Chương 25: Thạch bia
Trần Dạ bởi vì mang theo Bạch Yến Nhu, tốc độ chậm lại không ít, người đã đi xa trăm trượng, hắn cũng chỉ mới lách qua được cửa vào.
Dù vậy Trần Dạ cũng không quá để ý, hắn đến đây mục đích không phải tìm bảo, cho nên tìm được một ít manh mối đối với hắn đã đủ, hơn nữa người ta đều tu vi Hồn đế, lấy thực lực nhất tinh Hồn tướng hiện tại của hắn làm sao cùng người ta tranh đoạt.
Trần Dạ bước chân vào hoàng cung, đập vào mắt hắn không phải kiến trúc đổ nát, không phải đình viện hoang tàn, nơi này mọi thứ đều không có, một mảnh trống không, chỉ có một lớp bụi đất thật dày, nếu không phải vết tích dưới nền đất để lại, Trần Dạ thực nghĩ đây là một vùng đất hoang, mà không phải từng hoàng cung xa hoa lộng lẫy.
“Hư hư…”, một âm thanh như tiếng nhạc cầm vô cùng êm tai loáng thoáng trong không khí, tiếng nhạc cầm du dương hòa lẫn vào tiếng gió, rơi vào trong tai Trần Dạ như thể một lời mời gọi không thể kháng cự từ một ai đó, linh hồn như lâm vào trầm mê, Trần Dạ ngây người một cái, lập tức ý thức cũng trở nên mơ hồ, bước chân loạng choạng, không tự chủ chầm chậm tiến về một phương hướng.
“Tiểu Dạ…ngươi làm sao vậy?”, Bạch Yến Nhu bên cạnh thấy hắn khác thường, lo lắng hỏi.
Trần Dạ một lời cũng không đáp, hắn như một khôi lỗi máy móc từng bước đi về phía chính điện, để lại Bạch Yến Nhu một bên tìm đủ mọi cách ra sức đánh tỉnh hắn.
Hai người một trái một phải đi đến một bình đài vô cùng lớn, bên trên cột trụ gãy vỡ nằm đầy đất, tượng đá bể nát không phân biệt hình thù, mà ở giữa bình đài sừng sững đứng đó bốn tấm bia khổng lồ, một màu đen thui, như thể bốn ngọn núi lớn, bên trên cả bốn tảng thạch bia trạm trổ hoa văn tinh xảo, điều đáng chú ý nhất chính là mặt trước mỗi bia đá khắc họa những hình ảnh khác nhau, không biết bia đá được làm từ chất liệu gì, mặc cho thời gian trăm vạn năm cũng không thể ăn mòn, bảo tồn nguyên vẹn.
Cả hoàng cung chỉ một mảnh hoang vu, ngoài bốn tảng thạch bia khổng lồ không còn một thứ gì khác, chính vì thế, gần trăm tên Hồn đế đều đặt chân đến nơi này, bộ dáng suy tư, ánh mắt cay độc không bỏ sót dù chỉ là một chi tiết nhỏ.
“Cơ sư huynh, ngươi nói xem hình ảnh bên trên bốn tảng thạch bia rốt cuộc ám chỉ điều gì, ta nhìn rất lâu vẫn không thể tìm ra một tia manh mối”, Vân trưởng lão nhíu mày hỏi.
Nhị trưởng lão hướng hắn lắc lắc đầu: “Ta cũng không biết, nơi này cái gì cũng không còn, ngay cả bảo khố cũng không biết tăm hơi nơi nào, riêng bốn tảng thạch bia vẫn sừng sững đứng tại đây không một vết tích…bên trong chắc chắn phải có thiên cơ.”
“Ừm, ta cũng nghĩ vậy, thiên cơ không phải dễ dàng chạm đến, xem ra phải kiên nhẫn chờ đợi a…”
Thời gian chầm chậm trôi qua, hơn một trăm hồn đế dùng mọi biện pháp đều không có kết quả, ban đầu bọn hắn chỉ đứng xa xa bên ngoài quan sát, đề phòng có cái gì tình huống xấu, về sau không khí dần trở nên khẩn trương, một số người dần sốt ruột, chạy đến bên cạnh một tảng thạch bia chạm vào, kết quả một tia phản ứng cũng không có, lúc này mọi người mới nhao nhao chạy đến gần hơn.
“Hừ…nếu ta đoán không làm bốn tảng thạch bia này chất liệu vô cùng quý giá, cho dù không tìm được thứ gì, phá vỡ bia đá mang về cũng là ý kiến không tồi a”, một trung niên râu quai nón vuốt vuốt cằm tự nói, đồng bạn đi bên cạnh cho hắn một cái tát lên gáy, người này khinh thường nói:
“Ngươi phá thử cho ta xem, bốn tảng thạch bia này vừa nhìn đã biết không phải vật thường, ngươi làm sao phá.”
“Ai nói không thể, ta phá cho ngươi xem, tránh sang một bên nhìn cho kỹ”, trung niên râu quai nón bị đồng bạn khi dễ thì tức giận, hắn xua tay đuổi người này qua một bên, sau đó nhảy người lui lại lấy đà, hư ảnh phù văn cấp năm hiện lên sau lưng, nắm đấm siết chặt vươn tay đấm ra một quyền lên bia đá.
Hành động của trung niên râu quai nón khiến mọi người chú ý, cùng một lúc hướng mắt nhìn về phía hắn, mặc dù trên trung niên kia tu vi tam tinh Hồn đế, thế nhưng bọn họ cũng không mấy tin tưởng một quyền này của hắn có thể để lại vết tích gì trên bia đá, nói gì đến có thể khiến nó nứt vỡ.
Ầm…
Một quyền mang theo hồn lực cuồng bạo màu xanh lục đánh lên bia đá, lập tức một tiếng nổ vang điếc tai vang lên, kình lực cuồn cuộn ngang dọc bốn phía, mang theo phong mang thổi qua, y phục mọi người theo đó bành bạch bay múa.
Không khác mọi người dự đoán, mặc dù một quyền vừa rồi rất mạnh, thế nhưng đánh lên bia đá như thể châu chấu đá xe, một vết xước nhỏ để lại cũng không có, ngược lại trung niên râu quai nón bị phản lực đánh văng ra mười trượng xa, rơi xuống đất còn phun ra một ngụm máu tươi.
Trung niên râu quai nón biết hành động nông nổi vừa rồi của mình vô tình biến thành trò cười cho người khác, vì thế đành chật vật ngồi dậy, ngượng ngùng cười cười xấu hổ.
Mọi người không tiếp tục để ý đến hắn, riêng phần mình trở lại nghiên cứu bốn tảng thạch bia, cũng không có ai dại dột thử công kích lên bia đá nữa, vừa rồi có tên trung niên kia bước ra làm mẫu, mọi người đại khái đã phán đoán ra một chút, lấy thực lực Hồn đế muốn phá vỡ bia đá gần như là điều không thể, ít nhất phải có tu vi Hồn Tông trở lên mới được.
Thời gian chầm chậm trôi đi, Trần Dạ hai người cũng tiến gần đến nơi này, người ở đây từ lâu đã phát hiện hai người bọn hắn tiến đến, tuy nhiên cũng không ai để ý, dù sao cũng chỉ là hai tên tiểu bối Hồn tướng tu vi, không gây được sóng gió gì cho bọn họ.
Cũng không phải hoàn toàn không có ai chú ý hai người Trần Dạ, ngoại trừ hai vị trưởng lão Tinh Vân học viện, Từ Du Sinh cùng Mạc Đăng đối với Trần Dạ động sát tâm, còn có ma nữ Hồng Y tâm cơ thâm sâu cũng đang tà mị cười nhìn hắn.
Trần Dạ không một chút ý thức tiến dần đến bốn tảng thạch bia, lúc hắn tiến gần đến khoảng cách trăm trượng, đầu óc hắn bỗng dưng rung lên, ông lên một tiếng, ý thức cũng lập tức khôi phục, hắn đưa tay ôm đầu đau đớn, nhìn sang Bạch Yến Nhu hỏi:
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? nơi này là nơi nào, tại sao ta không nhớ mình bằng cách nào đến nơi này…”
“Ngươi một đường đi từ hướng kia tới, cũng không dùng hồn lực mà hoàn toàn đi bộ, ta gọi mãi nhưng ngươi không trả lời…”, Bạch Yến Nhu to mắt nhìn hắn, vừa chỉ tay về một hướng vừa giải thích.
“Ta rốt cuộc là làm sao…cái này…”, Trần Dạ cảm thấy đầu óc đau nhức, tuy nhiên cũng không biết lý do vì sao, lúc này hắn mới liếc mắt đánh giá xung quanh, khi ánh mắt rơi vào bốn tòa thạch bi như bốn ngọn núi lớn sừng sững, cũng nhìn rõ bốn cảnh tượng trên đó khắc họa, hắn miệng rộng há to, ngây người ngay tại chỗ.
Bốn cảnh tượng này hắn chưa từng trực tiếp thấy qua, tuy nhiên đối với hắn vô cùng quen thuộc, bởi vì bên trong có đến hai bức khắc họa về thời đại Khai Thiên, mà bức thứ ba nếu không lầm chính là Lăng Hà triều đại.
Thạch bia thứ nhất, cao thiên vân vụ lượn lờ, một thiên thạch khổng lồ hướng thẳng mặt đất lao xuống, đại địa một mảnh thiên nhiên trù phú, nhân loại lớp lớp tụ tập, ánh mắt đều tập trung về phía cao thiên, dẫn đầu bọn họ là một bóng hình thiếu niên cao gầy, không thấy rõ diện mục, khí khái suất trần, y phục tao nhã tung bay, người này đầu đội mũ bình thiên, chân đạp núi lớn, cánh tay thon dài thẳng tắp vươn cao, vừa đủ chạm đến một cỗ hài cốt trôi nổi giữa không trung, ánh mắt lại lưu chuyển cùng mọi người hướng về một chỗ xa xăm trên bầu trời cao ngất, cỗ hài cốt bề ngoài khắc họa vô cùng đơn sơ, rất dễ khiến người ta nghĩ đến một bộ xương bình thường mà dời bỏ lực chú ý, tuy nhiên Trần Dạ đại khái chắc chắn đây chính là Tiên cốt, mà thiếu niên kia cũng không phải ai khác, chính là thiếu niên thiên tài tuyệt thế ở Khai Thiên thời đại, Nhân Hoàng.
Mặc dù hình ảnh trạm trổ có vẻ sơ sài, thật giống như người tạo ra nó rất vội vã, thế nhưng bao nhiêu đó đã đủ đối với Trần Dạ, hiện tại hắn sơ bộ chắc chắn, Lăng Hà đế quốc chính thuộc một phần của “Khai Thiên”, chỉ là hắn không biết rốt cuộc là người nào thành lập, là địch, hay là bạn vẫn còn chưa rõ.
Trần Dạ tay nâng cằm suy tư một lúc lâu, sau đó ánh mắt hắn lại lướt qua thạch bia thứ hai, đây cũng là hình ảnh trạm trổ về Khai Thiên thời đại, phía trên khắc họa hình ảnh Nhân Hoàng trở thành một lão giả lưng còng ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, tai chống quải trượng, râu tóc dài uốn lượn chạm đất, da thịt sần sùi trông vô cùng già nua, ánh mắt khép hờ không nhìn rõ con ngươi, thần thái trên gương mặt hắn tràn đầy vẻ ưu thương cùng tiếc nuối, mà ở phía dưới Nhân Hoàng chính là khắc họa một khung cảnh nhân loại chiến tranh, đao thương bay múa, đầy trời phù văn lượn lờ ẩn hiện, đứt tay cụt chi rơi vãi đầy đất, xác chết chất cao thành từng núi nhỏ, phía dưới nữa lại là một hình ảnh khác, một chi nhân mã dưới sự chỉ huynh của một viên tướng lĩnh, hộ tống một cỗ quan tài lớn một đường bỏ chạy, vẻ mặt bọn họ đều toát lên vẻ tuyệt vọng cùng lo lắng, để lại phía sau ức vạn nhân mã đùng đùng đuổi theo.
Không cần phải suy nghĩ Trần Dạ cũng biết sự việc xảy ra là gì, trước đây hắn được tàn hồn vị thống lĩnh kia ban cho đoàn tin tức, bên trong hết thảy trí nhớ so với những hình ảnh này còn chân thực hơn vô số lần.
Trần Dạ thở dài một hơi, ổn định tâm tình, ánh mắt lại lướt sang thạch bia thứ ba, cái này thạch bia trạm trổ hình ảnh cũng không phải Khai Thiên thời đại, họa tiết rất rùng rợn, chính là một đàn ức ức quái vật hình thể khổng lồ, vô cùng gớm ghiếc, bọn chúng chém giết nhân loại vô cùng tàn nhẫn, dùng máu tươi cùng da thịt bọn họ làm mỹ vị thưởng thức, nếu Trần Dạ suy đoán không lầm, bên trên khắc họa chính là Ma linh chủng tộc, bởi vì trong số bọn chúng, Trần Dạ phát hiện có một chi quái vật hình dáng hoàn toàn trùng khớp với đầu quái vật từng bị hỏa độc thiêu cháy dưới thung lũng.
Thạch bia thứ ba hình ảnh vẫn còn, phía dưới vẫn là hình ảnh chiến tranh, lần này chính là nhân loại một bên cùng ma linh chiến đấu, tính huống so với vừa rồi còn thảm liệt hơn, nhân loại mặc dù chiếm ưu thế về số lượng, tuy nhiên tử trận đếm mãi không hết, hoàn toàn chính là tình huống cá chết lưới rách.
Trần Dạ biết đây hẳn là Lăng Hà đế quốc nhân sĩ, điều khiến hắn bất ngờ chính là hoàng vị của Lăng Hà đế quốc không phải nam nhân mà là một nữ tử, vị nữ hoàng này phong hoa tuyệt đại, ngạo khí xung thiên, nàng ánh mắt mặc dù vô tận kiều mỹ, thế nhưng lại khiến người khác không dám nhìn thẳng, hổ thẹn mà cúi đầu thuần phục dưới chân nàng, mặc nàng sai khiến.
Khác với tam đại thạch bia, thạch bia thứ tư ngược lại hoàn toàn khác biệt, họa tiết trạm trổ vô cùng tinh xảo, từ nét mặt, cử chỉ rất có hồn, điều đáng nói chính là Trần Dạ nhìn nửa ngày vẫn không hiểu ý tứ của nó là gì.
Trên thạch bia thứ tư khắc họa vị nữ hoàng kia cùng hàng ngũ tướng quân ăn mặc giáp trụ vây quanh thành một vòng tròn, ở vị trí trung tâm tám đạo xích sắt khổng lồ khóa chặt một đầu ma linh, đầu này ma linh trông giống một đầu nhân cẩu, trên trán của nó lồi ra một đạo phù văn, cấu trúc vô cùng cầu kỳ, Trần Dạ nhìn tới nhìn lui một hồi, hắn phát hiện ánh mắt mình mỗi khi lướt qua đạo phù văn này, lập tức từ trong nội tâm lại cuộn trào cảm giác chán ghét mãnh liệt, ban đầu hắn còn cho là tiên văn của hắn đối với ma linh sinh ra bài xích, không ngờ suy đoán của hắn hoàn toàn sai, thứ khiến tiên văn bài xích không phải ma linh, mà chính là loại phù văn phức tạp này.
“Vị này chắc là nữ đế Tử Nguyệt đi, so với miêu tả trong bí tịch còn đẹp hơn, ài, thật muốn nhìn một chút nàng chân chính diện mục a…”, Một đại hán dáng người thô lỗ, lưng để trần nhìn hình ảnh trên thạch bia thứ tư lắc đầu cảm thán, hắn bởi vì mãi si mê xem phía trên hình ảnh mà quên mất khép lại miệng rộng, nước bọt sớm đã chảy dài nhỏ xuống ướt cả vạt áo.
“Này, ngươi có thể chú ý một chút hình tượng hay không, tranh đá mà thôi đã khiến ngươi như vậy, thật không biết lần này lựa chọn đi cùng ngươi không biết chuyện tốt hay xấu…”, một tên mập mạp như quả cầu lớn đứng một bên vuốt râu khinh bỉ, tuy nhiên ánh mắt hắn một chút cũng không rời vị này nữ đế, người ngoài liếc mắt cũng nhận ra hai tên này chính là cá mè một lứa, mèo khen mèo dài đuôi.
…….