Tiên Hà Phong Bạo – Chương 1041: Ma sư oai. (2) – Botruyen

Tiên Hà Phong Bạo - Chương 1041: Ma sư oai. (2)

Trong Biên Hoàn giới, rất nhiều cường giả cấp Đại thống lĩnh, một mặt hồi hộp.

– Đây chính là sức mạnh chân chính của Ma sư sao?

– Ngoại trừ hai vị khác trong Tam đại thần sư, trên thập phương thế giới này,
căn bản không người nào có thể chống lại.

Bởi vì hai vị Đại Đế tiến vào nơi sâu xa của giới Thiên Hoang vực, Đại thống
lĩnh phổ thông, đã không cách nào bắt giữ tình huống chiến đấu.

Nhưng còn có số ít nửa bước đế tôn, như trước có thể thăm dò một hai.

– Tông Như Ma. . . Còn không thối lui.

Nơi sâu xa Giới Thiên Hoang vực, truyền tới một âm thanh già nua xa xưa, một
cỗ khí tức cường đại, tràn ngập giới thiên vũ trụ.

Vù oanh…

Trong Giới Thiên Hoang vực, bỗng nhiên chấn động, không gian bão táp cuồng bạo
kia, bị một cỗ sức mạnh đáng sợ, trực tiếp cường hành trấn áp xuống.

– Hình như là khí tức Thần Hư hậu kỳ. . .

Biên giới Hoang vực, một vị nửa bước đế tôn, kinh tâm thay đổi sắc mặt.

Thần Hư hậu kỳ.

Ở đây đông đảo Quân hoàng, khiếp sợ biến sắc.

Thần Hư kỳ, đã là bước thứ ba của Nguyên Thần đại đạo, đứng ở điểm cao nhất
thập phương ngoại giới vực.

Những đế tôn tu vi đạt đến Thần Hư trung kỳ kia, đều là giới chủ một phương
Bản nguyên giới, tôn làm Đại Đế, đây đã là Thiên Địa Chí Tôn, chủ tể vạn
giới.

Mà về phần thế ngoại cao nhân Thần Hư hậu kỳ, ở ngoại vực gần như tuyệt tích.

Một, lấy tình trạng thập phương ngoại giới vực, có thể đem tu vi tăng lên tới
Thần Hư kỳ, xác suất đã cực thấp, chỉ có tại bản nguyên giới, mới có thể thực
hiện, về phần Thần Hư hậu kỳ, xác suất kia nhỏ đến đáng thương.

Hai, cường giả đạt đến cấp bậc này, đều đang yên lặng bế quan, tham hóa thông
thiên, truy tìm Tiên Hà tuyên cổ truyền thuyết, cuối cùng hoặc là tọa hóa,
hoặc là không biết tung tích.

– Hoàn Vũ bản nguyên giới kia, địa vị siêu nhiên, tục truyền có Thần Hư hậu
kỳ tuyệt thế đại năng, xem ra quả nhiên không giả.

Một phương Hoàng Thiên thánh triều, đông đảo cường giả dồn dập lộ ra kinh hỉ.

Thần Hư hậu kỳ cùng trung kỳ, hai người này chênh lệch, tuyệt đối so với Đại
thống lĩnh cùng trung vị thống lĩnh chênh lệch với nhau, còn to lớn hơn rất
nhiều.

– Thần Hư hậu kỳ, đã là cực hạn thập phương thế giới, xem ra Tông Như Ma kia
gặp phải phiền toái.

Từ Huyền mặt lộ ý cười, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, đưa tay lấy ra một mặt
gương đồng cổ phác.

Hắn thôi động Mộng Hồi đại pháp cùng nguyên lực, trên Chiếu Thiên cảnh kia,
hình ảnh di chuyển, cuối cùng càng hiện ra nơi sâu xa của giới Thiên Hoang
vực.

Ba vị thống lĩnh ở bên cạnh, tấm tắc lấy làm kỳ, đều tò mò nhìn xem.

Trên Chiếu Thiên cảnh hiện ra một tràng cảnh:

Tông Như Ma đứng chắp tay, sừng sững trong không gian bão táp, vẻ mặt không
còn ung dung như lúc trước nữa, nhìn chăm chú phía trước.

Ở đối diện hắn, Hoàn Vũ Đại Đế bị thương nặng, sắc mặt trắng bệch, trốn ở phía
sau một lão nhân áo bào trắng tiên phong đạo cốt, hạc phát đồng nhan.

Lão nhân áo bào trắng kia, không dính một hạt bụi, trôi lơ lửng ở trong giới
Thiên Hoang vực hỗn loạn, giống như một mảnh lông chim trắng noãn hoàn mĩ,
nhìn qua mờ mịt bất định, phảng phất bất cứ lúc nào cũng muốn vũ hóa thành
tiên.

– Thần Hư hậu kỳ, cảnh giới của ngươi cách Thông Thiên cấp ba cũng không tính
là xa, vẫn còn kém một bước, liền có thể đi vào Tiên Hà cổ thế giới trong
truyền thuyết. . .

Tông Như Ma hai tay chậm rãi triển khai, hít sâu một hơi, tuy sắc mặt ngưng
trọng, nhưng không có nửa điểm sợ hãi, trong con ngươi mơ hồ lộ ra vài tia
hưng phấn chờ mong.

– Tông đạo hữu, thành tựu cùng uy danh, lão hủ sớm có nghe thấy, hôm nay có
thể cho lão hủ một chút mặt mũi, điểm đến là dừng hay không?

Trên mặt lão nhân áo bào trắng mang theo ý cười, nhẹ như mây gió nói.

– Có thể.

Tông Như Ma gật đầu, nhưng câu chuyện đột nhiên xoay một cái:

– Nếu như Tông mỗ cố ý hạ sát thủ, hắn cũng khó sống đến giờ phút nà, Tông
mỗ đợi. . . Đúng là ngươi, ngươi ta không ngại nghiệm chứng một chút hay
không?

Lời vừa nói ra, lão nhân áo bào trắng kia hơi nhướng mày.

Còn không đợi hắn đáp ứng, Tông Như Ma hóa thành một đạo hư ảnh huyền bí khó
lường, một chưởng ấn tới.

Trong chớp mắt ấy, thời không phụ cận một thế giới, trực tiếp đổ nát vặn vẹo,
bị một vòng xoáy luân hình to lớn bao phủ, bốn phía không gian bão táp khủng
bố, bao phủ hơn mười triệu, thậm chí lan đến phụ cận Biên Hoàn giới.

Chiếu Thiên cảnh của Từ Huyền vào thời khắc ấy, cũng xuất hiện hỗn loạn mơ hồ
ngắn ngủi.

– Bảnh bảnh bảnh. . .

Trong vòng xoáy bão táp hỗn loạn, liên tục truyền đến giao kích chống đỡ cứng
rắn, trầm thấp kinh tâm, lại liên tục xoay tròn, tiếng vang kia, một lần so
với một lần cường đại.

Bảnh ca…

Rốt cục ở thời điểm thứ mười, hai đạo thân ảnh tách ra.

Ma Ảnh vĩ đại cao to của Tông Như Ma, bỗng dưng chấn động, khóe miệng tràn ra
một vệt máu, sắc mặt trắng bệch.

– Hắn bị thương.

Trong lòng Từ Huyền vừa kính vừa sợ.

Đối mặt tu vi cao nhất thập phương thế giới, tuyệt thế cao nhân sắp bước vào
Tiên Hà cổ thế giới, Tông Như Ma không có nửa điểm thoái nhượng, thong dong
trấn định.

Ở trong mắt hắn, không tồn bất kỳ cầu thắng chi tâm, chỉ có theo đuổi chân lý,
chấp nhất truy tìm tuyên cổ Tiên Hà.

– Ma sư, lão hủ lãnh giáo.

Lão nhân cười khổ một tiếng, hóa thành một mảnh vũ lông khiết bạch, che chở
Hoàn Vũ Đại Đế, độn hướng về phương xa.

Một hồi đại chiến khoáng thế, liền như vậy lắng xuống.

Người có thể chứng kiến toàn bộ quá trình, đã ít lại càng ít, ngoại trừ đế
tôn, số ít nửa bước đế tôn, liền chỉ có chiếu thiên cảnh của Từ Huyền, mới có
thể thực hiện.

Mà ở một khắc này.

Tông Như Ma trong Chiếu thiên cảnh, giống như tựa hồ có cảm ứng vậy, đưa mắt
nhìn lại, trên mặt mang theo thâm ý.

– A…

Từ Huyền cùng với ba vị Đại thống lĩnh bên người, như bị sét đánh, nhất thời
ngừng hô hấp lại.

Giờ khắc này, con mắt Tông Như Ma, tựa hồ xuyên thủng thời không, xuyên qua
tầng tầng không gian, thấy được mấy người trước mặt kính.

Đương nhiên, đây chỉ là một loại ảo giác.

Nhưng Từ Huyền biết, Tông Như Ma nằm ở một độ cao không thể đuổi kịp, hắn
tất nhiên sinh ra một loại cảm ứng nào đó, thậm chí cảm thấy được mình tồn
tại.

Cùng lúc đó…

Nơi sâu xa giới Thiên Hoang vực vô tận.

– Tộc trưởng, vừa nãy vì sao ngài không hạ thủ, bắt Tông Như Ma? Coi như
không làm gì được, cũng nên giết uy phong của hắn.

Hoàn Vũ Đại Đế không rõ nói.

Oa…

Đột nhiên, tộc trưởng áo bào trắng phun ra dấu ở ***g ngực nội một tụ huyết,
sắc mặt trắng bệch.

Hoàn Vũ Đại Đế, ngơ ngác thất sắc, chỉ cảm thấy lạnh cả người, lan khắp toàn
thân, khó có thể tin nói:

– Tông Như Ma. . .

Nguyên lai, vừa nãy trong giao kích ngắn ngủi kia, Tông Như Ma cùng tộc trưởng
áo bào trắng, đều bị nội thương.

Khác nhau ở chỗ, tộc trưởng áo bào trắng cường hành đè ép thương thế xuống.

Mà Tông Như Ma, căn bản không che giấu, cũng xem thường làm như vậy.

Điều này làm cho Hoàn Vũ Đại Đế vạn phần khiếp sợ, nhìn dáng dấp, tộc trưởng
nhận được thương, tựa hồ so với Tông Như Ma còn nặng hơn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.