Edit: Tuệ Quý phi.
Beta: Chiêu Hoàng Thái phi.
Khi Thẩm Ngữ Phù và Đại Hoàng tử trở lại Phượng Tảo cung, lửa giận của Thẩm Vũ đã tiêu tan không ít. Nàng cầm bức họa tùy ý xem, trước đó cũng đã có cung nhân vào thông báo việc hai người bọn họ trở lại.
Nghe được tiếng bước chân, Thẩm Vũ theo bản năng mà ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy Đại Hoàng tử và Thẩm Ngữ Phù vào tới. Chân Đại Hoàng tử đi lại không tiện, người bên cạnh hầu hạ hắn đi vào trong điện xong cũng không dám đứng ở cạnh, Tề Kính Hiên cũng không muốn tỏ ra yếu thế khiến Thẩm Vũ lo lắng, cho nên liền một mình chống quải trượng từ từ đi vào.
Thẩm Ngữ Phù đi theo sau hắn, không hề gấp gáp chút nào, hơi cúi đầu, ánh mắt trước sau vẫn đặt trên người hắn, giống như sợ hắn bị ngã vậy.
Ngạch cửa hơi cao, Tề Kính Hiên bước qua được có hơi quá sức, đầu tiên hắn chống quải trượng vào trước, sau dồn trọng lượng cơ thể áp lên quải trượng, Thẩm Ngữ Phù cũng không duỗi tay hỗ trợ hắn, chỉ dừng bước, đứng lại phía sau hắn, chờ hắn từ từ đi vào xong. Biểu tình trên mặt nàng cũng vô cùng bình tĩnh, thậm chí không hề toát ra vẻ đồng tình hay trào phúng như người khác.
Tầm mắt Thẩm Vũ bỗng nhiên dừng lại, tựa hồ không cách nào dời mắt đi được.
Lúc một chân khác đang bước qua ngạch cửa, Tề Kính Hiên bỗng nhiên hơi lảo đảo. thân thể chợt xiêu vẹo, chính là dáng vẻ sắp ngã, Thẩm Ngữ Phù vội vàng nâng tay lên đỡ hắn, trên mặt mang theo vài phần ý cười, dịu dàng nói: “Biểu ca, mới vừa rồi dời mấy khóm hoa trong Ngự Hoa Viên kia, đợi lát nữa để cô cô biết được, nếu người trách tội xuống, huynh phải đến cầu xin giúp muội đó!”
Động tác của Thẩm Ngữ Phù vô cùng tự nhiên, giọng điệu cũng không lộ vẻ đột ngột, thật giống như nàng không phải đặc biệt đến đỡ hắn mà là vừa khéo đúng lúc có chuyện muốn nói với Tề Kính Hiên, nàng cứ thế đỡ Tề Kính Hiên vào nội điện như vậy. Đại Hoàng tử cũng không hề gạt tay nàng ra, mà nhẹ giọng đáp lại lời nàng.
“Thế nào, Ngữ Phù đã đào hết hoa trong Ngự Hoa viên lên rồi sao?” Trên mặt Thẩm Vũ lộ ra vài phần tươi cười, nàng áp ý tưởng trong lòng xuống, hỏi một câu trêu chọc.
Hai người đứng ở trước mặt Thẩm Vũ, Thẩm Ngữ Phù liền rút tay trở về, không có hành động đặc biệt gì, chỉ cùng nhau cúi người hành lễ.
Lúc Thái tử và Thẩm Ngữ Dung trở về, nhìn thấy chính là cảnh tượng ba người trò chuyện thật vui vẻ. Đương nhiên Thẩm Ngữ Dung không nhịn được mà oán giận hai người kia về trước, mấy người tụm cùng một chỗ nói đùa một lát, tỷ muội Thẩm gia liền rời đi.
Lúc dùng bữa tối, Tề Kính Thần bị Thẩm Vũ đuổi về Đông cung, để lại Tề Kính Hiên đơn độc nói chuyện. Ngày hôm sau Phong Thiến đã bị triệu tiến cung, rất nhanh Hoàng thượng đã hạ một đạo Thánh chỉ, ban hôn cho Đại Hoàng tử và Thẩm Ngữ Phù.
Thánh chỉ tứ hôn này vừa ban ra lập tức khiến người trong thế gia đều chấn kinh. Không ít người ngo ngoe rục rịch trong lòng, muốn mượn sức việc hôn nhân này của Đại Hoàng tử, nhưng tính kế quá mức, Thẩm Vũ hơi coi thường.
Lúc trước nàng đã nói thế này với Phong Thiến: “Tẩu tử, đứa bé Ngữ Phù này không tệ, vừa nhìn đã biết có phong phạm của chủ mẫu đương gia. Cho Đại Hoàng tử nhà chúng ta làm Vương phi đi!”
Náo nhiệt từ việc tứ hôn này còn chưa qua đi, Đại Tần lại xuất hiện thêm một sự kiện làm xôn xao trên dưới. Hoàng hậu nương nương sau khi sinh xong Thái tử, bụng liền không có tin tức gì nữa thế nhưng lại được chẩn ra hỉ mạch. Đây cũng được xem như một chuyện vui, Tề Ngọc cũng bị tin tức này đánh cho trở tay không kịp.
Sau khi hắn nhận được tin do thái giám thông báo liền vội vã chạy qua đây, nhẹ nhàng ôm lấy Thẩm Vũ, lặng im một lát, tựa hồ đang bình ổn lại tâm trạng kích động của bản thân.
Mãi sau một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Ta đây cũng coi như trung niên còn có con!”
Thẩm Vũ hoàn toàn bị những lời này của hắn chọc cười, nàng hơi ngượng ngùng. Đối với sự xuất hiện của đứa bé này, trong lòng nàng vừa vui vừa sợ. Nàng cũng đã ba mươi mấy tuổi rồi, năm tháng đã để lại trên mặt nàng một ít dấu vết rồi, cho dù thường ngày bảo dưỡng có tốt, còn dùng son phấn che đậy, nhưng nếp nhăn bên khóe mắt vẫn có thể thấy được.
Hoàng thượng cũng hơn bốn mươi rồi, tuy nói nam nhân bốn mươi như hoa, so với ban đầu thì hắn càng thêm nho nhã phong độ, nhưng chung quy lại vẫn không bằng lúc trẻ tuổi. Huống hồ nếu Tề Kính Thần có thể sủng hạnh hai vị Lương đệ kia nói không chừng cũng có hài tử rồi, đứa nhỏ trong bụng Thẩm Vũ đây, tuổi tác chỉ e sẽ kém hai vị huynh trưởng cả một thế hệ.
Tuổi tác Thẩm Vũ lớn, sau khi mang thai hài tử lập tức trở nên mảnh mai hơn nhiều. Những thái y và cung nhân hầu hạ cũng đều vô cùng khẩn trương, cho dù là người hay là vật, chỉ cần là ra vào Phượng Tảo cung thì đều phải kiểm tra thật kĩ càng. Ngay cả Tề Ngọc cũng tỏ thái độ ủng hộ, thậm chí còn tích cực phối hợp làm gương.
Thẩm Ngữ Dung bị ép phải ở trong phủ, không được vào cung. Thai của Thẩm Vũ còn chưa ổn định, Phong Thiến không thể nào yên tâm cho Thẩm Ngữ Dung hiếu động như vậy tiến cung, sợ không cẩn thận đụng phải Thẩm Vũ. Chỉ là Thẩm Ngữ Dung lại không chịu ngồi yên, nàng đành phải gửi thiệp đến mấy phủ có quan hệ không tệ, mời cô nương nhà khác đến phủ làm khách.
Mãi đến khi thai của Thẩm Vũ đã ổn định, bản thân không chịu nổi cảnh ngày ngày phải ở trên giường, phái người đi mời Thẩm Ngữ Dung tiến cung nói chuyện, Phong Thiến vẫn là không yên tâm, đành tự mình cùng tiến cung với Thẩm Ngữ Dung.
“Tẩu tử, sao tẩu cũng tới vậy! Trong vương phủ nhiều người như vậy, cũng thật làm khó tẩu phải đặt sang một bên!” Thẩm Vũ thấy mẫu tử hai người đến, trên mặt lập tức lộ ra vài phần tươi cười.
Vì thuận theo không khí vui mừng, Phong Thiến và Thẩm Ngữ Dung còn đặc biệt mặc y phục màu đỏ tươi, ngay cả hình thêu trang trí đa dạng bên trên cũng có chút tương tự, nhìn qua vô cùng có không khí cảnh đẹp ý vui.
“Có nhiều người hơn nữa cũng không quan trọng bằng người! Ta liền đi theo nhìn một chút, thấy người có tinh thần như vậy thì ta an tâm rồi. Lần sau người muốn tìm Ngữ Dung vào cung nói chuyện, ta sẽ không cần lo lắng đề phòng nữa!” Phong Thiến phất phất tay, ngồi xuống ghế đặt cạnh mép giường, quan sát nàng cẩn thận một chút rồi mới nói.
Thẩm Vũ nhẹ nhàng gật gật đầu, biết Phong Thiến vẫn là không yên tâm, nhất định phải đến nhìn nàng thế nào mới có thể để Thẩm Ngữ Dung ở lại bên cạnh nàng. Nếu tình trạng không được tốt, Phong Thiến tuyệt đối sẽ không để Thẩm Ngữ Dung đến quấy rầy nàng.
Phong Thiến đến, đương nhiên phải hỏi thăm tình trạng của Thẩm Vũ cho thật tốt, đề tài hai người nói không tiện nhắc trước mặt Thẩm Ngữ Dung cho nên liền đuổi nàng đi.
Thẩm Ngữ Dung bĩu môi, sớm biết sẽ như vậy thì hôm nay thà ở trong phủ, để một mình mẫu thân vào cung là được rồi. Thẩm Ngữ Phù đã đính hôn, tuy nói còn phải hai ba năm nữa mới đến lúc thành thân, nhưng bắt đầu từ bây giờ Phong Thiến đã cho người bắt đầu chuẩn bị của hồi môn, mời mấy ma ma dạy phép tắc về phủ dạy nàng ấy.
Có mấy cung nữ đi theo sau nàng, đều thật cẩn thận theo sau, sợ lạc mất người. Vị Mẫn Hoa Quận chúa này tính tình hiếu động, tại hậu cung này cũng rất nổi tiếng. Mỗi lần gặp đều phải chuẩn bị tâm lí thật vững, chỉ sợ bị nàng chọc ghẹo.
“Vị muội muội anh khí này là ai vậy?” Còn chưa đi đến đình giữa hồ đã nghe thấy một giọng nữ mềm mại truyền đến.
Thẩm Ngữ Dung hơi ngẩn ra, ngẩng đầu theo bản năng, liền nhìn thấy trong đình có hai vị mỹ nhân lớn hơn nàng vài tuổi đang ngồi. Bởi vì đã chải búi tóc, rõ ràng là người đã thành thân.
“Là hai vị Lương đệ của Thái tử điện hạ ạ.” Có một cung nữ bước nhanh lên hai bước, ghé sát vào bên cạnh Thẩm Ngữ Dung, nhẹ giọng nhắc nhở.
Trên mặt nàng xuất hiện nụ cười tự nhiên, chậm rãi đi vào trong đình. Sau khi ba người thi lễ vấn an nhau xong liền ngồi xuống, bắt đầu hàn huyên.
“Hoàng hậu nương nương chính là cao thủ phẩm trà, vậy Quận chúa nhất định cũng rất lợi hại, vừa lúc ở đây ta có một phần trà ngon mới vừa ngâm xong, không bằng Quận chúa nếm thử một ly?” Nguyễn Lương đệ nhẹ giọng nói một câu, nhìn nàng theo bản năng, trên mặt mang theo vài phần ý cười.
Thẩm Ngữ Dung không mở miệng, chỉ nhẹ nhàng nâng tay lên, làm ra một động tác “mời”. Mấy người vừa nói vừa cười, Thẩm Ngữ Dung nhấp nhẹ một ngụm trà, thấp giọng khen ngợi vài câu. Tuy rằng nhìn qua hai vị Lương đệ có vẻ vân đạm phong khinh, nhưng dư quang khóe mắt đều đang cẩn thận đánh giá Thẩm Ngữ Dung.
Quan hệ giữa vị Mẫn Hoa Quận chúa này và Thái tử điện hạ rất tốt đã sớm không phải bí mật gì. Tuy nói, trong mắt người ngoài, hai người này như là huynh muội ruột, nhưng với thân phận là nữ nhân của Thái tử điện hạ, các nàng sẽ không cho rằng như vậy. Cho nên sẽ không tránh khỏi việc coi Thẩm Ngữ Dung thành đối thủ cạnh tranh, trong ánh mắt nhiều thêm vài phần đánh giá.
Thẩm Ngữ Dung làm như không biết, chỉ là trong giọng nói đã lộ ra vài phần không kiên nhẫn. Ở Thẩm vương phủ, với tính cách của nàng thì luôn là nói một thì không hai, ngay cả người trong hậu cung cũng nhường nàng ba phần, đã bao giờ phải chịu ánh mắt như vậy.
Hai vị Lương đệ đương nhiên là nghe ra giọng điệu của nàng không bình thường, Nguyễn Lương đệ cười cười, nâng tay bưng ấm trà lên, nói muốn rót thêm cho nàng một ly nữa. Nào ngờ ấm trà vừa được cầm lên đã rơi xuống một bên, nước trà lập tức bắn ra tung tóe. Cho dù Thẩm Ngữ Dung trốn rất nhanh nhưng quần áo vẫn bị ướt.
“Thật là đáng chết, làm ướt y phục của Quận chúa rồi, hay là đến Đông cung đổi một bộ mới đi!” Nguyễn Lương đệ lập tức đứng dậy, móc khăn gấm ra như là muốn lập tức thay nàng lau nước trà.
Lúc này Thẩm Ngữ Dung đã hoàn toàn không còn kiên nhẫn nữa, nàng trực tiếp nâng tay gạt đi, chặn động tác muốn thay nàng lau của Nguyễn Lương đệ lại, xoay người chuẩn bị đi.
“Không cần, ta còn phải trở về Phượng Tảo cung!” Giọng nói của nàng mang theo vài phần lạnh lùng cứng rắn, rõ ràng ngay cả ngụy trang cũng không thèm nữa.
Thẩm Ngữ Dung xanh mặt đi ra khỏi đình giữa hồ, nàng càng nghĩ càng tức giận, đúng là gặp phải hai nữ nhân điên.
“Sao Thái tử ca ca lại cưới nữ nhân như vậy, thật là xui xẻo lớn!” Nàng nhẹ giọng nói thầm, trên mặt mang theo vài phần tức giận, tay nắm lấy y phục bị ướt, ngẫu nhiên quơ loạn hai cái, giống như muốn để gió lạnh hong khô.
Nước trà mới vừa rồi còn rất nóng, tuy rằng cánh một lớp vải nhưng làn da nhất định sẽ bị đỏ lên. Hiện tại được gió thổi qua lại có hơi lạnh. Vừa nhớ đến y phục này là kêu người làm cùng bộ của Phong Thiến, cho dù là hình thêu hay vải vóc đều là hàng tốt nhất, lại bị hai nữ nhân kia làm ướt, nàng lập tức cảm thấy càng thêm buồn bực trong lòng.
Trở về Phượng Tảo cung nhất định sẽ bị ăn mắng, huống chi nàng cũng không muốn dính dáng gì đến hai vị Lương đệ kia, miễn cho sau này không thể tiến cung. Thẩm Ngữ Dung liền hạ quyết tâm, bao giờ y phục này khô thì trở về, vậy nên nàng đến Ngự Hoa viên đi lang thang không mục tiêu một lát. Bởi vì y phục này bị ướt mất một mảng, nàng liền chọn đường nhỏ mà đi, cũng không gặp người nào.
Không ngờ vừa đi đã đến chỗ gần với Đông cung, đến khi nàng phản ứng lại thì khu kiến trúc quen thuộc kia đã ở trước mắt.
“Cô nương, không biết cửa chính Đông cung đi thế nào, tại hạ bị lạc đường!” Vừa lúc có một thanh niên độ mười sáu mười bảy tuổi đi ra từ phía hành lang gấp khúc, trên mặt hắn mang theo vài phần nôn nóng, rõ ràng là đang u sầu về cái gì.
Người nọ mặc một bộ trường bào màu lục đậm, mãi đến khi đến gần mới phát hiện y phục trên người Thẩm Ngữ Dung bị ướt một mảng, lập tức dừng bước chân, có chút tiến thoái lưỡng nan. Trên khuôn mặt anh tuấn cũng lộ ra vài phần thất thố, hắn cũng là vì sốt ruột nên mới hoảng loạn, gặp người lập tức hỏi đường. Tuy rằng biết được trong cung đều là quý nhân, nhưng ở chỗ này lại không thấy bóng dáng ai khác, mới vừa rồi, sau khi cung nhân dẫn hắn đến đây đã bỏ lại hắn rồi dời đi rồi.
“Thất lễ, tại hạ là đệ đệ của Thôi Lương đệ, hôm nay đến Đông cung để vấn an gia tỷ, không ngờ lại lạc đường, mong thứ tội!” Thôi Mục khom lưng, chắp tay thi lễ, lúc đứng lên, liền quay đầu đi theo bản năng.
Mày Thẩm Ngữ Dung chau lại, nàng thả làn váy đang nắm lấy ra, lửa giận trong lòng lại tăng lên vài phần. Tuy rằng muốn nổi giận, nhưng nàng cũng biết không thể xé việc này to ra được, nếu không hôm nay khó mà xử lý cho êm đẹp.
“Không có việc gì, ngươi ở lại nói cho hắn biết nên đi thế nào, bổn Quận chúa chờ ngươi ở cổng vòm phía trước!” Tốc độ nói của Thẩm Ngữ Dung nhanh hơn, sau khi nàng dặn dò xong, liền tiện tay chỉ một cung nhân đi theo phía sau, rồi xoay người chuẩn bị rời đi, tựa như tránh né ôn dịch vậy.
“Ây da, Thôi công tử, làm nô tài tìm thật khổ nha. Sao người lại ở chỗ này vậy!” Bỗng nhiên một giọng nói bén nhọn truyền đến, một tên thái giám vội vã chạy tới, miệng nói không ngừng.
“Nô tài tham kiến Mẫn Hoa Quận chúa!” Lúc hắn chạy đến trước mặt mới thấy Thẩm Ngữ Dung đang đứng đó, vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Thẩm Ngữ Dung không nói gì, mấp máy môi đỏ, căn bản là không muốn phản ứng lại, nhấc chân liền rời đi.
“Đây là làm sao vậy?” Một giọng nam thanh lãnh truyền đến, ngay sau đó là Tề Kính Thần một thân trường bào màu ánh trăng đi tới.