới
ngoại, tập nã Từ Huyền.
Năm đó, Từ Huyền vì thế gánh chịu phiêu lưu rất lớn.
– Chờ thế cuộc Tiểu Ngư giới ổn định lại, ta sẽ tìm bọn họ, thù mới nợ cũ,
cùng tính một lượt.
Từ Huyền cười nói.
Tất cả mọi người gật đầu tán thành.
Bây giờ Từ Huyền không thể nghi ngờ là nhân vật linh hồn của Tinh Phong vương
triều, càng là vô thượng chí tôn của Tiểu Ngư giới.
Thiên Đô Thánh chủ cùng Ninh Từ Thánh chủ liếc mắt nhìn nhau. Người trước đề
nghị:
– Tiểu Ngư giới bây giờ, tứ đại thánh cảnh đã có hai nơi hủy diệt, ngoại giới
chiến loạn không ngừng, ta đề nghị do Tinh Phong vương triều, thống nhất Tiểu
Ngư giới, chỉnh hợp sức mạnh một giới, ứng phó cục diện hỗn loạn này.
Ninh Từ Thánh chủ lại cười nói:
– Thiên Đô, Ninh Từ hai đại thánh cảnh, nguyện ý phụ tá Tinh Phong vương
triều.
Hai vị Thánh chủ nói, để rất nhiều nhân vật đỉnh cao một giới ở đây, cảm thấy
giật mình.
Thế cục tứ đại thánh cảnh siêu nhiên một giới, đã không còn tồn tại.
Thiên Đô, Ninh Từ hai đại thánh cảnh, đều sẽ thần phục Tinh Phong vương triều.
Từ đó, Tinh Phong vương triều, nhất thống Tiểu Ngư giới, hiệu lệnh vũ nội.
Giờ khắc này, ánh mắt Từ Huyền, Sở Đông, Trương Phong, mạc danh tụ hợp chung
một chỗ.
Ngày xưa tại Trương phủ Hoàng Long thành, ba tên thiếu niên bàn luận một tràng
cảnh trên trời dưới biển nào đó, đột ngột hiện lên:
– Bản chất mục đích chiến tranh Tu giới, là vì một lần nữa phân phối tài
nguyên hiện hữu trong tu giới, một khi phát sinh chiến tranh quy mô lớn, không
có bất luận là một thế lực nào, bất luận là một người nào, có thể hoàn toàn
tách ra.
– Nếu như có thể nhất thống Hoàng Long, như vậy có thể chiếm hết thảy tài
nguyên phương viên mấy ngàn dặm này; giả như có thể nhất thống Phương Thiên
sáu thành, sẽ có thể cướp đoạt tài nguyên tốt nhất phương viên 10, 20 ngàn
dặm cho mình sử dụng. Nếu có thể nhất thống toàn bộ Côn Vân quốc, như vậy
liền có thể nắm giữ tài nguyên cả nước, lấy vô số trân bảo kỳ vật phụ tá, coi
như là một người thiên phú bình thường, cũng có thể ung dung bước lên Kim đan
đại đạo.
– Cứ thế mà suy ra. . .
Sở Đông đột nhiên hít sâu một hơi:
– Giả thiết, một người nào đó có thể thống trị toàn bộ Tiểu Ngư giới, như vậy
cho dù một phế linh căn, ở dưới tài nguyên vô hạn phụ trợ, lấy số mệnh một
giới gia tăng, cũng có cơ hội đăng lâm đỉnh cao giới này, trở thành nhân vật
truyền kỳ bất hủ.
Thời gian qua đi hơn một trăm năm, lời nói hùng hồn kia của Sở Đông, nguyện
vọng như không thể đuổi kịp, dĩ nhiên trở thành sự thật.
Giờ khắc này.
Ba người hiểu ý nở nụ cười.
Không có ai rõ ràng tâm tình bọn họ lúc này.
Hơn một trăm năm trước, ba người đều là giun dế tầng thấp nhất tu giới, giẫy
giụa chống lại cùng vận mệnh.
Khi đó, ở trong mắt Từ Huyền, một cái Hoàng Long linh thành, một luyện thần
tiên sư, đều là cao cao tại thượng, không thể đuổi kịp.
Trong nháy mắt, hơn một trăm năm trôi qua.
Quay đầu nhìn lại, đã đi một đoạn lộ trình rất xa rồi.
Loại tâm tình này, trong ánh mắt ba người gặp gỡ, là vi diệu cỡ nào?
Buổi tối tới, đại đa số người đã tán đi.
Trong đại điện, chỉ còn lại Từ Huyền, Sở Đông, Trương Phong, Nhiếp Hàn, Từ Huệ
Lan, Tuyết Vi, Du Cầm, gần mười hạt nhân thân tín nhất.
– Ta lập tức sẽ bế quan một quãng thời gian, giải quyết một cái phiền toái
nhỏ. Trước đó, ta muốn bàn giao một chuyện.
Từ Huyền trịnh trọng nói.
Mọi người ở đây, đều nhìn vào Từ Huyền chăm chú.
Từ Huyền lấy ra vài chiếc nhẫn trữ vật, đưa cho mấy người Trương Phong.
Thần thức mọi người quét qua, cùng nhau hít vào một ngụm khí lạnh, mặt lộ vẻ
khiếp sợ, sau đó mừng như điên.
Thiền Phức Nhi hơi lộ ra vẻ kinh dị, đám người Trương Phong phản ứng, cùng vẻ
mặt mẫu thân Thiền Tông chủ ngày đó tiếp nhận Từ Huyền “Hối lộ”, giống nhau
như đúc.
Bất quá, lần này Từ Huyền lấy ra giá trị tài nguyên, vượt qua lần kia của
Thiền Tông chủ gấp trăm lần.
Từ Huyền lạnh nhạt nói:
– Linh khí chi tỉnh triệt để phóng thích, thêm vào di lạc Cửu Bảo phụ tá,
linh khí Tiểu Ngư giới càng siêu việt hết thảy tiểu quanh thân, chỉ đứng sau
Tử Thiên đại giới. Ta muốn ở trong vòng trăm năm, sáng lập một vạn Quân
hoàng, một triệu Nguyên Thần đại đạo.
Lời vừa nói ra, mọi người trên sân khiếp sợ nghi vấn!
Một vạn Quân hoàng, một triệu Nguyên Thần đại đạo. . . Điều này sao có thể!
Phải biết, phóng tầm mắt toàn bộ Tiểu Ngư giới bây giờ, trong cường giả bản
thổ, chỉ có Từ Huyền cùng Nhiếp Hàn, là đạt đến cấp độ Quân hoàng. Khác nhau ở
chỗ, cấp độ thực tế của Từ Huyền, so với Anh Biến trung kỳ còn mạnh hơn, thổ
sinh kim chuyển hóa suất, chạm đến năm phần mười.
Những người còn lại, như đám người Trương Phong, Sở Đông, Tuyết Vi, tu vi cao
nhất bất quá là Hóa anh hậu kỳ. Đây là kết quả bao quát số mệnh khổng lồ,
chưởng khống di lạc chín thành.
Mà mục tiêu của Từ Huyền, quá điên cuồng, quá kinh người.
Một vạn Quân hoàng, một triệu Nguyên thần đại đạo, đổi làm những người khác,
nghĩ cũng không dám nghĩ tới!
Coi như là đại giới, cũng làm không được một bước này.
Chỉ có Bản nguyên giới đẳng cấp cao nhất, mới có thực lực cùng năng lực này.
Trong ánh mắt mọi người nghi vấn, môi Từ Huyền hơi nhếch lên, lấy ra một bầu
rượu màu xanh văn long, cổ kính.
Trong tay Từ Huyền hiện lên một đoàn linh dịch giống như thủy tinh trân châu,
Thiên địa bốn phía, đột nhiên tản mát ra một cỗ linh khí bàng bạc mà không mất
đi ôn hòa.
Mấy người ở đây, đều cảm thấy một cỗ áp bách.
Thiền Phức Nhi nhận ra lai lịch dịch này, bật thốt lên:
– Thiên Huyền linh dịch!
Sở Đông giật mình nói:
– Thiên Huyền linh dịch trong truyền thuyết, nắm giữ khả năng nghịch thiên
cải mệnh, nắm giữ dịch này, mấy người chúng ta, ngày sau đều có thể thuận lợi
lên cấp Anh Biến.
– Thiên Huyền linh dịch, tục truyền có thể tăng cường xác suất đột phá đế tôn
không ít, ở ngoại vực, gần như tuyệt tích, mấy vạn năm nay, cũng không có
xuất hiện qua mấy lần, phân lượng còn chưa đủ một đoàn trong tay Từ đại ca.
Mắt Thiền Phức Nhi lộ ra dị thải.
Thiên Huyền linh dịch, đây chính là bát phẩm linh tài, đối với đế tôn cũng có
tác dụng nhất định.
– Phức Nhi, đoàn Thiên Huyền linh dịch này, sẽ đưa cho nàng.
Từ Huyền cười một tiếng.
– Chuyện này. . . Này sợ là quá quý trọng.
Thiền Phức Nhi mặt cười nổi lên một tia hồng hà, có chút do dự cùng bất an.
Mấy người bên cạnh dồn dập lộ ra vẻ hâm mộ.
Thiền Phức Nhi này, xem ra là người thân cận Từ Huyền, bằng không khó có đãi
ngộ bực này.