Tiến Công Sủng Phi – Chương 242: Trừng Trị Giai Tần (2) – Botruyen

Tiến Công Sủng Phi - Chương 242: Trừng Trị Giai Tần (2)

Edit: Thảo Hoàng Quý phi

Beta: Vy Phi.

Hứa Vi Nhiên mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy mặt Lưu Di mỉm cười, biểu tình thản nhiên mà đối diện. Ánh mắt hai người đối nhau, một khuôn mặt tức giận, một khuôn mặt lại vô cùng bình thản, hình thành cục diện đối lập. Hứa Vi Nhiên nhìn thấy dáng vẻ này của nàng ta, sự giận dữ trên mặt càng thêm rõ ràng.

“Giai Tần luôn luôn ôn nhu nhàn thục, tất nhiên hào phóng tự cho mình là đúng, cũng chưa từng thấy ngươi giận giữ với ai, thì ra lúc tranh chấp cũng có dáng vẻ như vậy. Nhìn dáng vẻ ngày thường chắc là nhẫn nhịn vô cùng vất vả ha! Trước nay khí chất thần tiên thì cũng chỉ có vậy, không phải cứ trên mặt mang theo bộ dáng tươi cười ung dung trầm ổn là có thể trở thành thần tiên đâu. Gà rừng chính là gà rừng, có làm bộ làm tịch như thế nào cũng không thành phượng hoàng được đâu!” Hứa Vi Nhiên hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt phẫn nộ dần dần chuyểh thành trào phúng, giọng điệu của nàng ta vô cùng bén nhọn, lời nói khắc nghiệt không màng tình cảm.

Người ở đây đều bị dáng vẻ hùng hổ doạ người của nàng ta làm cho kinh ngạc một chút. Lưu Di đột nhiên ngơ ngẩn, đến khi phản ứng lại, cả khuôn mặt đều thành màu đỏ tía, hiển nhiên là nhẫn nhịn tức giận.

“Được rồi,mỗi lần tới thỉnh an thì miệng không thể ngừng nghỉ. Tóm lại muốn nói ra những lời này để mọi người chế giễu sao? Túi thơm kia cũng là tâm ý nhỏ của Giai Tần, muốn thì nhận lấy, không muốn cũng đừng làm mất phong nhã.” Không khí lâm vào giằng co, cuối cùng Thẩm Vũ đã mở miệng, giảm bớt một chút xấu hổ.

Những người còn lại đều hướng ánh mắt về phía hai người kia, nghĩ mỗi ngày thỉnh an, nếu đều có thể nghe được họ khắc khẩu như vậy, cũng coi như là giết thời gian, có chuyện cười để xem.

Thẩm Vũ không muốn lại nhìn thấy mấy người kia, trực tiếp vẫy tay cho người lui xuống. Mâu thuẫn của Nhiên Mỹ nhân và Giai Tần càng ngày càng lớn, thủ đoạn ngầm không ngừng nghỉ, nhưng chỉ cần không nháo đến trước mặt Thẩm Vũ, nàng không định phí tâm tư.

Rõ ràng Hoàng thượng đã không còn triệu hạnh các nàng, nhưng đôi oan gia này vẫn duy trì quan hệ cứng nhắc, hơn nữa cũng không định thỏa hiệp.

Mấy ngày nay, Lưu Di muốn làm túi thơm, vẫn luôn vô cùng huênh hoang. Thậm chí nàng ta thường xuyên đem vật liệu làm túi thơm tới Ngự Hoa viên, ngẫu nhiên có mấy phi tần đi ngang qua cũng sẽ qua đó ngồi, nhân tiện khen thủ công của nàng ta tinh xảo.

Mỗi ngày đều sẽ có người báo cáo tình hình của Lưu Di cho Thẩm Vũ, từ khi Lưu Di bắt đầu may túi thơm, Thẩm Vũ vẫn luôn khống chế.

“Đợi trước khi nàng ta hoàn thành bước cuối cùng, thay nàng ta thêm vài thứ vào túi thơm.” Thẩm Vũ nghiêng người trên ghế quý phi, thời tiết đã càng ngày càng nóng, xiêm y trên người cũng càng thêm mỏng manh.

Ghế quý phi đặt phía dưới một cây dương, khóe môi nàng cong lên, trên mặt mang theo vài phần tươi cười thích ý, thấp giọng dặn dò cung nữ tiến đến truyền lời, hiển nhiên nàng muốn chủ động ra tay, diệt trừ Giai Tần này.

Cung nữ kia tiến đến bên người Thẩm Vũ, chậm rãi cúi người, cẩn thận nghe theo lời nàng nói, thỉnh thoảng lại gật đầu xem như vâng lệnh. Cho đến khi cung nữ kia đi xa, Lan Hủy mới từ một bên đi ra, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu.

“Lần này An Thảo làm không tồi, sau khi xong việc, nương nương muốn triệu nàng ta về Phượng Tảo cung không?” Lan Hủy nâng ấm trà trên bàn lên, từ từ rót một ly trà.

Thẩm Vũ đang nhắm mắt, nghe nàng ấy hỏi chuyện cũng không mở mắt ra, chỉ là ý cười trên mặt lại càng thêm sâu.

“Gấp cái gì! Là nha đầu kia đề cập với ngươi sao? Bảo nàng ta không cần gấp, lật đổ được Giai Tần, sau đó còn có vài người nữa đấy. Tuổi tác bọn Minh Âm cũng lớn dần, nên điều thêm người vào nội điện hầu hạ, để tránh đến lúc các nàng ra cung không đủ người dùng!” Thẩm Vũ nhỏ giọng nhắc nhở vài câu, xem như cho Lan Hủy một đáp án.

Trong lòng Lan Hủy âm thầm cân nhắc, nghe khẩu khí này của Hoàng hậu nương nương, có vẻ cũng không phải loại bỏ một Giai Tần xong thì thu tay, còn muốn diệt trừ sạch sẽ hậu cung sao?

Nàng tưởng tượng như vậy, đáy lòng bỗng nhiên cả kinh, Hoàng hậu nương nương có chí hướng thật lớn! Nếu nói cho người khác nghe, khẳng định trốn không thoát tội danh đố phụ, nói không chừng ngay cả phía Hoàng thượng cũng khó có thể chấp nhận.

Qua khoảng nửa tháng, Lưu Di mới coi như hoàn thành túi thơm được bảy tám phần. Mỗi ngày chạy đến Ngự Hoa viên, tuy có thể gần gũi hơn với đám cung phi, thỉnh thoảng còn có thể nói vài câu dí dỏm, nhưng thật sự quá mệt mỏi. Từng đường kim mũi chỉ đều là chính nàng ta may thêu, không thể làm dối chút nào.

Người khác ở bên cạnh uống trà tám chuyện cắn hạt dưa, chỉ có mỗi kim chỉ trong tay Lưu Di là không hề ngừng nghỉ. Nghe nói sau đó, ngay cả Hứa Vi Nhiên cũng trình diện, hiển nhiên nàng ta đến cũng không phải để làm không khí trở nên vui vẻ hơn, trái lại chính là đi chê cười Giai Tần.

Đôi khi Hứa Vi Nhiên ngứa miệng, còn nói mát vài câu. Ngự Hoa viên cũng không phải Phượng Tảo cung, những phi tần này cũng bớt câu nệ, cũng có mấy người bỏ đá xuống giếng, thực sự làm Lưu Di tức giận vô cùng.

Nàng ta cũng chỉ vì giành cái thanh danh tốt, tự mình khâu vá túi thơm, nhân tiện cũng có thể đưa một cái cho Hoàng thượng. Nàng ta đã sớm chuẩn bị xong, đổi kinh phật bên trong túi thơm của Hoàng thượng thành thơ tình, có lẽ nàng sẽ có thể phục sủng.

Giai Tần đã vô cùng tin tưởng dự định này, không ngờ tất cả hành động của nàng ta đều bị một đại cung nữ bên người – An Thảo nói với Thẩm Vũ. Sau khi nghe được, Thẩm Vũ không khỏi cười nhạo ra tiếng, vẻ mặt cực kỳ sung sướng, giống như bắt được một con mèo hoang, bất cứ lúc nào cũng có thể trêu đùa.

“Thì ra tâm tư nàng ta ở chỗ này, thật là làm khó nàng ta. Vì có thể đưa ra một cái túi thơm, còn phải may túi thơm cho toàn bộ hậu cung. Cho rằng bằng cách này, người khác sẽ không ghi hận nàng ta sao?” Trong giọng nói của Thẩm Vũ tràn ngập trào phúng, trong mắt hiện lên vài phần khinh thường.

Đã muốn có được Hoàng thượng, lại muốn lấy lòng phi tần khác, đây căn bản là người si nói mộng!

Giai Tần mang theo túi thơm làm gần xong trở về tẩm điện của mình, thật sự là quá sức mệt mỏi, nàng ta sai mấy cung nữ bên người làm nốt công việc còn lại. Nàng ta mệt đến mức ngã nhào vào giường ngủ say, đã nhiều ngày đều phải trưng ra gương mặt tươi cười thiện chí, còn phải chú ý nói chuyện đúng mực, cố sức nghiền ngẫm ý tứ của những người đó, thật sự là quá mệt mỏi. Cái gáy mới vừa dính lên gối đã ngủ, căn bản không biết những túi thơm đó của nàng ta đã bị người động tay chân.

Giữa tháng năm, cuối cùng Giai Tần cũng hoàn thành số túi thơm, ngày hôm sau thỉnh an, nàng ta gấp không chờ nổi mang đến Phượng Tảo cung.

“Hôm qua cuối cùng thần thiếp đã may xong toàn bộ túi thơm, hơn nữa đã kiểm tra một lượt, không có bất cứ vấn đề gì. Hôm nay thỉnh an bèn mang tới đây, phân cho mọi người. Bên trong túi thơm đều có bỏ tờ giấy nhỏ sao chép kinh Phật, có thứ này, trong lòng cũng kiên định hơn.” Nụ cười trên mặt Lưu Di càng thêm chân thành lấy lòng, nàng ta nhìn về phía Thẩm Vũ, trong ánh mắt mang theo ý khẩn cầu.

Thẩm Vũ gật đầu với nàng ta, nâng tay lên vẫy vẫy. Lập tức có mấy cung nữ đi ra, trong tay đều ôm một đống túi thơm. Cái đầu tiên đưa cho Minh Âm dâng lên Thẩm Vũ. Sau đó bắt đầu từ hai vị phi tần ngồi gần Thẩm Vũ, dần dần phân tới những người sau.

Đám người Thôi Cẩn cầm túi thơm, đưa đến trước mặt cẩn thận nhìn. Không thể không nói, đường may trên mặt túi thơm vô cùng tinh xảo, họa tiết cũng rất sinh động, hơn nữa vải dệt là gấm vóc hiếm gặp, thật là có vài phần giá trị. Vốn tưởng rằng tự tay khâu vá nhiều như vậy, hẳn là sẽ có chỗ thô ráp, không ngờ chỉ cần là người nhận được, túi thơm trong tay đều gần như là giống nhau như đúc, vô cùng tinh xảo.

Thẩm Vũ cũng giơ túi thơm lên, nhìn thật kỹ, thậm chí còn đặt ở chóp mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi, trên mặt lộ ra vài phần tán dương, dịu dàng nói: “Đường may của Giai Tần cũng thật không tồi, sắp đuổi kịp thêu hai mặt của Uyển Phi rồi! Mùi hương cũng dễ chịu, đúng là xứng với chư vị muội muội!”

Hoàng hậu nương nương mở miệng khích lệ đầu tiên, người phía dưới phụ họa tất nhiên là nhiều. Lưu Di tức khắc cảm thấy trên mặt có ánh sáng, ý cười trên khóe miệng càng thêm không thể che giấu. Vẻ mặt tiểu thư bích ngọc thường ngày, giờ đây có vài phần sụp đổ, lại cũng không ai vạch trần nàng ta.

“Đúng là không tồi, gần đây thân thể Uyển tỷ tỷ không tốt, vốn còn nghĩ nhờ nàng ấy dạy ta thêu khăn, hiện tại xem ra vừa lúc đổi người dạy!” Trong một đám tiếng phụ họa, Phỉ An Như xem như kiên trì nhất, còn như có chuyện lạ mà nói vài câu, giống như thiệt tình muốn lãnh giáo.

Trên mặt Lưu Di lộ ra vài phần kinh sợ, vội vàng đứng lên hành lễ với Phỉ An Như, nhẹ nhàng chối từ.

Nhìn bộ dáng khiêm nhường của hai người phía dưới, Thẩm Vũ ngồi ở ghế phượng hơi híp mắt lại. Nàng thật đúng là không ngờ tới, Phỉ An Như sẽ ra sức bảo vệ Lưu Di như thế.

Từ sau khi Thẩm Vũ hồi cung, trừ Đức phi, mấy vị phi tần này đều vô cùng khiêm tốn. Thẩm Vũ muốn làm cái gì, các nàng thường thường đều áp dụng thái độ phối hợp, lại cũng không tính tích cực đâm chọc. Hiển nhiên mấy năm nay, các nàng lăn lộn tại hậu cũng, cũng đều vô cùng hiểu được cách đối nhân xử thế.

Chỉ là lúc này Phỉ An Như phụ họa quá mức nhiệt tình làm đáy lòng Thẩm Vũ thêm vài phần băn khoăn. Dù sao Phỉ An Như vẫn là đại diện cho thế lực tân quý, nàng ta làm như thế, là cá nhân nàng ta muốn mượn sức Lưu Di, hay là Hoàng thượng hướng vào?

Tranh đấu giữa các thế lực đã lâu không còn nhắc đến, lại được Thẩm Vũ nhớ lại lần nữa. Mày nàng nhíu chặt lại, hiển nhiên rất chán ghét như vậy. Trong cung có Hoàng hậu, nếu thế lực ba bên quá mức hung hăng ngang ngược thì sẽ chia cắt quyền lực của Hoàng hậu. Như khi nàng mới vào cung, đôi khi Thái hậu còn bị người kiềm chế.

Hứa Vi Nhiên ngồi trên ghế giận dỗi, mới vừa rồi đưa túi thơm, mấy cung nữ kia hẳn là được lệnh của Giai Tần, thật sự không hề dừng lại trước mặt nàng ta. Toàn bộ đại điện Phượng Tảo cung, cũng chỉ có tay nàng ta trống không, càng không có cách nào gia nhập câu chuyện của các nàng. Nàng ta nhìn về phía Giai Tần, ánh mắt càng thêm âm ngoan, như là bất cứ lúc nào cũng có thể đứng lên, tiến đến xé rách mặt.

Đợi mọi người tản ra, Thẩm Vũ vào nội điện, lập tức đưa túi thơm cho Minh Ngữ.

“Trước tiên tìm cái hộp gỗ khóa lại, cố gắng đừng tới gần. Cũng đừng cho hai Hoàng tử chạm vào!” Thẩm Vũ joiw nhướng mày, bên trong túi thơm kia chứa thứ gì, tất nhiên nàng rõ nhất.

Bởi vì túi thơm này của Giai Tần làm rất tốt, thật sự có phi tần mang theo bên người, chứa tâm ý của Giai Tần, mang cũng khá đẹp. Đương nhiên ngày chúng phi tần nhận được túi thơm, Giai Tần cũng phái người tặng một cái đi Long Càn cung cho Hoàng thượng. Tề Ngọc cũng không để ý lắm, chỉ sai Lý Hoài Ân nhận lấy, chưa từng xem lần nào.

Chỉ là sáng sớm ngày hôm sau, có mấy phi tần xảy ra chuyện. Cả khuôn mặt đều mọc đầy mụn đỏ. Nhìn thật là khủng bố, căn bản không thể gặp người.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.