Trong lúc ăn cơm tối, Huệ Lan bưng trà lên cho Từ phụ, đấm lưng cho phụ thân.
– Phụ thân, ta có một vấn đề.
Đột nhiên Từ Huyền nói.
– Nói đi.
Từ phụ đạm nhiên nói.
– Hài nhi muốn biết, Luyện Thể kỳ… có đệ thập trọng hay không?
Từ Huyền cẩn thận nói.
– Luyện thể thập trọng, quyết không buông tha.
Thanh âm của thiếu niên kiếp trước cực kỳ khắc sâu trong lòng Từ Huyền, không
thể xóa nhòa.
Sở dĩ hỏi phụ thân vấn đề này bởi vì trước đây phụ thân là người nổi bật trong
thôn, thành tựu thậm chí còn vượt qua Từ Đại Hổ, chỉ là bởi vì một lần ngoài ý
muốn mà trở thành tàn phế, cuối cùng lưu lạc đến nông nỗi này.
Về tầm mắt, Từ Huyền tin tưởng phụ thân tuyệt đối vượt lên trên đám luyện thể
phàm sĩ trong thôn.
– Luyện thể thập trọng?
Từ phụ nhướng mắt lên, thần quang trong mặt chợt lạnh lùng, khí thế bức người
nói:
– Ngươi nghe ai nói vậy?
Cách cách!
Chén trà trong tay Từ phụ rơi xuống đất, nhất thời hóa thành một mảnh nát bấy,
nước trà văng khắp nơi.
Đột nhiên trong gian phòng dâng lên một bầu không khí áp lực, một cỗ lửa giận
vô danh hiện lên trên mặt Từ phụ.
Từ Huyền không dám nhìn thẳng vào mắt phụ thân, hắn ý thức được vấn đề của
chính mình có chút ngu xuẩn.
– Luyện khí chỉ có cửu trọng, loại vấn đề này ngay cả Huệ Lan cũng biết,
ngươi đi học bao nhiêu lâu trên trường mà còn hỏi như vậy sao? Nếu lần sau còn
dám đề xuất vấn đề ngu xuẩn này nữa thì coi chừng ta chặt đứt cái chân chó của
ngươi.
Đột nhiên Từ phụ quát lớn.
Luyện thể chỉ có cửu trọng?
Từ Huyền chấn động tâm thần, hoảng hốt bất định.
Hắn dung nhập vào ký ức kiếp trước của thiếu niên kia, cả tình cảm và nhân
sinh trong đó, cùng với luyện thể thập trọng trong truyền thuyết.
Về phần rốt cuộc có luyện thể thập trọng hay không, Từ Huyền cũng không rõ
ràng lắm.
Bởi vì hắn chỉ có bộ phận ký ức trước mười sáu tuổi.
Ngay cả Long Xà Cửu Biến cũng chỉ có chín tầng đối ứng với luyện thể cửu
trọng.
Mà lúc này từ Từ phụ biết được, trên thế gian căn bản không có luyện thể thập
trọng.
Chẳng lẽ ký ức kiếp trước có sai lầm?
Rốt cuộc, ai đúng ai sai?
Từ Huyền không khỏi ngưng trọng trong lòng.
Luyện thể thập trọng có thật hay không, Từ Huyền không thể truy cứu, dù sao
chuyện này còn tương đối xa vời.
Việc cần làm lúc này là giải quyết nợ của gia đình trong vòng nửa tháng.
Còn nữa, Từ Huyền phải đề thăng thực lực trong khoảng thời gian ngắn, như vậy
mới có thể sống yên ổn trong làng.
Mặc dù buổi sáng, hắn bằng vào khí thế tạm thời chấn nhiếp Từ Tiểu Hổ nhưng
trong lòng Từ Huyền vô cùng rõ ràng, luận về thực lực chân chính. Từ Tiểu Hổ
kia đã sớm bước vào luyện thể nhị trọng, bản thân lại thiện đấu hung ngoan.
Nếu không có lực lượng mạnh mẽ chân chính, chung quy sẽ không thể thay đổi số
phận bị khi dễ.
Sau bữa cơm tối.
Từ phụ làm ra một quyết định:
– Ngày mai ta sẽ chuyển tới linh điền của Đại Dương gia thu gặt linh lương,
ít nhất mười ngày sẽ không về.
– Đại Dương gia?
Từ Huyền nghe vậy không khỏi biến sắc:
– Nghe nói Đại Dương gia đối đãi với nông công rất hà khắc, lượng làm việc
một ngày rất nhiều, bình thường có nông công té xỉu…
Bên trong Dương Mẫu thôn có một vài linh điền trồng linh lương chất lượng kém.
Những linh lương này có rễ rất cứng cỏi, cắm sâu vào đất, thu gặt rất khó
khăn.
Về phần những linh lương này, cho dù loại kém phẩm chất nhất thì người bình
thường cũng chỉ có thể nếm thử. Chỉ có loại phú hộ và tiên sĩ địa vị cao
thương mới có năng lực ăn hàng ngày.
– Các ngươi không cần lo lắng, thế nào ta cũng là luyện thể tứ ngũ trọng
trung giai phàm sĩ.
Từ phụ làm ra quyết định, người trong gia đình không thể phủ quyết.
Thậm chí, Từ phụ không ở nhà đi suốt đếm tới công trường Đại Từ gia. Dù mới
đến nửa ngày cũng có thể sớm khởi công, kiếm thêm càng nhiều Linh nguyên tệ.
Hiện nay nguồn thu nhập trong nhà có hơn một nửa là đến từ Từ phụ. Thứ hai là
Từ mẫu và Từ Huệ Lan bện áo cà sa, nhưng tiến độ rất chậm, thường thường mất
tới nửa tháng mới hoàn thành một kiện bán thành phẩm.
Chỉ người duy nhất không có thu nhập chính là Từ Huyền vừa mới thương thế lành
lặn.
Nghĩ tới đây, Từ Huyền nắm chặt song quyền lại, thần quan trong mắt chợt lóe.
Hắn nhắm mắt lại, tâm thần dung nhập vào trong ngôi sao sáng trong đầu, lựa
chọn tin tức ký ức khổng lồ kia.
Ký ức kiếp trước mười sáu tuổi, dù chỉ là một bộ phận cũng nhiều hơn Từ Huyền
đời này vài lần.
Hắn kiếp trước thiên phú kinh người, chỉ nhìn qua là không thể quên được, hơn
mười tuổi bước vào phàm sĩ đi tới cánh cửa Tiên môn.
Trong Tiên môn, Từ Huyền kiếp trước ngoại trừ tu luyện Long Xà Cửu Biến gia
truyền mà còn học rất nhiều kiến thức khác liên quan.
Rất nanh, Từ Huyền tòm được một Linh Phương phổ trong đoàn ký ức.
Bên trong ngọc giản này ghi chép linh hoa cỏ mộc trong thiên hạ.
Ngọc giản cùng loại ghi chép thông tin về học thức Tu giới còn có không ít.
Thế nhưng đối với một phàm sĩ bình thường, muốn tiếp xúc học thức cao tầng
trong Tu giới có thể nói vô cùng khó.
Từ Huyền bắt đầu liều mạng hấp thu tin tức trong đó.
Trong quá trình này, hắn phát hiện có mấy thức linh hoa cỏ mộc trong đó, tựa
hồ ở gần Dương Mẫu thôn.
– Thật tốt quá.
Từ Huyền bình tĩnh trong lòng, mừng thầm:
– Những linh hoa dị thảo này, dù có mọc ở bên ngoài nhưng đối với phàm sĩ
không hiểu học thức Tu giới mà noi thì là đồ không đáng giá.
Vào ban đêm, Từ Huyền cũng không nhàn rỗi, đi vào viện tử của chính mình, bắt
đầu tu luyện Long Xà Cửu Biến tầng hai.
Ký ức hai đời khiến hắn hiểu rõ đề cao thực lực bản thân mới là vương đạo!
Đệ nhị biến chữ Chiết, áo nghĩa chính là thân thể, bốn chân nguyên bản đặt
trên cơ sở mềm dẻo đạt được một cao độ mới.
– Động tác của đệ nhị biến này so với đệ nhất biến khó hơn nhiều.
Từ Huyền hít sâu một hơi, trong đầu hồi ức lại chi tiết chính mình tu luyện ở
kiếp trước.
Những chiêu thức động tác này khiến các bộ vị lưng, cổ tay, chân, đều tạo
thành một thế cực hạn.
Cho dù là vũ nữ chân chính, muốn làm ra động tác tiêu chuẩn như vậy chỉ sợ
cũng không làm nổi, đừng nói đến làm những động tác này liền thành một mạch.
Thế nhưng Từ Huyền đã có cơ sở đệ nhất biến chữ Nhu, lại tu luyện thành công
bí quyết thổ nạp tầng hai.
Cho dù động tác đệ nhị biến có khó khăn đến mức nào cũng không tạo thành nhiều
trở ngại đối với Từ Huyền.
Chỉ trong chốc lát, thân thể Từ Huyền, từ đầu, vai, đến thắt lưng, éo, chân…
bắt đầu vặn vẹo quái dị.
Trong đó một vài động tác có chút khoa trương, nếu để người ngoài nhìn thấy
chắc chắn sẽ kinh hãi.