Edit: Thảo Hoàng Quý phi.
Beta: Nga Quý tần.
Thái hậu bị ồn ào nên không thể ngủ được, mấy cung nữ thay phiên nhau bế Đại Hoàng tử thì thằng bé mới ngừng khóc nháo. Ban ngày Thái hậu còn vô cùng tin tưởng, bây giờ thì hơi đổi ý. Lúc trước, khi Hoàng thượng được ghi dưới danh nghĩa của bà là thời điểm Lê Phi vừa mới qua đời không lâu. Khi đó Hoàng thượng đã là thiếu niên, hơn nữa lại được Phỉ gia rèn luyện, tất nhiên sẽ không khó chơi như đứa nhỏ này.
Vào buổi thỉnh an ngày hôm sau, không ít phi tần hỏi thăm Thái hậu về việc Đại Hoàng tử. Tuy ngoài mặt Thái hậu mạnh miệng cười, một mực kiên nhẫn ứng đối, nhưng người tinh mắt thì đều nhìn ra tinh thần Thái hậu không tốt, trong lòng mọi người đều cân nhắc. Đoán chừng Thái hậu lão nhân gia cũng chịu không được bao lâu.
Thẩm Vũ nhíu chặt mày, nàng cũng không ngờ vậy mà Thái hậu sẽ không chịu đựng nổi. Nếu Thái hậu tìm Hoàng thượng, tự động nhường Đại Hoàng tử ra, như vậy vận mệnh của đứa nhỏ này sẽ ném cho ai? Thẩm Vũ vừa nghĩ đến đây thì thấy Hiền phi ngồi bên cạnh quay đầu lại, khiêu khích nhìn nàng một cái, khí thế trong đó làm người ta thầm kinh hãi.
Đến khi kết thúc thỉnh an, Thẩm Vũ ngồi trên kiệu trực tiếp đi thẳng về phía Kỳ Hoa điện. Sau khi tiến vào nội điện, nàng liếc mắt một cái thì nhìn thấy Thẩm Uyển đang nằm trên giường. Thẩm Uyển khép hờ đôi mắt dưỡng thần, lúc này nghe thấy động tĩnh bên ngoài nên nhẹ nhàng nghiêng đầu qua.
Nhìn thấy người đến là Thẩm Vũ, Thẩm Uyển giãy giụa tựa như muốn đứng lên. Thẩm Vũ vội vàng đi tới vài bước đè Thẩm Uyển lại, vẻ mặt chứa sự quan tâm, nhẹ nhàng nói: “Tỷ tỷ đỡ hơn chút nào chưa?”
Thẩm Uyển nhẹ nhàng cầm tay Thẩm Vũ, chậm rãi gật đầu, trên mặt nở nụ cười dịu dàng.
“A Vũ, hiện tại cũng may mà còn có muội, cho nên ta và Đại Hoàng tử mới có thể bình an không có việc gì.”
Giọng của Thẩm Uyển có chút vội vàng, bắt lấy tay Thẩm Vũ, dần nắm chặt lại, giống như là sợ Thẩm Vũ đi mất vậy.
Thẩm Vũ nghe Thẩm Uyển nói như vậy, nụ cười thân thiết trên mặt bỗng phai đi vài phần. Nàng khẽ nhíu mày, do dự một lát, giọng điệu cân nhắc hỏi: “Tỷ tỷ, lúc mang thai, tỷ thường xuyên ăn nội tạng động vật sao? Vì sao phải lấy thực phẩm từ Ngự Thiện phòng về phòng bếp nhỏ làm?”
Thẩm Vũ nhớ tới lời Đỗ Viện phán nói, thấp giọng hỏi, những việc này nàng muốn biết rõ ràng.
Sắc mặt Thẩm Uyển lập tức thay đổi. Thẩm Uyển nhíu mày, rõ ràng là đang cẩn thận suy nghĩ. Tựa như nhớ tới điều gì đó, sắc mặt nàng dần trở nên âm trầm, vẻ mặt lộ ra vài phần phẫn hận.
“Mấy tháng trước, ta thật sự đã làm loại chuyện hồ đồ này. Sau đó thì xảy ra chuyện ra máu, bị Hoàng thượng cảnh cáo một hồi, sao ta còn dám làm như vậy nữa. Thức ăn của ta luôn luôn do Thanh Nhi phụ trách. Đúng rồi, ngày hôm đó sinh non còn có công lao của Thanh Nhi đấy! Khi con mèo kia vồ vào lưng ta, vốn ta đã kéo tay nàng ta đứng vững vàng. Lúc ta chuẩn bị cởi áo choàng trên người mình, thì không ngờ nha đầu kia lại hất tay ta ra, mới làm cho ta bị ngã.” Sắc mặt Thẩm Uyển càng thêm khó coi, xâu chuỗi những chuyện liên quan với nhau lại là có thể biết người bên cạnh nàng sớm đã hai lòng, từ lúc bắt đầu đã âm mưu ám toán long chủng trong bụng nàng.
Thẩm Vũ thấy sắc mặt Thẩm Uyển tái nhợt như tờ giấy, sợ Thẩm Uyển nghĩ nhiều rồi tích tụ trong lòng, nàng đưa tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay Thẩm Uyển, dịu giọng trấn an: “Tỷ tỷ đừng lo, trước tiên sự việc còn lại cứ giao cho ta. Tỷ chăm sóc thân mình cho tốt rồi tính sau.”
Thẩm Uyển khẽ gật đầu, theo lời Thẩm Vũ dặn dò mà thả lỏng thân thể. Thẩm Vũ chậm rãi đứng lên đi ra bên ngoài, bọn Minh Âm đã sớm chờ ở cửa.
Mới ra cửa, mày Thẩm Vũ liền nhíu lại. Tuy Thẩm Uyển không hề nhắc chữ nào về việc phải dọn đến Lãnh cung, nhưng lúc thỉnh an buổi sáng hôm nay, Thẩm Vũ đã nghe đủ nhiều rồi. Hiện giờ nếu muốn Hoàng thượng hồi tâm chuyển ý thì phải điều tra rõ ràng chân tướng sự việc, tìm ra kẻ đứng sau màn độc thủ này thì mới có thể thuyết phục Hoàng thượng.
Nghĩ đến đây, Thẩm Vũ lại khẽ thở dài một hơi, loại việc cãi nhau này cũng thật không tốt chút nào. Vả mặt nhau, làm tổn thương hòa khí, còn khiến bản thân nàng tức giận muốn chết, đương nhiên phía bên kia cũng không tốt bao nhiêu.
“Minh Âm, chuyện Thanh Nhi đã hỏi thăm rõ ràng chưa?” Thẩm Vũ nhẹ giọng hỏi một câu.
Minh Âm lập tức đi tới vài bước, ghé sát vào nàng, đè thấp thanh âm, nhỏ giọng bẩm báo: “Nô tỳ hỏi vài người quen biết Thanh Nhi. Nhà Thanh Nhi chết trong trận lũ lớn, chỉ còn lại một mình đệ đệ nàng ta ở quê. Mỗi lần nhận ban thưởng từ chỗ Uyển Tu viện, nàng ta đều phải đổi thành bạc, nhờ người đưa về nhà. Đại khái một năm trước, có người từng nghe thấy Thanh Nhi khóc, nói rằng người chuyển bạc cho nàng ta biết, nhà nàng ta đã trống không, căn bản không thấy thân ảnh của đệ đệ nàng ta đâu.”
Minh Âm nói rất nhanh. Từ đây đến phòng chất củi cũng không xa, Minh Âm nhanh chóng nói xong để Thẩm Vũ nghĩ ra biện pháp khảo vấn Thanh Nhi.
“Mấy ngày sau đó Thanh Nhi kia đều không buồn ăn uống, cả người gầy đến dọa người. Uyển Tu viện thấy vậy nên cho nàng ta nghỉ ngơi mấy ngày. Không ngờ hôm sau, nàng ta đã tung tăng nhảy nhót trở lại. Người khác hỏi, nàng ta cũng chỉ nói tìm được đệ đệ rồi, còn gặp được người tốt đi theo đến Nghi Châu, có việc để làm, sau này nàng ta cũng không cần vất vả lo lắng như vậy nữa!” Minh Âm lập tức bổ sung tin tức mình vừa hỏi thăm được. Trong nhà Thanh Nhi cũng chỉ còn lại một đệ đệ mà thôi, dăm ba câu là có thể nói rõ ràng, tra được uy hiếp của nàng ta đến từ chỗ nào.
Nếu thành viên gia đình đông đúc, thì thật đúng là mất công sức lớn.
Thẩm Vũ nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng đã hiểu rõ, nàng nhỏ giọng nói với mấy người phía sau: “Lát nữa đi vào làm việc tùy theo hoàn cảnh. Nếu phải dụng hình với nàng ta, tốn thời gian quá dài động tĩnh cũng quá lớn, cho nên trước tiên chỉ có thể đánh cược một lần.”
“Kẽo kẹt…” Cửa phòng củi lập tức bị đẩy ra, ánh sáng chói mắt chiếu vào phòng. Thanh Nhi bị trói trên cây cột, đã đợi suốt một đêm, vừa đói lại vừa lạnh, còn rất ẩm ướt.
Hiện tại ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, nàng ta không phản ứng kịp. Cung nữ canh giữ lập tức thắp đèn lên, Minh Tâm nhận lấy dẫn đầu đi vào trong, đoàn người cũng theo vào. Theo mệnh lệnh của Thẩm Vũ, cửa lại được đóng lại.
Minh Âm bước lên trước vài bước, nhấc chân đá vào Thanh Nhi. Nàng thấy Thanh Nhi không có bất cứ động tĩnh gì thì không khỏi chép miệng, nét mặt có vẻ không kiên nhẫn.
“Lấy chậu nước tới đây!” Minh Âm đưa tay chỉ vào lu nước ở góc tường, lập tức có tiểu cung nữ đi tới đó. Bên ngoài trời giá rét, tuy phòng chất củi chắn gió, nhưng bề mặt lu nước vẫn kết một tầng băng mỏng.
Tiểu cung nữ kia vừa nhìn đã biết là người giỏi làm việc nặng. Nàng ta không cần người hỗ trợ, trực tiếp dùng gậy gỗ bên cạnh, chọc thủng một lỗ. Tầng băng mỏng dần bị vỡ vụn, sau đó nàng ta chậm rãi múc một chậu nước mang đến.
Minh Âm không hề do dự, sau khi nhận lấy chậu nước liền hắt lên người Thanh Nhi. Bởi vì nước đầy, Minh Âm hắt vài lần mới hết chậu nước. Bị nước lạnh như vậy hắt mạnh vào người, cuối cùng Thanh Nhi cũng tỉnh lại. Nàng ta còn chưa hoàn toàn tỉnh táo tinh thần thì cả người đã bắt đầu không ngừng run lên.
Cảm giác lạnh băng này giống như muốn cắn nuốt toàn thân nàng ta vậy. Đến khi ý thức nàng ta hoàn toàn thanh tỉnh thì cảm thấy mình giống như đang ở trong hầm băng, rét lạnh đến mức lục phủ ngũ tạng đều bắt đầu run rẩy, máu toàn thân đông cứng. Thanh Nhi chậm rãi mở mắt ra, xuyên qua ánh sáng lờ mờ, miễn cưỡng nhìn rõ ràng người đứng trước mặt mình.
“Thuốc ngươi cho Uyển Tu viện uống, người của Thái Y viện đã kiểm tra thực hư, chứng minh là chứa hàm lượng cao thuốc hạ nhiệt, dược lực vô cùng mạnh mẽ. Thế mà ngươi lại muốn cho một người mới vừa mất nhiều máu uống cái thứ đó, đơn giản chính là muốn mạng của tỷ ấy!” Thẩm Vũ vẫn đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống nàng ta, lạnh lùng nói.
Thanh Nhi bị đông lạnh đến mức có chút không phản ứng kịp, một lát sau mới có thể cố sức ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Thẩm Vũ. Nàng ta vừa liếc mắt đã nhìn thấy Minh Âm đứng sau Thẩm Vũ, biết hành vi của mình đã bại lộ, trên mặt không hề có vẻ sợ hãi, trái lại còn ngửa đầu cười ra tiếng.
Nhưng hiện giờ cả người nàng ta đều đang run rẩy, cho nên tiếng cười nghe cực kỳ quái dị, thậm chí còn kèm theo tiếng hàm răng va chạm vào nhau, rõ ràng là vô cùng lạnh giá.
“Thục phi nương nương, việc này không thể trách nô tỳ! Ai bảo Uyển Tu viện biết là nô tỳ đẩy nàng ấy, nàng ấy không chết thì người chết chính là nô tỳ!” Thanh Nhi không cho là đúng, trái lại còn tỏ vẻ không biết làm sao, tựa như tất cả việc này đều do Thẩm Uyển gây ra vậy.
Thẩm Vũ nhìn bộ dáng đắc ý của nàng ta, máu toàn thân đều dâng lên đỉnh đầu. Thật sự là cánh rừng lớn thì súc sinh gì cũng dưỡng ra được. Loại lời nói này cũng chỉ có cầm thú mới có thể thốt ra!
Thẩm Vũ không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nâng chân lên dẫm xuống gương mặt Thanh Nhi. Toàn bộ đế giày ấn xuống khuôn mặt nàng ta, lực đạo tàn nhẫn đè ép mặt mũi nàng ta. Thẩm Vũ thầm dùng sức đay nghiến, Thanh Nhi có vẻ muốn giãy giụa. Khổ nỗi tay và chân nàng ta đều bị dây thừng trói chặt, gáy dán vào cột, mặt lại bị dẫm đạp, căn bản là nàng ta không thể nhúc nhích.
Dường như Thẩm Vũ cảm thấy vẫn chưa hả hận, nàng rụt chân về, rồi lại đạp mạnh xuống. Liên tục đạp vài lần, mũi của Thanh Nhi cũng bị chảy máu, phỏng chừng xương mũi đã bị gãy, cứ như vậy mà gục xuống.
“Uyển Tu viện là chủ tử ngươi, ngươi lại thay người khác ám hại nàng ấy, đồ ăn cây táo, rào cây sung!” Sau khi đạp một cái nữa, Thẩm Vũ mới thu hồi chân.
Minh Âm lập tức đi lên vài bước, nhẹ nhàng đỡ nàng. Vừa rồi rõ ràng là Thẩm Vũ dùng toàn lực, cho nên bây giờ nàng không ngừng thở hổn hển, sắc mặt ửng hồng.
Thanh Nhi bị Thẩm Vũ đạp đến thần trí mơ hồ, sự điên rồ sau khi bị vạch trần sớm đã bị đá bay đi mất.
Thẩm Vũ từ từ ổn định tâm tình đang lên xuống của mình, vẻ mặt khôi phục lại bình tĩnh, nàng chậm rãi ngồi xổm xuống. Mặt Thanh Nhi bắt đầu sưng to, trên mặt hiện rõ dấu giày. Mặt đất phòng chất củi vô cùng ẩm ướt, làm cho đế giày dính đầy bùn đất, vậy nên bây giờ trên mặt Thanh Nhi cũng dính đầy bùn đất, nhìn vô cùng đáng thương.
Thẩm Vũ không nhịn được nhíu mày, khẽ “Hừ” một tiếng. Nhìn mặt đất đầy bùn, trong lòng Thẩm Vũ không thoải mái, có lẽ là bị lây bệnh sạch sẽ của Hoàng thượng.
“Bổn cung nghe nói ngươi có một đệ đệ, còn được người tốt thu lưu.” Thẩm Vũ hơi quay đầu, không để ý bùn đất trên mặt Thanh Nhi, lạnh giọng mở miệng.
Thanh Nhi vừa nghe Thẩm Vũ nhắc tới đệ đệ, ánh mắt vốn tan rã lập tức tập trung, chuyên chú nhìn về phía Thẩm Vũ, dường như đang chờ đợi.