Tiên Hà Phong Bạo – Chương 105: Luyện Thần tiên sư. (1) – Botruyen

Tiên Hà Phong Bạo - Chương 105: Luyện Thần tiên sư. (1)

Đối với phần lớn nội môn đệ tử trong tiên môn mà nói, tiến vào không gian Bí
Cảnh, căn bản là một hy vọng xa vời, mà Từ Huyền lại nhẹ nhàng như vậy đạt
được một cái, không thể bảo là không hạnh vận.

– Du sư muội, thực cảm tạ ngươi cho ta danh ngạch quý giá này.

Từ Huyền tự đáy lòng nói cảm tạ.

Hắn trước mắt đang đứng ở giai đoạn sau cùng của Long Xà Cửu Biến, nếu như có
thể tiến vào Bí Cảnh không gian, đối với đột phá bình cảnh này, thập phần có
trợ giúp.

Ngoài ra, trong không gian Bí Cảnh, có rất nhiều linh tài mà ngoại giới tuyệt
tích, thậm chí còn có chút thượng cổ kỳ bảo không thể tưởng tượng, cái này
cũng là kỳ ngộ lớn lao.

– Đây là nên làm.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Du Cầm hiện hồng, có khả năng giúp đở đến Từ Huyền, lúc
này nàng cũng phi thường vui vẻ.

Hai người trong phòng hàn huyên một hồi, bên ngoài truyền đến một âm thanh nam
tử:

– Du sư muội!

– Là Lâm sư huynh.

Trên mặt Du Cầm lộ ra vẻ bối rối, vội vàng đứng dậy, đối với Từ Huyền nói:

– Ta phải đi đây, ngày mai sư tôn sẽ triệu kiến ngươi.

– Tốt, ngày mai gặp.

Từ Huyền mỉm cười tiễn đưa nàng ly khai, vừa hay nhìn thấy Lâm sư huynh ngoài
cửa, ước chừng hai mươi tuổi, tu vi đại khái là Luyện Khí hai ba trọng.

Đối với Lâm sư huynh này, hắn chỉ là lờ mờ có chút ấn tượng, hẳn là một ký
danh đệ tử của Lục sư bá, không tính là quan môn đệ tử.

– Ta nói Du sư muội a, tìm ngươi cả buổi, mới biết được ở cái địa phương này.
Ngươi thân là Chân truyền đệ tử, thân phận cao quý, sao có thể kết giao bằng
hữu cùng một Phàm sĩ không có thành tựu, coi chừng bị người lợi dụng. . .

Lâm sư huynh một phen thuyết giáo nói.

Du Cầm cúi đầu, yên lặng không nói.

– Đúng rồi, sư muội ngươi còn một danh ngạch khác chưa có người, Trương sư đệ
bên kia năn nỉ ta rất lâu, ngươi đem cái danh ngạch này cho hắn đi.

Lâm sư huynh nhàn nhạt phân phó nói.

– Danh ngạch. . .

Thân hình Du Cầm trì trệ, hơi có vẻ tâm thần bất định nói:

– Ta cho Từ sư huynh rồi.

– Cái gì! Ngươi đem danh ngạch kia cho một Phàm sĩ.

Lâm sư huynh phẫn nộ rồi, gần như gào thét chất vấn:

– Ngươi sao có thể làm như vậy!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Du Cầm trắng bệch, thân hình có chút run rẩy, bộ dạng
không biết làm sao.

– Du sư muội, ngươi đích thị là bị tiểu tử kia lừa, nghe sư huynh ta nói, đem
danh ngạch đổi cho Trương sư đệ. . .

Trên mặt Lâm sư huynh cố nặn ra vẻ tươi cười, trong lòng của hắn thầm nghĩ,
thu Trương sư đệ hơn mười khối thứ phẩm linh thạch, cũng không thể không bỏ
sức.

– Vị sư huynh này, Du sư muội mới là Chân truyền đệ tử, danh ngạch cho ai,
nàng đều có định đoạt.

Một thanh âm lãnh đạm không vui truyền đến.

Từ Huyền bây giờ nhìn không nổi nữa, đi ra khỏi Bắc Nhai Tiểu Các, lạnh lùng
nhìn chằm chằm vào Lâm sư huynh kia.

– Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao, chỉ là Phàm sĩ, cũng vọng tưởng tiến vào
Bí Cảnh không gian, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga?

Lâm sư huynh hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, linh áp của Luyện Khí tam
trọng, như thủy triều mà đến.

Từ Huyền cảm giác sâu sắc cổ lực lượng này cường đại, đối phương so với Vạn
Phúc Sơn không biết cường đại hơn bao nhiêu lần.

Nhưng mà, Từ Huyền đã tu luyện Nhiếp tự quyết tám chín phần, phương diện tinh
thần sớm có bay vọt, căn bản không sợ cổ linh uy này.

– Du sư muội, nếu như vị Lâm sư huynh này lại có bất kỳ bức hiếp hoặc là bất
kính đối với ngươi, ngươi chỉ cần đem việc này nói cho Lục sư bá là được.

Từ Huyền căn bản không để ý tới Lâm sư huynh, đi đến trước mặt Du Cầm, nhìn
nàng cười cười:

– Ngươi. . .

Lâm sư huynh kia nghe vậy biến sắc, trong nội tâm lộp bộp thoáng một phát.

Hắn vốn thấy tính cách Du sư muội thiện lương nhu nhược, ngày bình thường mới
có chỗ khi dễ với nàng, nhưng cũng không dám làm quá mức, chỉ là lần này Du
Cầm đem danh ngạch cho một người khác, làm cho hắn thập phần tức giận.

Nếu như Du Cầm thật sự đem những ủy khuất này nói cho Lục sư bá, hậu quả kia
thiết tưởng không chịu nổi.

– Hắc hắc Du sư muội, vừa rồi sư huynh nhất thời xúc động, ngươi ngàn vạn chớ
để ở trong lòng. Vấn đề danh ngạch, ta sẽ không can thiệp, ngươi ngàn vạn lần
không nên nói cho sư tôn.

Lâm sư huynh lập tức nịnh nọt cười nói.

Du Cầm hướng Từ Huyền quăng thần sắc cảm kích, sau đó cùng Lâm sư huynh trở
về.

Đưa mắt nhìn hai người ly khai, Từ Huyền lẩm bẩm:

– Du sư muội quá mức thiện lương, không thích hợp sinh tồn trong tiên môn,
nếu như không phải Chân truyền đệ tử, có sư trưởng che chở, cái kia chỉ sợ. .
. Nếu như nàng có thể học được một nửa Dương Tiểu Thiến, trong nội môn bất cứ
người nào, đều phải kính sợ nàng ba phần.

Đêm đó, Từ Huyền tiếp tục tu luyện Long Xà Cửu Biến, tu vi càng tiếp cận Luyện
Thể cửu trọng.

Luyện Thể cửu trọng, phóng nhãn toàn bộ Phong Vũ Tiên Môn, nghĩ đến cũng không
có bất cứ người nào có thể đạt tới.

Sáng ngày thứ hai, Từ Huyền vừa rời giường, đang chuẩn bị tu luyện bí quyết
thổ nạp, chỉ thấy vị Lâm sư huynh tối hôm qua kia, từ bên ngoài đi tới, tức
giận nói:

– Sư tôn triệu kiến ngươi.

Sư tôn trong miệng hắn, tự nhiên là chỉ Lục sư bá.

Từ Huyền không thèm nhìn hắn một cái, đi theo Lâm sư huynh tiến về phủ đệ của
Lục sư bá.

Phủ đệ của Lục sư bá, ở phía đông nam sơn môn, xa xa nhìn lại, chỗ đó có một
đại lâm viên, giữa không trung bao phủ một tầng trận pháp màu tím nhạt, có thể
chứng kiến linh cầm phi hành bên trong.

Nghe đồn quả nhiên không giả, Lục sư bá kia rất thích chăn nuôi linh thú.

Hai người thẳng đi đến ở chỗ sâu trong lâm viên, tới trước một tòa phủ đệ
chiếm diện tích vài mẫu, trừ lần đó ra, lâm viên bốn phía đều là địa phương
chăn nuôi linh thú.

Tiến vào tòa phủ đệ này, Từ Huyền rõ ràng cảm nhận được linh khí càng thêm
sinh động, so với linh điện của Nhạc Phong càng tốt hơn.

– Sư tôn đang đợi ngươi.

Lâm sư huynh đưa Từ Huyền vào một gian linh các, trước khi đi trong mắt lộ ra
thần sắc nhìn có chút hả hê.

Ngay lúc này, hắn bỗng nhiên cảm nhận được một cổ tinh thần áp bách, trong tối
tăm giống như có một đôi mắt, từ trên không bao quát lấy mình.

Trong lòng Từ Huyền rùng mình, căn cứ trí nhớ kiếp trước, hắn suy đoán cái kia
đích thị là Thần thức của Luyện Thần kỳ.

Trong lòng của hắn sớm làm tốt tính toán, hít sâu một hơi, bộ pháp vững vàng
đi tới.

Trong phòng bố cục đơn giản, phong cách cổ xưa, đàn hương lượn lờ, có treo một
bức tranh sơn thủy.

Trên bồ đoàn chính giữa ngồi xếp bằng một ngân phát lão giả, tóc bạc mặt hồng
hào, dáng vẻ uy nghiêm, nghe được tiếng bước chân, hai con ngươi nhẹ nhàng mở
ra.

Từ Huyền cảm thấy hình như có một đạo quang điện vô hình, từ trong phòng hiện
lên, tiếp theo một cổ áp bách trầm trọng như núi, từ phương diện tinh thần
truyền đến.

Nếu như là Phàm sĩ bình thường, đối mặt áp lực thần thức của Luyện Thần kỳ,
chỉ sợ lúc này đã gục xuống.

– Đệ tử Từ Huyền, bái kiến Lục sư bá.

Từ Huyền cung kính hành lễ, thản nhiên trực diện tương đối cùng Luyện Thần kỳ.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.