Tiên Âm – Chương 30 Chín đạo tiên văn – Botruyen
  •  Avatar
  • 42 lượt xem
  • 3 năm trước

Tiên Âm - Chương 30 Chín đạo tiên văn

Chương 30: Chín đạo tiên văn
“Hừ…còn nói cái gì không có ý đồ xấu, rõ ràng đang lừa gạt người, bộ dạng còn tỏ ra thiện chí, ngươi nghĩ ta dễ dàng bị lời đường mật lừa gạt như hắn sao”, nữ đế bỗng nhiên đối với Hạ Dư hừ lạnh một cái, giọng điệu mang theo địch ý nói.
“Tiểu cô nương, ngươi đã hiểu lầm, ta đối với hắn cũng không đánh cái gì chủ ý xấu”, Hạ Dư cười hiền hòa giải thích, hắn cũng không biết vì sao nữ đế đối với mình lại tỏ ra địch ý như vậy, bọn họ chỉ mới gặp qua lần đầu a.
“Hừ…tiểu cô nương ngươi muốn gọi là gọi sao, nhìn tàn hồn của ngươi niên kỷ không quá một vạn, đừng nói ngươi, cho dù tổ tông ngươi cũng phải gọi ta một tiếng tiền bối…”, nữ nghe hắn gọi mình là tiểu cô nương thì giận giữ, lớn tiếng nói, một chút thể diện cũng không cho.
“Ách…là ta sai, là ta sai, hiện tại làm rõ một chút tình huống, chính sự mới là quan trọng”, Hạ Dư bị lời của nữ đế khiến cho á khẩu, đành phải ngượng ngùng thay đổi chủ đề, nào ngờ nữ đế không chịu bỏ qua, nàng chỉ thẳng mặt hắn chất vấn:
“Ngươi nói ngươi cần hắn thu thập tài liệu đúc lại thân thể chính là điều hoàn toàn hoang tưởng, cha ta ngày trước đứng ở đỉnh phong đại lục còn không dám nói mình làm được điều đó, nếu không ông ấy đã…”
“Thì ra lời cô nương nói là điều này a, cái này vốn dĩ trước đây là không thể, tuy nhiên hiện tại ta đã có một tia hi vọng…chính là hắn”, Hạ Dư chỉ tay vào Trần Dạ, gương mặt như có như không hiện lên tiếu ý, mặc kệ hai người có tin hay không, hắn hai tay bắt chéo sau lưng, dáng vẻ cổ lão, như thể một hiền giả cùng tín đồ đề luận:
“Chắc ngươi cũng rõ ràng một điều, thần hồn con người nếu như bị tổn thương nặng sẽ không thể đoạt xá trọng sinh, chỉ có thể chờ đợi cái chết gõ cửa…ta năm ấy đưa tiên cốt cho hắn vốn đã sớm chết tâm, không ôm cái gì hi vọng sống, tàn hồn một mực bên trong Dưỡng Hồn Mộc cũng chỉ chờ trông thấy ngày hắn trở thành cường giả, giúp ta chém giết kẻ thù…”
“…ta cũng thật không ngờ, tiên văn lại cùng hắn sinh ra cảm ứng, chân chính nhận hắn làm chủ, cũng nhờ trực tiếp thấy hắn dùng tiên văn ta mới nhận ra điều này…”
“Ngươi vừa nói cái gì, tiên văn nhận chủ…”, nữ đế thất thanh hô to, đôi mắt to trợn trừng nhìn qua Trần Dạ đợi hắn xác nhận.
“Cái này ta cũng không rõ…thế nhưng theo ta nhận thấy, lời của Hạ Dư tiền bối rất đúng, tiên văn đã nhận ta làm chủ”, Trần Dạ đối với nàng gật đầu xác nhận, hắn từ sớm đã muốn nói vấn đề này, chỉ là nhất thời quên mất.
Hạ Dư nhìn nữ đế kinh sợ, đắc ý nói tiếp:
“Ta năm đó mặc dù không phải thiên tài như cha ngươi, nắm giữ tất cả tiên văn, thế hiểu rõ về nó so với ngươi vẫn nhiều hơn, ta còn nhớ rõ trong số trăm vạn tiên văn có một đạo Sinh Mệnh tiên văn, chỉ cần tiểu tử này khiến nó nhận chủ, lời vừa rồi của ta hoàn toàn có thể trở thành sự thực…”
“Tiền bối, điều này quá khó a, ta ngay cả làm thế nào khiến tiên văn nhận chủ cũng không biết, lúc trước Hỏa độc tiên văn nhận ta làm chủ cũng là nó tự chủ động, ta một chút cái gì cũng không làm đến…”, Trần Dạ ấp úng nói, có được đạo tiên văn thứ nhất cũng chỉ là may mắn mà thôi.
Nữ đế đứng một bên vẫn duy trì dáng vẻ ngơ ngác, nàng vẫn chưa thể tiếp thu được sự thật này, nếu không phải biết một chút tính cách Trần Dạ, nàng còn cho rằng hai người cố ý lừa gạt nàng đây, thế nhưng lời nói kế tiếp của Hạ Dư càng khiến da đầu nàng rung lên, nội tâm sinh ra chấn động mãnh liệt.
“Ta có cách…”, Hạ Dư đơn giản nói một câu, sau đó phất tay điểm chỉ, bắn một đạo tin tức vào trong mi tâm Trần Dạ, sau đó nói tiếp:
“Thứ này từ lúc ta có được tiên cốt đã bắt đầu thử luyện, chỉ là thượng thiên trớ trêu, mãi về sau tiên văn một mực không nhận ta làm chủ, cho nên không có cơ hội thử qua…”
Trần Dạ nhắm mắt tiếp thu đại lượng tin tức, dần dần nét mặt hắn trở nên mừng rỡ, không kịp chờ đợi lập tức thử nghiệm thực hiện.
Trải qua ba bốn lần câu thông cùng tiên văn không hề có kết quả, Trần Dạ phiền não nhìn Hạ Dư lắc lắc đầu, Hạ Dư cũng bất đắc dĩ thở dài, thế nhưng hắn bỗng nhớ ra cái gì, lập tức hướng Trần Dạ nói:
“Lần này ngươi thử dùng thần niệm điều khiển đạo tiên văn kia của ngươi câu thông thử xem, ta nghi ngờ giữa tiên văn chắc chắn có liên hệ…”
Trần Dạ gật đầu, không nói lời nào, ngay lập tức dùng thần niệm điều khiển Hỏa độc tiên văn, cùng một chỗ tiếp cận những tiên văn khác tiến hành câu thông.
Trần Dạ trước tiên lựa chọn một tiên văn đơn giản nhất, sau đó điều khiển Hỏa độc tiên văn không ngừng đối với nó khiêu khích, ban đầu đạo này tiên văn như thể mắt điếc tai ngơ, không hề có dấu hiệu đáp lại, thế nhưng ngay lúc Trần Dạ tưởng như lại thất bại, bỗng nhiên đạo này tiên văn phát ra ông ông rung động, đồng thời bắn ra hàn mang lam sắc đáp trả Hỏa độc tiên văn.
Trần Dạ nội tâm mừng rỡ, lập tức thần niệm tiến lên câu thông cùng đạo này tiên văn, Trần Dạ vốn suy nghĩ ít nhất sẽ có một phen dày vò, không ngờ đạo tiên văn lập tức phát ra quang mang lam sắc, cùng thần niệm Trần Dạ gắn kết, sau đó lắc lư vài cái sao đó vụt một tiếng bay vào đan điền hắn.
Trần Dạ cảm nhận được giữa mình cùng đạo này tiên văn có một tia liên hệ kỳ diệu, hắn biết hiện tại mình đã thành công thu đạo tiên văn thứ hai, thế nhưng Trần Dạ cũng không lập tức thông báo cho Hạ Dư cùng nữ đế, thần niệm tiếp tục lưu chuyển, cùng Hỏa độc tiên văn ngang dọc khắp từng đốt xương tiên cốt, đã có vừa rồi kinh nghiệm, Trần Dạ rất thành thục đả thông tiên văn, tuy nhiên không giống như Trần Dạ suy nghĩ khả quan, hắn dùng nửa ngày thời gian một lượt câu thông tiên văn, thế nhưng đáp lại thần niệm của hắn chỉ có bảy đạo, hoàn toàn là những tiên văn đơn giản, số còn lại một mực im hơi lặng tiếng, một chút phản ứng nhỏ cũng không.
Trần Dạ thở dài một hơi, hắn biết mình vừa rồi quá tham lam, vì vậy không tiếp tục nữa, thần niệm rời khỏi cơ thể trở lại bên ngoài.
“Thế nào…”, Hạ Dư trông thấy Trần Dạ mở mắt lập tức nông nóng hỏi, đáp lại sự chờ mong của hắn chính là vẻ mặt phiền muộn của Trần Dạ, Hạ Dư lúc này tâm cũng rơi vào đáy cốc, ngơ ngác không nói ra một lời.
“Chỉ có tám đạo câu thông thành công, hiện tại ta mới chỉ cùng chín đạo tiên văn nhận chủ a…”, Trần Dạ thở dài một hơi nói ra, vẻ mặt mang theo vẻ cảm thán, hắn cho rằng chín đạo tiên văn hiện tại vẫn là quá ít.
“Mẹ kiếp, chỉ chín đạo cái đầu ngươi, cũng may ta chỉ là tàn hồn, nếu còn thân thể nhất định sẽ tiến lên cho ngươi một cái tát đập chết…”, Hạ Dư mắng lớn, nước bọt văng ra khắp nơi, nào còn dáng vẻ trầm ổn lúc đầu, thế nhưng ánh mắt hắn ngược lại tràn ngập sự vui mừng, cũng may hắn chỉ là một đám tàn hồn, nếu không Trần Dạ sẽ nhìn ra vành mắt hắn đang đỏ hoe vui sướng.
“Ngươi thật biết trêu người…”, nữ đế cho Trần Dạ một cái liếc mắt, nàng so Hạ Dư trầm tĩnh hơn rất nhiều, tuy nhiên cũng không ngăn được sự rung động.
“Ta nói sai gì sao? trên tiên cốt có đến trăm vạn đạo tiên văn, ta mới chỉ thu được chín đạo, không phải quá ít sao?”, Trần Dạ biểu tình ngây ngô nhìn hai người, nhất thời cũng không biết mình nói sai ở điểm nào.
“Tiểu tử…làm người nên biết tiến thối, đừng nói ta,ngay cả vị kia Nhân Hoàng nắm giữ sức mạnh gần như toàn bộ tiên văn cũng chưa từng được một đạo phù văn nào nhận chủ, mà ngươi chỉ là một tên tiểu bối nhất tinh Hồn tướng đã nắm giữ chín đạo, người với người thật tức chết mất a…”, Hạ Dư mặt như gan heo giải thích, nếu không phải từ lâu biết Trần Dạ, hắn còn cho rằng Trần Dạ đang cố ý trang bức.
Trần Dạ chợt hiểu ra, xấu hổ cười trừ, lập tức phất tay một cái, chín đạo tiên văn hư ảnh trôi nổi sau lưng, khí thế bức nhân hừng hực phát ra khiến cho Hạ Dư cùng nữ đế nhất thời cũng rùng mình sợ hãi.
Không chỉ như thế, Trần Dạ bàn tay xòe ra, chín đạo tiên văn thực chất hiện lên trong lòng bàn tay hắn, Trần Dạ ánh mắt vui vẻ nhìn hai người giải thích:
“Đây đều là phù văn đơn giản nhất, từ lúc đạo tiên văn thứ hai bay vào đan điền, não hải ta bỗng nhiên vang lên một âm thanh vô cùng lạ lẫm, nó như một làn gió mát gội rửa linh hồn cùng da thịt, hiện tại ta cảm thấy tinh thần vô cùng thư thái, thân thể lực lượng đề cao không chỉ một thành…”
“Nghĩ lại trước đây ta thấy lấy sức một mình muốn thực hiện di nguyện Khai Thiên quá khó, vì thế từng có suy nghĩ đem tiên văn giao cho người khác, cộng đồng góp sức, không ngờ trời cao có mắt, cho ta chiếm được một đại tin tức…hai người nghĩ xem, ta được đến tin tức gì.”
“Là tin tức gì…”, Hạ Dư cùng nữ đế đồng thanh hỏi, mang theo vô tận tò mò, hiện tại tình huống đã hoàn toàn nằm ngoài hình dung của bọn họ.
Trần Dạ sóng mũi ngẩn cao, vô cùng đắc ý hướng mắt về chín đạo tiên văn nói:
“Chính là có thể truyền tiên văn cho người khác sử dụng…”
“Không thể nào…”, Hạ Dư cùng nữ đế lập tức phủ quyết, tin tức này quá sức tưởng tượng của bọn họ, thế nhưng nghĩ lại Trần Dạ cũng không giống đang lừa gạt, cho nên hai người ánh mắt mang theo chờ mong chăm chú đợi hắn trả lời.
“Hoàn toàn chính là sự thật, ngoài đạo tiên văn thứ nhất ra, chỉ cần tiên văn nhận ta làm chủ, ta có thể hoàn toàn điều khiển nó truyền cho người khác sử dụng, tuy nhiên chỉ có thể duy nhất truyền thụ một đạo làm cốt lõi, cùng linh căn người đó cùng loại mới được, có thể cùng lúc truyền thụ nhiều đạo tiên văn hay không nhất thời ta cũng vô phương…”
Lời nói của Trần Dạ rất nhẹ nhàng, thế nhưng nó như tiếng sấm đánh mạnh vào tai Hạ Dư cùng nữ đế, hai người có cảm giác hiểu biết của mình trước đây hoàn toàn như muối bỏ biển, thế giới quá lớn, mà bọn họ chỉ là một hạt bụi mù nhỏ bé.
“Ha ha, tốt, tốt, tốt, đợi ta sau khi đúc lại thân thể ,ngươi cũng truyền cho ta một đạo, mẹ kiếp, vạn năm ray rứt, cuối cùng cũng sắp được như nguyện…”, Hạ Dư ha ha cười lớn, ánh mắt như thể một tên gian thương xảo trá nhìn Trần Dạ.
“Ta cũng muốn…”, nữ đế đứng một bên cũng mở miệng, đây không chỉ là tâm nguyện không chỉ của một mình nàng, nó còn là tâm nguyện mà cha nàng, Nhân Hoàng năm đó ước nguyện lớn nhất.
“Những này tiên văn đều là cấp thấp, đợi về sau ta chiếm được tiên văn cao cấp hơn sẽ giao nó cho tỷ…”, Trần Dạ cười nhẹ nói, hắn tính tình rất phóng khoáng, đối với người bên cạnh không hề tính toán, nhất là mỹ nữ mê người như nàng.
“Khốn kiếp, nghĩ đến mỹ nữ lập tức sáng mắt, ngươi xem ta là không khí sao, nói ngươi ham mê nữ sắc quả không sai…”, Hạ Dư một bên thao thao mắng to, Trần Dạ cũng lười cùng hắn nhiều lời, trước đây hắn còn cho rằng Hạ Dư là một cường giả chính khí hiên ngang, hiện tại hắn nhận ra mình đã lầm, người này hoàn toàn chính là một tên lưu manh, miệng lưỡi vô cùng tiện.
Hạ Dư bị Trần Dạ phớt lờ cũng không tiện tiếp tục cái này chủ đề, hắn nhìn sang hộp gỗ trên tay nữ đế nói:
“Cái này hộp gỗ chính là Khê Hương Mộc khắc thành, tác dụng thứ nhất của nó là tu dưỡng thần hồn, tác dụng thứ hai chính là nguyên liệu đúc thể một trong, thứ này đối với ta phù hợp hơn, tình huống của ngươi so với ta nghiêm trọng, ngươi trước thu Dưỡng Hồn Mộc ổn định thần hồn a…”
Nữ không do dự phất tay vứt hộp gỗ cho Hạ Dư, đồng thời nhận lấy Dưỡng Hồn Mộc, đúng như lời Hạ Dư vừa nói, tình huống của nàng nhìn bên ngoài có vẻ bình thường, thế nhưng bên trong đan điền sớm đã vỡ nát, thần hồn tổn thương nghiêm trọng, nếu không phải vừa biết được có một tia hi vọng sống, có lẽ nàng đã chết tâm từ lâu.
Hạ Dư nhìn nữ đế cầm trong tau Dưỡng Hồn Mộc, bàn tay giả vờ vuốt vuốt bộ râu, khóe miệng nhếch lên cười tà nói:
“Nếu ta đoán không lầm, trước đây người phong ấn ngươi dùng Bà La Hoa niên đại chỉ tám mươi vạn năm, còn thiếu hai mươi vạn năm thành hình, dẫn đến thần hồn cũng thể xác tổn hại nghiêm trọng, hơn nữa Bà La Hoa có đặc tính mà nhiều người không biết, đó chính là lúc nó chưa trưởng thành sẽ sản sinh ra âm khí, người bị âm khí quấn thân sẽ thường xuyên bị hàn băng ăn mòn, rét lạnh thấu xương, theo thời gian tần suất sinh ra hàn băng sẽ tăng dần, cho đến khi ngươi chịu đựng không nổi chết đi…”
“Ý ngươi là…”, nữ đế khiếp sợ nhìn Hạ Dư, quả thực lời hắn nói vừa rồi hoàn toàn đúng, nàng thường xuyên bị hàn băng quấn thân, rét lạnh đến mức chết đi sống lại, hơn nữa hiện tại chỉ hai ngày thời gian nàng sẽ phải cắn răng chịu đựng thống khổ, chỉ là vừa rồi vui mừng khiến nàng nhất thời quên mất điều này, nhìn nét mặt gian xảo của hắn, nội tâm bỗng nhiên sinh ra một tia cảm giác không ổn.
…….

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.