Chương 29: Dưỡng Hồn Mộc
Trần Dạ dạo quanh một vòng bảo khố, bỗng nhiên một góc khuất nhỏ hẹp thu hút ánh mắt của hắn, Trần Dạ tò mò đến gần xem một chút tình huống, không ngờ hắn phát hiện nơi này bày đặt một tế đàn nhỏ, nếu không chú ý rất dễ dàng bỏ qua.
Tế đàn vô cùng đơn sơ, chỉ gồm một chiếc bàn đá tròn cũ kỹ, hơn nữa còn sứt mẻ, bụi bẩn bám đầy, phía trtrên tế đàn trưng bày ba kiện đồ vật, bên trái chính một chiếc gương tròn, bên phải là một thanh mặt nạ, vật còn lại ở giữa chính là một cái hộp gỗ.
Cả ba kiện đồ vật bề ngoài không khác gì dụng cụ bình thường của phàm nhân, thế nhưng Trần Dạ không tin nó chỉ là phàm phẩm, nếu nói chỉ là phàm phẩm chắc chắn nó sẽ không được mang vào bảo khố, hơn nữa còn lựa chọn góc khuất để bày biện, vì vậy Trần Dạ làm ra quyết định, hắn mang ba kiện đồ vật đi vào tiểu thế giới, mục đích chính là hỏi một chút nữ đế, nàng chắc chắn sẽ biết rõ lai lịch ba vật này.
Trần Dạ cầm trong tay ba món đồ vật, chớp mắt đã xuất hiện trước nhà gỗ, hắn phát hiện nữ đế như một cô thôn nữ đang ngồi bên ao nhỏ vẫy nước, mà đám Thất Thải Linh Cô cả cây mẹ lẫn con vây quanh bên cạnh nàng đùa giỡn, nhìn thấy Trần Dạ xuất hiện, bọn chúng cũng không làm sao sợ hãi, một ít Thất Thải Linh Cô cây con còn lập tức chạy đến chân Trần Dạ cọ ngoạy.
“Ngươi đến có việc gì sao…”, nữ đế nhàn nhạt nói, ngay cả xoay mặt nhìn thấy Trần Dạ một cái cũng không.
Trần Dạ có chút ngẩn ngơ nhìn dáng người lồi lõm sáng bóng của nàng, hai bên nhũ phong bởi vì đùi ngọc chèn ép mà biến dạng, phía dưới đôi chân dài thon mượt trắng hồng, mái tóc dài đen nhánh suôn mượt, thẳng tắp xõa xuống thân thể, che lấp từng tấc da thịt mịn màng khiến cccho xuân quang càng trở nên mờ ảo sáng lạnglạnlạn, Trần Dạ ẩn ẩn cảm thấy dục hỏa trong nộnội tâm cuộn trào, hắn sợ cứ tiếp tục như thế sẽ nhịn không nổi, lập tức lắc mình một cái biến mất, chớp mắt sau đó lại xuất hiện tại chỗ cũ, trên tay còn mang theo một bộ y phục của mình, hắn tiến lại bên cạnh nữ đế, đưa y phục về phía nàng:
“Tiền bối người mau mau mặc vào y phục a…”
“Ta cũng chỉ là người gần đất xa trời, nơi này cũng chẳng có ai khác, cần gì câu nệ tiểu tiết…hoặc là nói…ngươi đối với cơ thể ta động tâm rồi?”, nữ đế nghiêng đầu nhìn hắn, gương mặt mỹ miều như hoa đào nhẹ bỗng bay lượn giữa gió thu, chỉ là nàng lúc nào cũng toát ra một cổ chính khí lẫm nhiên, quân lâm thiên hạ, khiến cho nam nhân cũng phải xấu hổ cúi đầu.
“Cái này…ta dù sao cũng chỉ là thiếu niên mười lăm, khí huyết phương cương, định lực đối với mỹ nữ không kiên định cũng là hiển nhiên, lại nói tiền bối xinh đẹp như vậy, ta…”, Trần Dạ ngượng ngùng gãi gãi chóp mũi trả lời, càng nói hắn càng cảm thấy xấu hổ, cuối cùng dứt khoát dừng lại, hắn sợ còn nói nữa sẽ khiến vị nữ đế này bão nổi.
“Ngươi rất thành thật…”, khác với suy nghĩ của Trần Dạ, nữ đế chỉ cười nhẹ một tiếng, sau đó vươn lên tay ngọc nhận lấy y phục choàng lên người, cũng không hề có một chút ý tứ chỉnh chu, xuân quang ẩn hiện mờ ảo càng kích thích dục hỏa trong người Trần Dạ, hắn không tài nào chịu nổi nữa, phụt một tiếng, máu mũi chảy dài, Trần Dạ lập tức luống cuống tay chân bịt kính mới có thể tạm thời ngăn lại, gương mặt đỏ hồng xấu hổ.
“Hi hi”, nữ đế cười dài một tiếng nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Trần Dạ, đây chính là lần đầu tiên hắn trông thấy nàng chân chính nở nụ cười, khóe môi xinh xinh bóng mịn đỏ hồng, tiếng cười phát như thể làn gió xuân dịu nhẹ thấm sâu vào tim gan Trần Dạ, nếu nói cuộc đời này có tiên nữ, hắn nghĩ nữ nhân trước mặt này chính là tiên nữ phong trần vô cùng hoàn mỹ mà thượng thiên mang đến đặt trước mặt hắn.
“À hem…”, nữ đế nhìn thấy bộ dáng si mê của hắn nhất thời cảm thấy ngượng ngùng, liền giả vờ ho khan một tiếng, ánh mắt đảo quanh, rơi vào đồ vật trên tay Trần Dạ, nàng lập tức thay đổi chủ đề:
“Ngươi mang ba thứ này đến là để hỏi ta cách sử dụng sao?”
“A…đúng đúng…ta tìm thấy nó bên trong bảo khố, chắc hẳn tiền bối hiểu biết về nó, cho nên đến đây thỉnh giáo, tiền bối, ba vật này là…”, Trần Dạ nhất thời bị tiếng ho khan của nàng thức tỉnh, hắn chợt nhớ ra ý định đến đây, lập tức giao ba kiện đồ vật về phía nữ đế.
“Hừ…trông ta già lắm sao…”, nữ đế không trả lời hắn, ngược lại nàng gương mặt lạnh băng, nhíu mày gằn giọng.
“Ách…tiền…tỷ tỷ không già a, một chút cũng không, người không biết đó thôi, vẻ đẹp của người như ánh trăng sáng soi rọi trên mặt hồ giữa màn đêm u tối, như thể một vì sao lấp lánh giữa đêm đông, như tiên nữ phong tình trên trời hạ phàm, ba nghìn mỹ nữ nhân gian so sánh cũng thất sắc, như…”, Trần Dạ đổ mồ hôi hột, lập tức vung tay múa chân khen ngợi hết lời, hơn nữa dáng vẻ đạo mạo chính khí, nước bọt phun vãi ra bên ngoài.
“Dừng…”, nữ đế hô to một tiếng, mặc dù lời khen ngợi của Trần Dạ nghe rất lọt tai, thế nhưng nàng trước đây không biết đã nghe đến phát chán, vì vậy nàng lập tức lên tiếng cảnh cáo, sau đó cầm lên ba kiện đồ vật chỉ ra công dụng, đầu tiên chính là tấm gương tròn màu đen:
“Cái này gọi là Hắc Đồng, năm đó ta đoạt từ tay một đầu ma linh, ta còn nhớ lúc trước đầu kia ma linh dùng quỷ văn kích phát ra hàn man sáng rọi, nhân loại chỉ cần bị hàn man quét trúng đều lập tức bị thiêu rụi thành tro, về sau bị ta đoạt được, chỉ là kích phát nó cần quỷ văn, cho nên ta cũng hết cách…”
“Quỷ văn?”, Trần Dạ nghi ngờ hỏi lại, hắn cũng không phải lần đầu nghe thấy hai từ này, lúc trước cùng đám người Hoắc Nha trao đổi đã từng nghe qua, chỉ là quỷ văn lợi hại như thế nào hắn cũng chưa nắm rõ.
“Đúng…quỷ văn chính là văn tự mà ma linh sử dụng, tuy so với tiên văn vẫn còn kém xa, thế nhưng ngược lại mạnh hơn phù văn của nhân loại quá nhiều…”, nữ đế cảm thán nói, sau đó lại cầm lên vật thứ hai, vật này chính là một trương mặt nạ, xem hình dáng bên ngoài chỉ che phủ được nửa trên gương mặt, từ chóp mũi đến đỉnh trán, nữ đế cầm lên vật này, giọng điệu ưu thương nói:
“Mặt nạ này tên là Hắc Diện, chính là cha ta năm đó dùng xương sọ một đầu ma linh luyện hóa thành, công dụng của nó chính là che giấu hoàn toàn khí tức trên cơ thể, cho dù đối diện là cấp bậc Hồn thần cũng không dễ dàng nhận ra…vật này đối với ngươi hữu dụng, diện mục của ngươi đã bị ma linh trông thấy, bọn chúng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi, có nó về sau ngươi cũng an toàn hơn rất nhiều…”
Trần Dạ gật đầu, theo lời của nàng nhỏ máu nhận chủ, lập tức hắn cảm giác giữ mình cùng Hắc Diện sinh ra một tia liên hệ, hắn hoàn toàn nắm rõ cách sử dụng trong lòng bàn tay, ý niệm vừa động, Hắc Diện mặt nạ ngay lập tức áp sát lên mặt hắn, cảm giác nhẹ bỗng không hề có một chút khó chịu nào.
Trần Dạ dở chứng trẻ con, mặt mày hớn hở liên tục dùng Hắc Diện mặt nạ bày trò, khiến cho nữ đế đứng một bên cũng lắc đầu thở dài, nàng cầm lên vật thứ ba, chính là một chiếc hộp ngọc, suy tư nói:
“Thứ này cũng thu được từ trong tay ma linh, thế nhưng theo như ta suy đoán nó không phải do bọn chúng tạo ra, nói đúng hơn bọn chúng tìm được vật này từ trên đại lục của chúng ta, tuy nhiên ta cũng chỉ biết nó có tác dụng bảo trì thần hồn, ngoài ra có hay không tác dụng khác nhất thời không tìm ra…”
“Bảo vệ thần hồn? chẳng lẽ nó được làm từ Dưỡng Hồn Mộc?”, Trần Dạ nhướng mày ngạc nhiên, trong tay hắn cũng có một khúc gỗ mục có thể bảo vệ thần hồn, chính là tới từ vị tiền bối Hạ Dư.
“Ngươi cũng biết Dưỡng Hồn Mộc?”, nữ đế thật không ngờ Trần Dạ đến Dưỡng Hồn Mộc cũng biết, đây chính là bảo vật chí cao một trong, chỉ có người hữu duyên mới có được, người biết đến nó vô cùng ít ỏi, chính là cha nàng cùng nàng khi trước cũng chưa từng chân chính gặp qua.
“Đúng vậy…chính là cái này…”, Trần Dạ trông thấy nữ đế vẻ mặt tò mò thì rất vui mừng, lập tức đi đến một nơi hẻo lánh mang về đoạn kia Dưỡng Hồn Mộc đưa cho nàng xem.
“Cái này, hương đàn mộc này, còn có…đây chính là Dưỡng Hồn Mộc, ngươi còn có được nó…”, nữ đế miệng nhỏ mở to, không thể tin vào mắt mình, nàng vốn cho rằng Trần Dạ chỉ biết đến Dưỡng Hồn Mộc thông qua sách cổ, thật không ngờ hắn còn nắm giữ một đoạn trong tay, nàng bàn tay run run tiếp nhận Dưỡng Hồn Mộc, đôi mắt to tròn với vẻ chờ mong nhìn về Trần Dạ:
“Ngươi có thể giao nó cho ta sao…”
“Được…tỷ tỷ nếu cần cứ việc sử dụng, dù sao ta hiện tại cũng không có cái gì dùng…”, Trần Dạ phất tay, không một tia do dự gật đầu đáp ứng, hắn nhìn ra Dưỡng Hồn Mộc đối với nàng rất quan trọng.
“Ngươi không muốn nghĩ lại sao? Dưỡng Hồn Mộc chính là bảo vật tuyệt thế, hơn nữa truyền thuyết nó có liên quan mật thiết đến thành tiên, nó chính là…”, nữ đế giọng nói nên run rẩy nói, nàng cho rằng Trần Dạ đối với Dưỡng Hồn Mộc không hiểu rõ, cho nên mới tùy tiện như vậy.
“Ta hiện tại cũng không cần dùng đến, lại nói lấy thực lực của tỷ muốn đoạn đồ trong tay ta chẳng phải chuyện nhấc tay hay sao…”, Trần Dạ tươi cười, càng bộ dạng thục nữ e thẹn càng của nàng, hắn càng cảm thấy yêu thích.
“Ta…ta hiện tại mặc dù có thể vận dụng một ít thủ đoạn, thế nhưng không thể dùng để chiến đấu, ta…ta đã không khác gì một phàm nhân bình thường…”, nữ đế cúi đầu, giọng nói càng lúc càng nhỏ, gương mặt bỗng chốc cũng trở nên phiến hồng.
Trần Dạ nghi hoặc nhìn biểu hiện của nàng, nếu nói trước đây khi đối diện nữ đế hắn cảm nhận được cỗ ngạo khí bức nhân, thì hiện tại hoàn toàn ngược lại, nếu không phải biết rõ xuất thân của nàng, Trần Dạ còn cho rằng đây là một cô thôn nữ rụt rè nhút nhát.
Nữ đế vốn nghĩ nếu Trần Dạ biết nàng khí lực yếu ớt, chắc chắn sẽ nổi lên sắc tâm, trước đây cố ý để lộ bộ dạng lơ đễnh, hơn nữa y phục cũng không mặc, không phải nói nàng là người lẳng lơ, không biết xấu hổ, chỉ là nàng cho rằng như thế sẽ khiến Trần Dạ mập mờ, nghi ngờ thực lực của nàng, không dám động tay động chân.
Hiện tại thấy Trần Dạ cũng không giống suy nghĩ của mình, lại nghĩ trước đây cái gì cũng cho hắn trực tiếp nhìn rõ, nàng đầu óc nóng như bốc hỏa, gương mặt bừng bừng xấu hổ, chỉ thiếu một chút tìm cái lỗ chui vào mà thôi.
“Ài…thật là tình chàng ý thiếp mà…”, ngay lúc này bên trong Dưỡng Hồn Mộc vang lên một giọng nói, nữ đế lập tức vứt Dưỡng Hồn Mộc cầm trên tay ra xa, đồng thời sửa soạn lại y phục xốc xếch, ánh mắt chăm chú đề phòng.
“Tiền bối…người…người còn sống?”, Trần Dạ thất thanh hô to, nữ đế không biết chủ nhân giọng nói này là ai, thế nhưng hắn lại biết rõ, người này không ai khác, chính là Hạ Dư, người từng trong hang động ban cho hắn tiên cốt.
Hạ Dư lập tức hóa thành một đạo quang sáng từ Dưỡng Hồn Mộc chui ra bên ngoài, sau đó biến đổi thành một trung niên tuấn tú, hắn cười khan một tiếng, nhìn về phía Trần Dạ ngượng ngùng nói:
“Trần Dạ, ta cũng không phải có ý lừa ngươi…chỉ là…chỉ là tàn hồn của ta quá mức yếu ớt, ta sợ ngươi có cái gì ác tâm, cho nên muốn quan sát ngươi một thời gian, chờ ngươi trở thành cường giả, giúp ta một tay tím kiếm linh vật đúc lại thân thể…”
“Người này là ai?”, nữ đế nghiêng đầu hỏi Trần Dạ, bộ dáng vẫn giữ nguyên vẻ đề phòng.
“Người này chính là Hạ Dư tiền bối, trước đây đã đưa cho ta tiên cốt, lần trước đã cùng ngươi nói”, Trần Dạ đối với giải thích một chút, sau đó lại quay sang Hạ Dư cười cười:
“Ta còn tưởng tiền bối đã tọa hóa đâu này, không biết tiền bối cần cái gì linh vật, nếu sau này có cô hội nhất định sẽ thu lại giao cho tiền bối.”
…..
Chương 29: Dưỡng Hồn Mộc
…….
Trần Dạ dạo quanh một vòng bảo khố, bỗng nhiên một góc khuất nhỏ hẹp thu hút ánh mắt của hắn, Trần Dạ tò mò đến gần xem một chút tình huống, không ngờ hắn phát hiện nơi này bày đặt một tế đàn nhỏ, nếu không chú ý rất dễ dàng bỏ qua.
Tế đàn vô cùng đơn sơ, chỉ gồm một chiếc bàn đá tròn cũ kỹ, hơn nữa còn sứt mẻ, bụi bẩn bám đầy, phía trên tế đàn trưng bày ba kiện đồ vật, bên trái chính một chiếc gương tròn, bên phải là một thanh mặt nạ, vật còn lại ở giữa chính là một cái hộp gỗ.
Cả ba kiện đồ vật bề ngoài không khác gì dụng cụ bình thường của phàm nhân, thế nhưng Trần Dạ không tin nó chỉ là phàm phẩm, nếu nói chỉ là phàm phẩm chắc chắn nó sẽ không được mang vào bảo khố, hơn nữa còn lựa chọn góc khuất để bày biện, vì vậy Trần Dạ làm ra quyết định, hắn mang ba kiện đồ vật đi vào tiểu thế giới, mục đích chính là hỏi một chút nữ đế, nàng chắc chắn sẽ biết rõ lai lịch ba vật này.
Trần Dạ cầm trong tay ba món đồ vật, chớp mắt đã xuất hiện trước nhà gỗ, hắn phát hiện nữ đế như một cô thôn nữ đang ngồi bên ao nhỏ vẫy nước, mà đám Thất Thải Linh Cô cả cây mẹ lẫn con vây quanh bên cạnh nàng đùa giỡn, nhìn thấy Trần Dạ xuất hiện, bọn chúng cũng không làm sao sợ hãi, một ít Thất Thải Linh Cô cây con còn lập tức chạy đến chân Trần Dạ cọ ngoạy.
“Ngươi đến có việc gì sao…”, nữ đế nhàn nhạt nói, ngay cả xoay mặt nhìn thấy Trần Dạ một cái cũng không.
Trần Dạ có chút ngẩn ngơ nhìn dáng người lồi lõm sáng bóng của nàng, hai bên nhũ phong bởi vì đùi ngọc chèn ép mà biến dạng, phía dưới đôi chân dài thon mượt trắng hồng, mái tóc dài đen nhánh suôn mượt, thẳng tắp xõa xuống thân thể, che lấp từng tấc da thịt mịn màng khiến cho xuân quang càng trở nên mờ ảo sáng lạn, Trần Dạ ẩn ẩn cảm thấy dục hỏa trong nội tâm cuộn trào, hắn sợ cứ tiếp tục như thế sẽ nhịn không nổi, lập tức lắc mình một cái biến mất, chớp mắt sau đó lại xuất hiện tại chỗ cũ, trên tay còn mang theo một bộ y phục của mình, hắn tiến lại bên cạnh nữ đế, đưa y phục về phía nàng:
“Tiền bối người mau mau mặc vào y phục a…”
“Ta cũng chỉ là người gần đất xa trời, nơi này cũng chẳng có ai khác, cần gì câu nệ tiểu tiết…hoặc là nói…ngươi đối với cơ thể ta động tâm rồi?”, nữ đế nghiêng đầu nhìn hắn, gương mặt mỹ miều như hoa đào nhẹ bỗng bay lượn giữa gió thu, chỉ là nàng lúc nào cũng toát ra một cổ chính khí lẫm nhiên, quân lâm thiên hạ, khiến cho nam nhân cũng phải xấu hổ cúi đầu.
“Cái này…ta dù sao cũng chỉ là thiếu niên mười lăm, khí huyết phương cương, định lực đối với mỹ nữ không kiên định cũng là hiển nhiên, lại nói tiền bối xinh đẹp như vậy, ta…”, Trần Dạ ngượng ngùng gãi gãi chóp mũi trả lời, càng nói hắn càng cảm thấy xấu hổ, cuối cùng dứt khoát dừng lại, hắn sợ còn nói nữa sẽ khiến vị nữ đế này bão nổi.
“Ngươi rất thành thật…”, khác với suy nghĩ của Trần Dạ, nữ đế chỉ cười nhẹ một tiếng, sau đó vươn lên tay ngọc nhận lấy y phục choàng lên người, cũng không hề có một chút ý tứ chỉnh chu, xuân quang ẩn hiện mờ ảo càng kích thích dục hỏa trong người Trần Dạ, hắn không tài nào chịu nổi nữa, phụt một tiếng, máu mũi chảy dài, Trần Dạ lập tức luống cuống tay chân bịt kính mới có thể tạm thời ngăn lại, gương mặt đỏ hồng xấu hổ.
“Hi hi”, nữ đế cười dài một tiếng nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Trần Dạ, đây chính là lần đầu tiên hắn trông thấy nàng chân chính nở nụ cười, khóe môi xinh xinh bóng mịn đỏ hồng, tiếng cười phát như thể làn gió xuân dịu nhẹ thấm sâu vào tim gan Trần Dạ, nếu nói cuộc đời này có tiên nữ, hắn nghĩ nữ nhân trước mặt này chính là tiên nữ phong trần vô cùng hoàn mỹ mà thượng thiên mang đến đặt trước mặt hắn.
“À hem…”, nữ đế nhìn thấy bộ dáng si mê của hắn nhất thời cảm thấy ngượng ngùng, liền giả vờ ho khan một tiếng, ánh mắt đảo quanh, rơi vào đồ vật trên tay Trần Dạ, nàng lập tức thay đổi chủ đề:
“Ngươi mang ba thứ này đến là để hỏi ta cách sử dụng sao?”
“A…đúng đúng…ta tìm thấy nó bên trong bảo khố, chắc hẳn tiền bối hiểu biết về nó, cho nên đến đây thỉnh giáo, tiền bối, ba vật này là…”, Trần Dạ nhất thời bị tiếng ho khan của nàng thức tỉnh, hắn chợt nhớ ra ý định đến đây, lập tức giao ba kiện đồ vật về phía nữ đế.
“Hừ…trông ta già lắm sao…”, nữ đế không trả lời hắn, ngược lại nàng gương mặt lạnh băng, nhíu mày gằn giọng.
“Ách…tiền…tỷ tỷ không già a, một chút cũng không, người không biết đó thôi, vẻ đẹp của người như ánh trăng sáng soi rọi trên mặt hồ giữa màn đêm u tối, như thể một vì sao lấp lánh giữa đêm đông, như tiên nữ phong tình trên trời hạ phàm, ba nghìn mỹ nữ nhân gian so sánh cũng thất sắc, như…”, Trần Dạ đổ mồ hôi hột, lập tức vung tay múa chân khen ngợi hết lời, hơn nữa dáng vẻ đạo mạo chính khí, nước bọt phun vãi ra bên ngoài.
“Dừng…”, nữ đế hô to một tiếng, mặc dù lời khen ngợi của Trần Dạ nghe rất lọt tai, thế nhưng nàng trước đây không biết đã nghe đến phát chán, vì vậy nàng lập tức lên tiếng cảnh cáo, sau đó cầm lên ba kiện đồ vật chỉ ra công dụng, đầu tiên chính là tấm gương tròn màu đen:
“Cái này gọi là Hắc Đồng, năm đó ta đoạt từ tay một đầu ma linh, ta còn nhớ lúc trước đầu kia ma linh dùng quỷ văn kích phát ra hàn man sáng rọi, nhân loại chỉ cần bị hàn man quét trúng đều lập tức bị thiêu rụi thành tro, về sau bị ta đoạt được, chỉ là kích phát nó cần quỷ văn, cho nên ta cũng hết cách…”
“Quỷ văn?”, Trần Dạ nghi ngờ hỏi lại, hắn cũng không phải lần đầu nghe thấy hai từ này, lúc trước cùng đám người Hoắc Nha trao đổi đã từng nghe qua, chỉ là quỷ văn lợi hại như thế nào hắn cũng chưa nắm rõ.
“Đúng…quỷ văn chính là văn tự mà ma linh sử dụng, tuy so với tiên văn vẫn còn kém xa, thế nhưng ngược lại mạnh hơn phù văn của nhân loại quá nhiều…”, nữ đế cảm thán nói, sau đó lại cầm lên vật thứ hai, vật này chính là một trương mặt nạ, xem hình dáng bên ngoài chỉ che phủ được nửa trên gương mặt, từ chóp mũi đến đỉnh trán, nữ đế cầm lên vật này, giọng điệu ưu thương nói:
“Mặt nạ này tên là Hắc Diện, chính là cha ta năm đó dùng xương sọ một đầu ma linh luyện hóa thành, công dụng của nó chính là che giấu hoàn toàn khí tức trên cơ thể, cho dù đối diện là cấp bậc Hồn thần cũng không dễ dàng nhận ra…vật này đối với ngươi hữu dụng, diện mục của ngươi đã bị ma linh trông thấy, bọn chúng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi, có nó về sau ngươi cũng an toàn hơn rất nhiều…”
Trần Dạ gật đầu, theo lời của nàng nhỏ máu nhận chủ, lập tức hắn cảm giác giữ mình cùng Hắc Diện sinh ra một tia liên hệ, hắn hoàn toàn nắm rõ cách sử dụng trong lòng bàn tay, ý niệm vừa động, Hắc Diện mặt nạ ngay lập tức áp sát lên mặt hắn, cảm giác nhẹ bỗng không hề có một chút khó chịu nào.
Trần Dạ dở chứng trẻ con, mặt mày hớn hở liên tục dùng Hắc Diện mặt nạ bày trò, khiến cho nữ đế đứng một bên cũng lắc đầu thở dài, nàng cầm lên vật thứ ba, chính là một chiếc hộp ngọc, suy tư nói:
“Thứ này cũng thu được từ trong tay ma linh, thế nhưng theo như ta suy đoán nó không phải do bọn chúng tạo ra, nói đúng hơn bọn chúng tìm được vật này từ trên đại lục của chúng ta, tuy nhiên ta cũng chỉ biết nó có tác dụng bảo trì thần hồn, ngoài ra có hay không tác dụng khác nhất thời không tìm ra…”
“Bảo vệ thần hồn? chẳng lẽ nó được làm từ Dưỡng Hồn Mộc?”, Trần Dạ nhướng mày ngạc nhiên, trong tay hắn cũng có một khúc gỗ mục có thể bảo vệ thần hồn, chính là tới từ vị tiền bối Hạ Dư.
“Ngươi cũng biết Dưỡng Hồn Mộc?”, nữ đế thật không ngờ Trần Dạ đến Dưỡng Hồn Mộc cũng biết, đây chính là bảo vật chí cao một trong, chỉ có người hữu duyên mới có được, người biết đến nó vô cùng ít ỏi, chính là cha nàng cùng nàng khi trước cũng chưa từng chân chính gặp qua.
“Đúng vậy…chính là cái này…”, Trần Dạ trông thấy nữ đế vẻ mặt tò mò thì rất vui mừng, lập tức đi đến một nơi hẻo lánh mang về đoạn kia Dưỡng Hồn Mộc đưa cho nàng xem.
“Cái này, hương đàn mộc này, còn có…đây chính là Dưỡng Hồn Mộc, ngươi còn có được nó…”, nữ đế miệng nhỏ mở to, không thể tin vào mắt mình, nàng vốn cho rằng Trần Dạ chỉ biết đến Dưỡng Hồn Mộc thông qua sách cổ, thật không ngờ hắn còn nắm giữ một đoạn trong tay, nàng bàn tay run run tiếp nhận Dưỡng Hồn Mộc, đôi mắt to tròn với vẻ chờ mong nhìn về Trần Dạ:
“Ngươi có thể giao nó cho ta sao…”
“Được…tỷ tỷ nếu cần cứ việc sử dụng, dù sao ta hiện tại cũng không có cái gì dùng…”, Trần Dạ phất tay, không một tia do dự gật đầu đáp ứng, hắn nhìn ra Dưỡng Hồn Mộc đối với nàng rất quan trọng.
“Ngươi không muốn nghĩ lại sao? Dưỡng Hồn Mộc chính là bảo vật tuyệt thế, hơn nữa truyền thuyết nó có liên quan mật thiết đến thành tiên, nó chính là…”, nữ đế giọng nói nên run rẩy nói, nàng cho rằng Trần Dạ đối với Dưỡng Hồn Mộc không hiểu rõ, cho nên mới tùy tiện như vậy.
“Ta hiện tại cũng không cần dùng đến, lại nói lấy thực lực của tỷ muốn đoạn đồ trong tay ta chẳng phải chuyện nhấc tay hay sao…”, Trần Dạ tươi cười, càng bộ dạng thục nữ e thẹn càng của nàng, hắn càng cảm thấy yêu thích.
“Ta…ta hiện tại mặc dù có thể vận dụng một ít thủ đoạn, thế nhưng không thể dùng để chiến đấu, ta…ta đã không khác gì một phàm nhân bình thường…”, nữ đế cúi đầu, giọng nói càng lúc càng nhỏ, gương mặt bỗng chốc cũng trở nên phiến hồng.
Trần Dạ nghi hoặc nhìn biểu hiện của nàng, nếu nói trước đây khi đối diện nữ đế hắn cảm nhận được cỗ ngạo khí bức nhân, thì hiện tại hoàn toàn ngược lại, nếu không phải biết rõ xuất thân của nàng, Trần Dạ còn cho rằng đây là một cô thôn nữ rụt rè nhút nhát.
Nữ đế vốn nghĩ nếu Trần Dạ biết nàng khí lực yếu ớt, chắc chắn sẽ nổi lên sắc tâm, trước đây cố ý để lộ bộ dạng lơ đễnh, hơn nữa y phục cũng không mặc, không phải nói nàng là người lẳng lơ, không biết xấu hổ, chỉ là nàng cho rằng như thế sẽ khiến Trần Dạ mập mờ, nghi ngờ thực lực của nàng, không dám động tay động chân.
Hiện tại thấy Trần Dạ cũng không giống suy nghĩ của mình, lại nghĩ trước đây cái gì cũng cho hắn trực tiếp nhìn rõ, nàng đầu óc nóng như bốc hỏa, gương mặt bừng bừng xấu hổ, chỉ thiếu một chút tìm cái lỗ chui vào mà thôi.
“Ài…thật là tình chàng ý thiếp mà…”, ngay lúc này bên trong Dưỡng Hồn Mộc vang lên một giọng nói, nữ đế lập tức vứt Dưỡng Hồn Mộc cầm trên tay ra xa, đồng thời sửa soạn lại y phục xốc xếch, ánh mắt chăm chú đề phòng.
“Tiền bối…người…người còn sống?”, Trần Dạ thất thanh hô to, nữ đế không biết chủ nhân giọng nói này là ai, thế nhưng hắn lại biết rõ, người này không ai khác, chính là Hạ Dư, người từng trong hang động ban cho hắn tiên cốt.
Hạ Dư lập tức hóa thành một đạo quang sáng từ Dưỡng Hồn Mộc chui ra bên ngoài, sau đó biến đổi thành một trung niên tuấn tú, hắn cười khan một tiếng, nhìn về phía Trần Dạ ngượng ngùng nói:
“Trần Dạ, ta cũng không phải có ý lừa ngươi…chỉ là…chỉ là tàn hồn của ta quá mức yếu ớt, ta sợ ngươi có cái gì ác tâm, cho nên muốn quan sát ngươi một thời gian, chờ ngươi trở thành cường giả, giúp ta một tay tím kiếm linh vật đúc lại thân thể…”
“Người này là ai?”, nữ đế nghiêng đầu hỏi Trần Dạ, bộ dáng vẫn giữ nguyên vẻ đề phòng.
“Người này chính là Hạ Dư tiền bối, trước đây đã đưa cho ta tiên cốt, lần trước đã cùng ngươi nói”, Trần Dạ đối với giải thích một chút, sau đó lại quay sang Hạ Dư cười cười:
“Ta còn tưởng tiền bối đã tọa hóa đâu này, không biết tiền bối cần cái gì linh vật, nếu sau này có cô hội nhất định sẽ thu lại giao cho tiền bối.”
…..