Tiên Âm – Chương 4 Đạo thứ nhất Tiên văn – Botruyen
  •  Avatar
  • 55 lượt xem
  • 3 năm trước

Tiên Âm - Chương 4 Đạo thứ nhất Tiên văn

………………………….
Buổi tối, đám người Trần Dạ ngồi thành một đoàn trước đống lửa nướng thịt, cái này thịt chính là một con heo rừng Cổ Tư bắt được, Trần Dạ rất lâu không có ăn qua thịt, cho nên hắn như hổ đói miệng cắn từng miếng lớn nhai ngấu nghiến, đám người Cổ Tư ở một bên trông thấy cũng cười không thôi, Cổ Tư càng trực tiếp vỗ mạnh vai hắn cười lớn:
“Trần tiểu đệ, ăn từ từ thôi, thịt còn rất nhiều…”
“Hừ…đúng là ma đói”, Diệp Nhất Bá hừ một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Trần Dạ không để ý đến Diệp Nhất Bá, một bên ăn đến bụng căng đầy, lúc này hắn mới thỏa mãn ngồi tựa vào một gốc cây tò mò hỏi:
“Cổ đại ca, các ngươi cũng là tu sĩ phải không?”
“Tu sĩ?”, Cổ Tư nghe được lời Trần Dạ thì hơi ngạc nhiên, sau đó mới giải thích:
“Tu sĩ chỉ là cách gọi chung người tu đạo, người ở tu luyện giới chính là tu luyện hồn lực, phân chia từ thấp đến cao theo thứ tự là Hồn sư, Hồn tướng, Hồn hoàng, Hồn đế…trên nữa ta cũng không quá rõ, nghe nói còn có Hồn tông, Hồn tôn,…mỗi cảnh giới lại phân chia ra chín cảnh giới nhỏ từ nhất cấp đến cửu cấp, ta hiện tại chỉ là Tứ cấp Hồn sư, Ngụy Túc cùng Thái Vân cùng là Tam cấp Hồn sư, Diệp gia huynh muội cùng là Nhị cấp Hồn sư…”
Trần Dạ cuối cùng cũng hiểu khái quát về tu luyện giới, tuy nhiên hắn vẫn chưa nghe Cổ Tư nhắc đến tiên văn, vì vậy hắn hướng Cổ Tư hỏi dò:
“Cổ đại ca, ngươi biết hay không cái gọi là tiên văn?”
“Tiên văn?”, nghe được lời Trần Dạ, năm người đều sững sờ một chút, Diệp Tiểu Thu nhanh miệng hướng Trần Dạ cười giải thích:
“Ngươi nhầm rồi, làm gì có cái gì tiên văn, tu sĩ chúng ta đều tu luyện phù văn.”
“Phù văn?”
“Đúng, phù văn chính dùng hồn lực kết thành phù, dùng để chiến đấu, phù văn có vô số loại, căn cứ vào linh căn mà mỗi người sẽ sử dụng phù văn phù hợp, ngươi xem, đây là phù văn mà ta tạo ra được, chính là thủy nguyên tố phù văn…”, Diệp Tiểu Thu tiện tay phát ra một đạo phù văn trên tay nàng.
Nhìn thấy đạo phù văn này, Trần Dạ cảm giác có chút quen mắt, cái này phù văn có chút giống một đạo tiên văn trên người hắn, tuy nhiên khí tức lại hoàn toàn khác xa, Trần Dạ nhanh chóng hướng Diệp Tiểu Thu hỏi cách học đạo này phù văn, Diệp Tiểu Thu cũng rất vui vẻ truyền thụ cho hắn.
Ban đêm, mọi người đã ngủ say, chỉ riêng Trần Dạ vẫn một bên ngồi nhập định, hắn đang cố gắng dùng phương pháp học được từ Diệp Tiểu Thu tìm hiểu tiên văn, hắn thăm dò toàn thân, cuối cùng tìm thấy một đạo tiên văn có chút giống với đạo phù văn lúc trước của Diệp Tiểu Thu, Trần Dạ dung nhập tâm thần vào tìm hiểu đạo tiên văn này.
Một canh giờ trôi qua, Trần Dạ phiền muộn dừng lại, hắn hoàn toàn không cảm nhận được một chút phản ứng nào, cho nên hắn chán nản tìm một đạo tiên văn khác tìm hiểu.
Nếu để Diệp Tiểu Thu biết được điều này chắc hẳn nàng sẽ cho hắn một quyền nện phi, sau đó ở một bên răng dạy, cảm nhận phù văn nào có dễ dàng như thế, nàng tuy rằng không phải thiên tài, tuy nhiên thiên phú cũng không hề yếu, dù vậy cũng phải mất một năm hơn mới học được một đạo phù văn, điều này còn khiến gia tộc một phen khen ngợi, Trần Dạ chỉ dùng một canh giờ đã muốn thành công, hơn nữa còn là thần bí tiên văn, làm có thể làm đến sao?
Trần Dạ vốn không biết những điều này, thần niệm của hắn hiện tại liên tục trong cơ thể du động chọn đại một đạo tiên văn, sau đó niệm động khẩu quyết tiến hành câu thông, nếu quá ba lần vẫn không có động tĩnh hắn sẽ đổi sang một đạo tiên văn khác, dù sao tiên văn trong người hắn vô cùng nhiều.
Không biết được cái gì vận khí, Trần Dạ sau nhiều lần thất bại rốt cuộc từ một đạo tiên văn bắt được một tia yếu ớt dị động, hắn mừng như điên thúc dục thần niệm liên tục đánh vào đạo tiên văn này, mãi đến trời đã sáng, Trần Dạ coi như vận khí tốt, hắn đã bước đầu tiên câu thông được đạo tiên văn này, tuy không biết nó là loại nào tiên văn nhưng như thế cũng đủ khiến hắn mặt mày nở hoa.
“Nè…ngươi cười từ nãy đến giờ rồi, có cái gì việc vui sao?”
Diệp Tiểu Thu thấy Trần Dạ ngồi cười một mình bèn tò mò lại gần hỏi.
Trần Dạ lúc này mới phục hồi tinh thần, vội vàng lắc đầu: “không có gì.”
“Hừ…không nói thì thôi…”, Diệp Tiểu Thu thấy Trần Dạ không muốn kể cũng chỉ biết dậm chân, xoay người rời đi.
“Tốt rồi, chuyến đi này coi như kết thúc, hiện tại trở lại Lạc An thành, mọi người đi thôi.”
Cổ Tư một bên thấy mọi người thu thập ổn thỏa, lúc này hướng mọi người lên tiếng, đồng thời theo một phương hướng dẫn đầu đi tới, mà đám người Trần Dạ phía sau cũng riêng phần mình đeo lên bao linh thảo theo sát phía sau.

Lạc An thành, mặc dù chỉ là một trung cấp thành trì trong vô số thành trì của đế quốc, tuy nhiên diện tích vô cùng lớn, người ở đây vô cùng nhiều, ước chừng có tới trăm vạn, cái này cũng là vì Lạc An thành chính là thành trì tiếp giáp giữa đế quốc và Hắc Ám Sâm Lâm, tu sĩ muốn tiến vào Hắc Ám Sâm Lâm đều thông qua Lạc An thành, cho nên người ở đây vô cùng đông, phố xá lúc nào cũng chật ních người.
Trần Dạ theo đám người Cổ Tư vào trong thành, hắn còn là lần đầu tiên trông thấy thành thị người đông như thế, ánh mắt lúc nào cũng ngó đông ngó tây đánh giá xung quanh, hễ nhìn thấy cái gì quý giá là không rời đi được.
Rất nhanh Đám người Trần Dạ tiến vào một phường thị, Cổ Tư cùng Ngụy Túc báo một tiếng sau đó rời đi cùng nhân viên giao dịch, Trần Dạ trong lúc chờ đợi cũng chạy đến quầy trưng bày lúc sờ mó đủ thứ, lúc thì cầm lên gõ nhẹ, Diệp Nhất Bá đứng một bên quan sát rốt cuộc chịu không nổi, hừ một tiếng trách mắng:
“Hừ…ngươi muốn tìm phiền toái cũng phải đợi phân chia ngân tệ lại tìm cũng không muộn, đồ trưng bày của phường thị cũng dám tùy tiện cầm lấy, lát nữa bị đánh cũng đừng liên lụy chúng ta.”
Tiếng Diệp Nhất Bá tuy không lớn nhưng đủ cho Trần Dạ nghe rõ ràng, hắn đành phải lưu luyến rời tay khỏi những đồ vật này, trong nội tâm thầm quyết định, chờ khi hắn có thật nhiều tiền nhất định sẽ mua hết vào trong túi, Thái Vân cùng Diệp Tiểu Thu ở một bên trông thấy bộ dáng tên nhà quê mới lên thành thị của Trần Dạ cũng vụng trộm cười thành tiếng.
Một lúc sau, Cổ Tư cùng Ngụy Túc trở về, nhìn thấy trên mặt hai người đều cười đến nở hoa, đám người Trần Dạ một phen khó hiểu, Cổ Tư rất nhanh cho mọi người biết đáp án, hắn vừa vười vừa nói:
“Lần này cũng may đúng dịp Tinh Vân học viện chiêu sinh, người đến nơi này vô cùng đông, giá cả cũng theo đó tăng lên, vốn số Diệp Cô thảo của chúng ta chỉ đáng ba đến bốn mươi kim tệ, không ngờ lần này tăng lên gấp đôi, đạt được bảy mươi kim tệ, theo như lúc trước phân chia, mỗi người mười hai kim tệ, về phần Trần tiểu đệ mười kim tệ, mọi người có cái gì dị nghị sao?”
“Không có…”, mọi người đều đồng thanh trả lời, nói giỡn, đừng nói trước đã nói rõ phân chia kim tệ, hiện tại còn được trả gấp đôi tiền, làm gì còn có cái gì dị nghị.
Trần Dạ cầm kim tệ trong tay như thể đang mơ vậy, nếu là lúc trước muốn tìm được số tiền này hắn phải vất vả ở khu mỏ mấy tháng, hiện tại không ngờ chỉ hái một mớ linh thảo đã đạt được, tiền cũng quá dễ kiếm đi à nha, vậy mà đến giờ hắn mới nhận ra điều này.
“Nếu không việc gì chúng ta xin cáo từ trước…”
Diệp Nhất Bá kéo tay Diệp Tiểu Thu nói tiếng cáo từ, liền nhìn cũng không nhìn Trần Dạ một cái, hướng về một phương hướng rất nhanh đi mất.
Trần Dạ tuy có chút hảo cảm đối với Diệp Tiểu Thu, tuy nhiên cũng chỉ dừng lại ở hảo cảm, hắn cũng không quan tâm bọn họ đi đâu, dù sao cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, Diệp Nhất Bá lại đối với hắn không thích, cho nên hắn không thèm để ý đến.
“Trần tiểu đệ, ngươi muốn hay không cùng chúng ta ở chung, ba người chúng ta ở khu phía đông, tuy cũ kĩ một chút nhưng vẫn tạm được…”
Cổ Tư hướng Trần Dạ nói ra, hắn biết Trần Dạ lần đầu đến Lạc An thành, hơn nữa trên đường cũng quan sát Trần Dạ là một người ngay thẳng, lại hiền lành, cho nên hắn mới đề ra yêu cầu này.
“Tốt, vậy làm phiền Cố đại ca rồi…cái kia, ta trước khi đi mua một bộ y phục.”
“Được, chúng ta ở đây chờ ngươi.”

Trần Dạ theo Cổ Tư cùng vợ chồng Ngụy Túc đến một khu nhà nhỏ, nhà cửa ở đây so với những nơi khác đơn sơ hơn rất nhiều, Cổ Tư sau một phen thuyết phục cuối cùng chủ nhà mới dành ra cho Trần Dạ một gian phòng coi như ưu tú.
“Trần tiểu đệ, ngươi trước ở tạm đây, tiền nhà một tháng mười ngân tệ, chỗ này bề ngoài cũ kĩ một chút tuy nhiên so với những nơi khác tốt hơn rất nhiều.”
“Đa tạ Cổ đại ca…”, Trần Dạ thật sâu cảm tạ, vội móc ra mười ngân tệ đưa cho hắn, nơi này quả đúng có chút nhỏ hẹp, chỉ tầm mười trượng vuông, tuy nhiên đối với Trần Dạ đã đủ hài lòng, hắn trước kia sống ở khu mỏ còn không bằng thế này.
“Được rồi, ngươi trước nghỉ ngơi, thức ăn ở bên kia nhà bếp, mười ngày sau chính là học viện trắc thí chiêu sinh, đến lúc đó ta sẽ đến dẫn ngươi đi.”
Cổ Tư dặn dò Trần Dạ một phen, sau đó cáo từ rời đi.
Trần Dạ ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt nhắm nghiền, thần niệm không ngừng câu thông cùng đạo tiên văn lúc trước, hắn có cảm giác lại qua không bao lâu nữa sẽ chân chính nắm giữ cái này phù văn, điều này khiến Trần Dạ quá đỗi vui mừng, hắn suốt ngày ở trong phòng đóng kín cửa không ra, ngoại trừ bụng đói chịu không nổi mới rời giường đi tìm thức ăn.
Mười ngày rất nhanh trôi qua, Trần Dạ từ một ngày trước đã chân chính nắm giữ đạo thứ nhất tiên văn, đạo này tiên văn tách ra một bản sao y hệt bay vào lơ lửng trong đan điền Trần Dạ, hiện tại chỉ cần hắn niệm động, đạo tiên văn này sẽ tùy ý hắn sai khiến.
Trần Dạ hài lòng gọi đạo tiên văn ra trước mặt, cái này đạo tiên văn một màu xanh lục đậm pha lẫn một chút đen, trôi nổi giữa không trung còn rực cháy như một đám lửa vô cùng quỷ dị, Trần Dạ phát hiện đạo tiên văn này so với đạo phù văn lúc trước của Diệp Tiểu Thu quả là một trời một vực, hắn vuốt cằm nghĩ thầm đạo này tiên văn của hắn đẹp hơn rất nhiều, chắc hẳn cũng sẽ mạnh hơn a.
“Không đúng, không phải nói phù văn cần hồn lực mới có thể kết tế sao, ta còn chưa tu luyện hồn lực, làm sao tế ra được rồi?”
“Chẳng lẽ do đây là tiên văn nên không cần hồn lực chèo chống?”
“Hoặc do ta quá ưu tú, không cần hồn lực vẫn tế ra được…đúng, chắc là vậy rồi.”
Cốc cốc…
Đang lúc Trần Dạ tiến hành một phen tự kỷ thì bị tiếng gõ cửa cắt ngang, tiếp đó giọng nói của Cổ Tư từ bên ngoài truyền vào: “Trần tiểu đệ, hôm nay là ngày Tinh Vân học viện chiêu sinh, ngươi nhanh một chút đi a.”
“Cổ đại ca, chờ ta một chút, ta ra ngay đây…”, Trần Dạ nghe được lời Cổ Tư mới sực nhớ ra việc này, hắn vội vàng thu thập thoáng một phát, sau đó nhanh chóng cùng Cổ Tư đi đến nơi chiêu sinh.
……………..

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.