Tiến Công Sủng Phi – Chương 145: Mùa Đông Đã Đến – Botruyen

Tiến Công Sủng Phi - Chương 145: Mùa Đông Đã Đến

Edit: Huyền Hiền viện.

Beta: Huệ Hoàng hậu.

Hôm nay, thái giám và cung nữ tại Lãnh cung đều vô cùng buồn bực. Lãnh cung ngày xưa tử khí trùng trùng, bỗng nhiên hôm nay lại trở nên náo nhiệt. Sau khi Thục phi rời đi không lâu, thì có vài nhóm cung nhân đến đây, lại nhét nào bạc, nào là trang sức quý báu, chỉ vì muốn nhìn thấy Thẩm Kiều một lần.

Kết quả hai tên quản sự bình thường thấy tiền liền sáng mắt kia lại đột nhiên giống như hai pho tượng canh cửa, chặn những người đó ở ngoài, cự tuyệt tất cả vàng bạc sáng loáng.

“Hiền phi nương nương, hai quản sự kia dầu muối đều không ăn, không dao động chút nào.”

Một cung nữ thở hồng hộc chạy đến trước mặt Hiền phi, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn, hiển nhiên là đã không màng thể diện quấn lấy những người đó rất lâu, nhưng thu lại là công dã tràng, dùng giỏ tre múc nước, bận rộn một hồi lại mất trắng.

Hiền phi hừ lạnh một tiếng, phất phất tay cho nàng ta lui ra, nhỏ giọng lẩm bẩm trong miệng vài câu:

“Không có tiền đồ, nhất định là ý của Thẩm Vũ.”

Nơi Lãnh cung, Thẩm Kiều đang nằm trên giường, lúc này đang là nửa đêm, trên người chỉ đắp chiếc chăn bông rách nát, sao có thể ngăn cản được khí lạnh.

Nàng không kìm nổi run rẩy cả người, đúng lúc đó, tiểu cung nữ mấy ngày trước không thấy lộ diện nay lại xuất hiện, còn bưng thêm một chén thuốc nóng hổi trên tay.

“Hôm nay Thục phi nương nương đến, có dặn dò cái bọn không nên thân nên hồn kia là không được để người xảy ra mệnh hệ gì. Vì thế những người đó mới không dám cắt xén dược liệu. Nô tỳ cũng không bị ai làm khó dễ, người uống mấy ngụm để làm ấm dạ dày đi.”

Tiểu cung nữ kia vừa nói vừa đi đến trước mặt nàng thì dừng bước, nhưng cũng không đưa chén thuốc qua cho nàng.

Thẩm Kiều vừa nghe thấy là do Thẩm Vũ sai bảo, vẻ mặt lập tức trở nên dữ tợn. Nàng ra sức múa may hai tay lung tung như muốn đánh đổ chén thuốc trên tay của tiểu cung nữ kia. Nhưng cung nữ kia đã sớm đoán được ý định của nàng, đứng ở khoảng cách xa như vậy, căn bản là nàng không với tới được.

Tiểu cung nữ kia chờ đến khi nàng múa may mệt mỏi, mới bước thêm một bước đến gần, vẻ mặt có chút đồng tình và thương hại nhìn nàng.

“Người cũng đã khốn đốn đến mức này, vì sao còn không chịu uống thuốc. Dược liệu này là loại tốt nhất. Nếu là đám người lòng dạ hiểm độc kia thì chắc chắn đã chuyển ra ngoài đổi bạc rồi.”

Tiểu cung nữ kia khẽ thở dài một hơi, trong giọng nói có chút thương cảm bất lực.

Thẩm Kiều không mấy để ý đến, mới vừa rồi chỉ là múa may hai tay thôi, nhưng nàng lại cảm thấy như là sắp chết đến nơi vậy, cả người đều co rút, vô cùng đau đớn. Lúc này nghe tiểu cung nữ dám nói nàng như vậy, trong lòng nàng càng thêm vô cùng tức giận.

“Đổ thuốc đi. Ta không cần uống đồ của nàng ta. Còn không bằng chịu đựng như thế để chết sớm hơn.”

Những lời Thẩm Kiều thốt ra mang theo hận ý vô cùng, nhưng mà lúc này thân thể của nàng càng ngày càng suy kiệt, nên những lời nói ra chẳng còn chút sức lực nào.

Tiểu cung nữ kia cũng không phí sức giằng co với Thẩm Kiều. Thục phi đồng ý giúp nàng báo thù, nàng cũng không quan tâm Thẩm Kiều muốn như thế nào.

Tiểu cung nữ cũng không dỗ dành Thẩm Kiều nữa, trực tiếp cởi giày ra leo lên giường, hai chân giẫm lên giữ hai cánh tay của Thẩm Kiều lại. Nàng khom lưng, một tay bóp mũi Thẩm Kiều, tay kia bưng chén thuốc, đợi đến lúc Thẩm Kiều hít thở không thông, mở miệng hô hấp, thì nàng lập tức đưa chén thuốc lại gần, đổ hết nước thuốc trong chén vào miệng nàng ta.

Thẩm Vũ ra khỏi Lãnh cung, không ít người âm thầm chờ đợi tin tức Thẩm Kiều tạ thế. Nhưng không ai ngờ, ngày lại ngày trôi qua, bên phía Lãnh cung vẫn không có bất kỳ tin tức gì truyền đến. Ai cũng muốn tự mình đến nhìn, nhưng lại không được tiến vào.

Có không ít cung nhân trực tiếp mở miệng trào phúng: “Có khi nào người đã không còn nữa không nhỉ? Ở trên có người ém tin tức, nên mới không cho người khác tiến vào.”

Vị cô cô thân thể béo tốt kia rõ ràng là tức giận muốn phát tác. Bà ta trơ mắt nhìn nhiều vàng bạc như thế trong một ngày, nhưng lại không thể thu vào tay được, tức giận trong lòng còn chưa có chỗ bộc phát, liền giương cao giọng quát:

“Ai dám nói như vậy, ta liền xé nát miệng người đó ra. Trời nóng như thế này, nếu có người chết thì mấy ngày nay đã thối rửa hết rồi, mùi hôi bốc lên đầy trời, ai mà có thể ở đây được chứ?”

Những người này bị cô cô béo kia chặn lời, mà thật ra thì bọn họ cũng không có lời nào để phản bác lại, nên cũng không còn hứng thú gì nữa, từng người giải tán.

Lại đợi thêm mấy ngày, vẫn không có tin tức gì. Có không ít người từ bỏ mong chờ ban đầu, chỉ nghĩ là Thẩm Vũ vừa mới được thăng vị lên làm Thục phi, nên đi đến chỗ Thẩm Kiều diễu võ dương oai thôi.

Nào ngờ Thẩm Kiều vẫn chết. Mười ngày sau khi Thẩm Vũ rời khỏi Lãnh cung, tin tức Thẩm Kiều tạ thế truyền đến chỗ Hoàng thượng. Tề Ngọc ngay cả đầu cũng không ngẩng lên lấy một cái.

“Chuyện này đến hỏi trẫm làm gì? Cứ dựa theo thường lệ, thứ dân nơi Lãnh cung hạ táng như thế nào, thì Thẩm Kiều cũng cứ dựa theo đó mà làm.”

Tề Ngọc vừa lật từng trang tấu chương trên tay, liếc mắt qua thấy vẫn còn một chồng tấu chương cao như ngọn núi nhỏ, đầu hắn lại bắt đầu cảm thấy hơi đau, trong giọng nói liền tăng thêm vài phần tức tối.

Lý Hoài Ân thấy Hoàng thượng vẫn luôn cúi đầu, không ngẩng lên nhìn qua đây lấy một lần, đánh bạo bĩu môi một cái. Dù sao người chết cũng là nữ nhân của ngươi, đương nhiên là phải hỏi ngươi một tiếng rồi. Ngươi đúng là người không có lương tâm mà.

Thẩm Kiều chết cách rất xa ngày Thẩm Vũ đến Lãnh cung, thế nên những cái miệng đã sẵn sàng bàn tán thị phi kia cũng chẳng có cơ hội để thể hiện.

Người đã từng là Kiều Phi, nhưng lại ra đi trong yên lặng không một tiếng động như thế, không tạo nên một chút gợn sóng nào. Ngay cả thi thể của nàng ta cũng không có ai đến thăm viếng. Chỉ có Minh Âm đến hỏi thăm, thì biết được rằng thi thể nàng ta chỉ dùng chiếu bọc lại rồi ném ra bãi tha ma.

Thẩm Vương phi lại muốn đút lót bạc để vào cung. Thẩm Vương phi không đến tìm Thẩm Vũ, thay vào đó thì cứ hai ba ngày bà ta lại tiến cung quấn lấy Thẩm Uyển.

Bây giờ Thẩm Uyển ôm bụng to, an tâm dưỡng thai, cũng không muốn mỗi ngày đều bị Thẩm Vương phi làm phiền, nên nàng cầu cứu Thẩm Vũ, rồi sai người trực tiếp mang thi thể của Thẩm Kiều đi hoả táng, sau đó thả vào trong giếng cạn.

Đương nhiên thi thể của Thẩm Kiều không được trở về Thẩm Vương phủ. Cho dù nàng ta đã chết, thì cũng phải ở lại trong cung.

Tro cốt được thả vào giếng cạn, đãi ngộ như vậy chỉ có những chủ tử được lòng cung nhân. Sau khi chủ tử đó chết, mới được cung nhân quen biết giúp đỡ mà thôi.

Tính tình Thẩm Kiều như vậy, trong hậu cung này lại không có người quen thân, khó khăn lắm mới có được hai vị muội muội, nhưng bởi vì đắc tội Thẩm Vũ, cho nên Thẩm Uyển cũng không thể tuỳ ý chuẩn bị chu đáo hơn.

Thời tiết dần dần trở lạnh, trong cung cũng đã phát y phục, tư trang mới. Mọi người bắt đầu mặc dày hơn một chút.

Đoá hoa dần dần héo úa, hậu cung Đại Tần trông như yên tĩnh hơn ngày xưa rất nhiều, nhưng nếu quan sát cẩn thận, vẫn làm cho người ta cảm thấy có chút không giống.

Hiền phi thường xuyên chạy đến Thính Phong các, mỗi lần đến đều mang theo rất nhiều đồ bổ thăm Tuệ Tần, rõ ràng là rất quan tâm nàng ta.

Tuệ Tần cũng vô cùng hưởng thụ tâm ý của Hiền phi. Tình cảm hai người dần dần phát triển càng thêm ấm áp. Người bên ngoài nhìn vào, hai người bọn họ giống như là tỷ muội tình thâm vậy.

Ánh mắt Thôi Cẩn nhìn Hiền phi, cũng giống như là nhìn Thôi Tú vậy.

“Nương nương, người có muốn đến gặp Tuệ Tần một lần không? Nô tài cảm thấy Hiền phi nhiệt tình như vậy, giống như cáo đi chúc tết gà, vừa nhìn là biết không có ý tốt rồi.”

Phía cuối giường, Minh Tâm được đặc biệt cho phép ngồi, đang nhẹ nhàng xoa bóp chân cho Thẩm Vũ giúp nàng thư giãn. Minh Tâm nhớ đến những hành động mấy tháng nay của Hiền phi, trong lòng liền cảm thấy không thoải mái.

Thẩm Vũ khẽ thở hắt ra một hơi, giống như bị lạnh vậy. Cũng đã vào tháng 11 rồi, đốt than cũng không có tác dụng cho lắm.

“Cái gì mà không có lòng tốt, nói không chừng hai người kia là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã đấy.”

Thẩm Vũ chậm rãi hít hít mũi, trong không khí tràn ngập một mùi hương ngọt ngào.

Minh Âm canh giữ bên cạnh chậu than, thỉnh thoảng lại dùng gậy khẽ khảy khảy than trong lò. Những vật phẩm được đưa đến Cẩm Nhan điện đều là những thứ tốt nhất, không có một chút khói tạp chất nào làm cho người khác khó thở, lại còn vô cùng ấm áp.

Trong lò than có bốn củ khoai lang, lúc này cũng đã gần chín, khắp phòng đều tràn ngập hương thơm.

Minh Ngữ đứng ở bên cạnh có chút uất ức. Nhiệm vụ nướng khoai lang này vốn là của nàng, nhưng vì nàng rất thích món này, đặc biệt là khi mùi hương toả ra, nên nàng không nhịn được mà nuốt nước miếng liên tục. Bộ dáng kia khiến cho mọi người không thể chịu được, vì thế cuối cùng đành phải thay đổi người nướng.

Minh Tâm vẫn có chút không yên tâm. Từ nhỏ nàng đã hầu hạ Thẩm Vũ, nên từ lâu nàng đã xem sinh mệnh của Thẩm Vũ còn quý trọng hơn sinh mệnh của chính bản thân mình.

Hiện tại địa vị của Thẩm Vũ trong hậu cung rất cao, mức độ được sủng ái cũng không phải bình thường, cho nên nàng lại càng thêm lo lắng.

“Nương nương, dù sao Tuệ Tần cũng có quan hệ thân thích với người, có thể đứng cùng chung chiến tuyến thì sau này vẫn có chỗ lợi hơn.”

Lực trên tay Minh Tâm vừa phải, nhưng mà thói quen lảm nhảm cũng không bỏ được.

Vốn Thẩm Vũ rất thích thú nằm hưởng thụ, mà bây giờ nàng lại khẽ nhíu mày, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn, giống như là sắp bùng nổ vậy.

“Nàng ta và bổn cung không có bất kỳ quan hệ gì. Rất nhanh sẽ đến thời gian Uyển tỷ tỷ lâm bồn, đương nhiên bổn cung phải hết sức chú ý rồi, làm gì còn thời gian nhàn rỗi để quan tâm đến người khác. Minh Tâm, nếu ngươi muốn đổi công việc, liền đi nướng khoai lang đi, để Minh Âm đến đây bóp chân.”

Thẩm Vũ khẽ “hừ” một tiếng, trở mình đưa lưng về phía Minh Tâm, rõ ràng là phản đối thái độ dong dài của nàng ấy.

Minh Tâm thở dài một hơi, cũng không nhiều lời nữa, chuyên tâm tiếp tục làm việc.

Minh Âm nghe được những lời này của Thẩm Vũ, không nhịn được mà bĩu môi, nàng có chết cũng không rời khỏi lò than này đâu. Mùa đông này, lạnh muốn chết đi được. Rõ ràng là mệnh cung nữ ti tiện, nhưng lại cố tình mắc bệnh công chúa trong mùa đông. Đây cũng là một tật xấu dễ tìm đến đường chết của nàng.

Khi bốn củ khoai lang được nướng chín, Minh Âm chuẩn bị dùng cành cây lấy ra khỏi lò than, thì Minh Ngữ lập tức nhảy tới. Minh Ngữ khó khăn lắm mới ngăn nước miếng sắp chảy ra khỏi khoé miệng, mắt nhìn Minh Âm khều mãi mà vẫn chưa khều ra được.

Minh Ngữ lập tức cảm thấy sốt ruột, nhịn không được dùng tay lấy ra. Kết quả rất dễ đoán, tay bị sức nóng làm đỏ ửng một mảng.

Minh Âm nhìn cũng không cảm thấy đau lòng chút nào, ngược lại còn nhẹ giọng châm chọc hai câu: “Ha ha, ngươi cho là đang lấy hạt dẻ trong lò lửa hay sao? Ta thấy như là than nướng móng heo. Móng heo của ngươi còn dám đưa qua đây nữa thì ta liền dùng nhánh cây này cắm tay ngươi nướng chín cho chó ăn đấy.”

Minh Âm vừa nói xong thì nội thất liền rơi vào yên tĩnh. Mùa đông vừa đến thì Minh Âm liền trở nên rất đáng sợ, hung hăng đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể cắn người.

Minh Âm dùng nhánh cây khều như thế nào cũng không khều khoai lang ra được. Ngược lại nhánh cây đặt trong lò than, lại bị lửa than đốt cháy càng ngày càng ngắn.

Nàng tức giận ném nhánh cây sang một bên, lấy một chiếc đũa bạc từ trên bàn con xuống, dứt khoát cắm mạnh một cái, củ khoai lang liền bị đâm thủng.

Vài người nhìn thấy dáng vẻ ác độc của nàng, ai nấy đều yên lặng thắp cho củ khoai lang kia một cây nến trong lòng. Cuối cùng một chiếc đũa đâm thủng hai củ khoai lang, mới coi như xong.

Minh Ngữ lấy cái mâm đã chuẩn bị sẵn trước đó đến. Minh Âm cẩn thận gỡ khoai lang từ trên đũa xuống, rồi cầm dao nhỏ bên cạnh, chậm rãi cắt thành từng khúc, sau đó để sang một bên chờ nguội.

“Ừng ực ừng ực”, cách một đoạn mà Thẩm Vũ vẫn có thể nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của Minh Ngữ. Quả thật là quá phát rồ mà, có thể thèm đến cái dáng vẻ như thế.

“Được rồi, cũng không làm khó dễ các ngươi nữa, để thêm một lát chắc Minh Ngữ sẽ chết do mất nước vì chảy nhiều nước miếng mất. Lấy một ít ăn đi.”

Thẩm Vũ nhìn dáng vẻ không mấy tiền đồ của Minh Ngữ, không nhịn được khẽ cười lắc lắc đầu. Nàng nhẹ nhàng phất tay ra hiệu cho Minh Âm mang đi chia cho mọi người.

Minh Ngữ nghe Thẩm Vũ nói như vậy, lập tức nhảy nhót hoan hô, đưa tay ra chuẩn bị cầm khoai lang.

“Mùi thơm gì vậy, xem ra trẫm đã đến đúng lúc rồi.”

Một giọng nam trầm thấp truyền đến, rèm cửa bị vén lên, mang theo gió lạnh bức người tràn vào.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.