…………………..
Bạch Yến Nhu kéo tay Trần Dạ đến nơi người Tinh Vân học viện dựng lều trại tụ hợp, Trần Dạ ban đầu có chút chần chờ, nhưng vẫn đi theo, trên đường đi không ít ánh mắt trên dưới đánh giá Trần Dạ, có hâm mộ, có thù hận, có địch ý,…đa số đối với hắn vẫn là không thích, bởi vì đi bên cạnh hắn không ai khác chính là Bạch Yến Nhu, một trong thập đại mỹ nhân Tinh Vân học viện, chỉ việc này đã đủ kéo cho hắn không ít tình địch rồi.
Bạch Yến Nhu tâm tư đơn thuần, không hề nghĩ đến mấy vấn đề này, nàng một bên vừa đi vừa chào hỏi tất cả mọi người, cười nói rất vui vẻ, vốn dĩ Bạch Yến Nhu muốn dẫn Trần Dạ đến gặp hai vị trưởng lão xin phép thoáng một phát, để cho hắn ở lại cùng đội ngũ, không ngờ còn chưa đến nơi, hai người bọn họ đã bị ngăn lại, người đến là mười mấy tên học sinh.
“Đứng lại…”, Đường Ca lưng hùm vai gấu, thân thể lực lưỡng đứng chắn trước mặt Trần Dạ, sau lưng hắn còn có hơn mười tên học sinh khác, ánh mắt bất thiện.
“Đường Ca suy huynh, vị này là Trần Dạ, bằng hữu của muội, chúng ta là muốn…”, Bạch Yến Nhu bước lên giải thích, nàng lời nói nhỏ nhẹ nhưng rơi vào trong tai Đường Ca như một cái gai, hắn đưa tay chặn lại lời nói của nàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Dạ.
“Ngươi tiếp cận Bạch Yến Nhu sư muội mục đích là gì?”
Trần Dạ chưa từng gặp qua Đường Ca, hắn không biết vì sao tên này lại nhắm vào mình, địch ý hiện rõ trên mặt, hắn cũng không làm gì tên này a, Trần Dạ lại nhìn xung quanh, bỗng nhiên hắn trông thấy gần đó Phi Bá Hà bộ dáng lén lút nhìn về phía hắn cười châm chọc, Trần Dạ nghĩ thầm chẳng lẽ tên này bị mình đánh, ôm hận trong lòng, hiện tại tìm người đến gây phiền phức.
Vốn dĩ Đường Ca không mấy tin tưởng lời của Phi Bá Hà, lần này hắn ngăn lại hai người Trần Dạ cũng chỉ mang ý định xác nhận lời Phi Bá Hà có đúng hay không mà thôi, ngược lại thấy biểu hiện Trần Dạ cao ngạo,một lời cũng không thèm nói, hắn cũng quên mất ý định ban đầu, mặt đỏ bừng giận dữ quát to:
“Ta còn cho là cái gì chính nhân quân tử, thì ra chỉ là một tên cao ngạo không xem ai ra gì, ngươi ngay lập tức cút, tránh xa Bạch Yến Nhu sư muội, còn để ta gặp mặt ngươi một lần nữa ta sẽ lấy mạng ngươi…cút.”
“Đường Ca sư huynh, ngươi muốn làm gì, Trần Dạ là bằng hữu của ta, hơn nữa còn nhiều lần cứu các sư huynh muội khác…”, Bạch Yến Nhu nhíu mày chắn trước mặt Đường Ca gắt giọng, nàng không biết vì cái gì hết lần này đến lần khác các sư huynh sư đệ luôn tìm đến Trần Dạ gây phiền phức.
“Bạch Yến Nhu sư muội, ngươi tránh sang một bên, hạn người này không phải thứ tốt lành gì, ngươi tâm tư đơn thuần, sau này phải chú ý một chút, không nên tùy tiện giao du”, Đường Ca thấy nàng còn muốn bảo vệ Trần Dạ càng nổi nóng, hắn đẩy nàng sang một bên, nắm tay hướng mặt Trần Dạ đấm tới, hắn cũng không có sát ý, chỉ muốn đánh tỉnh Trần Dạ, để hắn sợ hãi mà rời đi.
“Đủ rồi…”, Vân trưởng lão như một cơn gió xuất hiện bên cạnh, đặt tay lên vai Đường Ca ngăn lại hắn xuất thủ.
“Thất trưởng lão…”, mọi người trông thấy Vân trưởng lão đều tiến lên cúi đầu thi lễ, Đường Ca cũng sững người một chút, sau đó cũng thi lễ một cái, ngón tay chỉ thẳng Trần Dạ nói:
“Thất trưởng lão, tên này cố ý tiếp cận Bạch Yến Nhu sư muội, chắc chắn không có ý tốt, nói không chừng còn là người học viện khác phái tới làm gián điệp, thỉnh Thất trưởng lão đuổi hắn đi, thành toàn cho mọi người.”
“Cái gì mà gián điệp, rõ ràng là cố ý vu oan, thất trưởng lão, người phải chủ trì…”, Bạch Yến Nhu lập tức phản bác, những người lần đầu trông thấy nàng nổi giận cũng ngạc nhiên không thôi.
“Chỉ là hiểu lầm, lui xuống đi”, Vân trưởng lão chỉ đơn giản phất tay bảo Đường Ca lui xuống, cũng không có ý tứ tra hỏi chuyện vừa rồi, sau đó hướng một bên khoảng không hỏi:
“Thế nào, ta nói không sai chứ…”
Đường Ca nhìn Vân trưởng lão không để ý đến hắn, trong lòng hậm hực, đang muốn tiến lên nói thêm đã phát hiện Cơ Nham Nhị trưởng lão xuất hiện một bên, hắn biết hiện tại không đến phiên hắn lên tiếng, vì vậy đành phải lui sang một bên, ánh mắt như đao liếc nhìn Trần Dạ.
“Không tệ, thiên phú không tính yếu, hồn lực quả thực là dị chủng…”, Nhị trưởng lão sau khi xuất hiện trên dưới đánh giá Trần Dạ một chút, đối với Vân trưởng lão gật đầu tán thành.
“Ta định sau chuyến này mang hắn về học viện bồi dưỡng, hồn lực biến dị quả thực là chuyện trước nay chưa từng có…”, Vân trưởng lão cười nhẹ, bộ dáng rất đắc ý nhìn Nhị trưởng lão.
“Thất trưởng lão, không thể mang tên này về học viện, người này tâm cơ khó lường, không thể…”, Đường Ca nghe thấy hai vị trưởng lão có ý muốn mang Trần Dạ về học viện, tâm tình bỗng dưng bất an, hoảng hốt hô to, lời nói vừa dứt hắn mới nhận ra mình hơi quá phận, đành cúi đầu lui xuống.
“Hừ…không biết lớn nhỏ”, Vân trưởng lão hừ lạnh, đối với thái độ của Đường Ca rất không thích, Đường Ca cũng bị tiếng hừ khiến cho hoảng sợ, lại thấy xấu hổ, cuối cùng hắn quy hết thảy do Trần Dạ gây nên, trong lòng đại hận, sát ý lóe lên một cái rồi biến mất.
Hai vị trưởng lão cũng không để ý, Vân trưởng lão đối với Trần Dạ cười thân thiện, hắn nói:
“Sau lần này di tích, ngươi về học viện Tinh Vân cùng chúng ta, như thế nào?”
“Đa tạ Thất trưởng lão, đa tạ Nhị trưởng lão…Tiểu Dạ, còn không mau cảm ơn hai vị trưởng lão”, Bạch Yến Nhu mừng rỡ tiến lên dồn dập đa tạ, còn kéo tay Trần Dạ, bên ngoài nhìn vào còn tưởng đây là chuyện của nàng mà không phải của hắn.
“Ta…”, Trần Dạ có chút do dự, hắn trước kia cũng có ý định tiến vào Tinh Vân học viện, nhưng về sau nhìn thấy tính tình mấy tên học sinh này rất không chịu được, hắn sợ mình bị pha lẫn cùng mấy tên này, nghĩ đến dáng vẻ ngông nghênh, tự cho là đúng, nội tâm hắn tràn đầy cảm giác bài xích.
Người ở đây nhìn thấy Trần Dạ chần chừ thì ngạc nhiên vô cùng, phải nói tiến vào một học viện lớn là vinh quang như thế nào, người ta muốn tiến vào còn không được, tên này được chính miệng Thất trưởng lão mời còn phải suy nghĩ, đây không phải là cố ý trang bức sao.
Vân trưởng lão cũng ngạc nhiên nhìn Trần Dạ, hắn còn muốn hỏi Trần Dạ một chút lý do thì bỗng nhiên xuất hiện dị biến, mặt đất từng trận lắc lư, ban đầu chỉ dừng lại ở mức độ nhẹ, càng về sau, tần suất càng lớn, hơn nữa còn nghe rõ tiếng ầm ầm nổ vang phía xa.
“Đi xem thế nào…”, Vân trưởng lão nhíu mày, liếc mắt nhìn Nhị trưởng lão nói, Nhị trưởng lão dứt khoát gật đầu, cùng một chỗ biến mất, nháy mắt đã đi xa nghìn trượng.
Rất nhanh, hai vị trưởng lão đã quay trở lại, trên mặt còn mang vẻ mừng rỡ, khỏi phải nghĩ cũng biết là có tin vui.
Cũng không để mọi người đoán già đoán non, Vân trưởng lão hớn hở hô lớn:
“Phía trước năm mươi dặm xuất hiện một tòa thành trì, ngoài cổng thành đề ba chữ “Lăng Hà thành”, theo hai người chúng ta suy đoán, di tích này hẳn là Lăng Hà đế quốc, quốc gia thống trị thời đại Ma linh, hiện tại kinh thành đã hiện, mọi người cùng một chỗ tiến đến tranh thủ một phần cơ duyên…đi thôi.”
Tất cả học sinh ở đây đều mừng rỡ, lập tức thu dọn đồ đạc nhanh chóng theo sát hai vị trưởng lão, chỉ có Trần Dạ bộ mặt vẫn lạnh lùng tiến vào suy tư.
Trước đây hắn nghe Hoắc Nha đề cập đến Lăng Hà đế quốc, Lăng Hà đế quốc xuất hiện vào thời đại Ma linh thống trị, lấy vạn năm làm mốc dẫn dắt nhân loại chiến đấu cùng ma linh, nghe nói vào thời ấy Ma linh đã tận diệt, không ngờ lần trước lại xuất hiện, hắn đã suy đoán đây rất có thể là Lăng Hà đế quốc, bây giờ cuối cùng đã chứng thực điều hắn nghĩ là đúng, vậy rốt cuộc vì sao Lăng Hà đế quốc lại phong ấn Ma linh thay vì tiêu diệt?
“Tiểu Dạ, đi thôi…”, Bạch Yến Nhu lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của Trần Dạ, nàng với tay kéo hắn cùng một chỗ chạy theo đám người.
Trần Dạ lắc đầu bỏ qua suy nghĩ, đừng nói hiện tại hắn không nghĩ ra, cho dù nghĩ ra thì thế nào, lấy thực lực của hắn hiện tại có thể làm gì sao, hoàn toàn không thể.
Bảy nghìn học sinh dưới sự dẫn đường của hai vị trưởng lão rất nhanh đã đến được nơi cần đến, nơi này vẫn là một mảnh tường thành cao trăm trượng, tuy nhiên tàn phá không thể tả, ngay cả cổng thành cũng bị gãy vỡ, phía trên còn lưu lại vài đạo rãnh sâu, không biết là tác phẩm của ma thú gì, lực lượng cường đại như vậy.
Phía trên cổng thành ba chữ vàng “Lăng Hà thành” như rồng bay phượng múa, khí thế hùng hồn, mặc dù qua gần trăm vạn năm lâu, tuy nhiên khí thế quân lâm thiên hạ áp bức vẫn còn hiện rõ, ngay cả hai vị trưởng lão cấp bậc Hồn đế vẫn không tài nào chịu nổi, phải dừng chân ở phía xa trăm trượng.
Người đến nơi này cũng không phải chỉ có Tinh Vân học viện, năm học viện khác cùng đội ngũ tán tu từ lâu cũng đã có mặt, bọn họ xa xa nhìn cổng thành nghị luận sôi nổi, ánh mắt tham lam cùng mong đợi, dù sao đây cũng là kinh đô của một đế quốc hùng mạnh, cự đầu cả một thời đại, bảo vật bên trong khỏi cần phải nói cũng biết là con số thiên văn, ai cũng sẽ có phần, chỉ là vấn đề ngươi chiếm được nhiều ít mà thôi.
Bởi vì áp lực khủng bố từ cổng thành phát ra, không một ai trước tiên tiến lên, người ở đây đều mang tâm tư riêng, bọn họ không muốn mình trở thành con chim đầu đàn, nhỡ không may có cái gì ngoài ý muốn, lúc đó lại thành toàn cho người khác, chính vì thế mọi người không hẹn mà cùng nhau im lặng chờ đợi.
Thời gian dần trôi qua, tâm tình mọi người ngày càng khẩn trương, mãi cho đến người thứ mười thời gian, cổng thành tàn phá bỗng chốc ầm ầm rung lên, hoàn toàn theo không khí nôn nóng của mọi người chầm chậm mở ra, khí thế áp bức lên mọi người cũng dần mai một, cho đến lúc cổng thành hoàn toàn mở rộng, cỗ áp bức kia cũng vô thanh vô tức biến mất.
Vèo…
Không một ai lên tiếng, không một ai nhắc nhở đối phương, tất cả mọi người cùng một lúc vận dụng hồn lực phụ thể, vèo một tiếng thả người lướt vào thành, dẫn đầu không ai khác chính là cao thủ cảnh giới Hồn đế, tiếp sau là Hồn hoàng, Hồn tướng, sau cùng chính là Hồn sư.
“Đi thôi…”, Hai vị trưởng lão Tinh Vân học viện hô lớn, lập tức đám học sinh như ong vỡ tổ, nhao nhao tiến vào, bọn họ sớm đã lửa cháy đến chân, nôn nóng không thể tả, nếu không phải đợi lệnh hai vị trưởng lão, bọn hắn sớm đã dùng hết khí lực mẹ đẻ chạy vào từ lâu.
Trần Dạ nắm chặt tay Bạch Yến Nhu, cùng một chỗ tiến vào, hắn mục đích đi vào thành trì lần này cũng không phải tìm kiếm cơ duyên, cơ duyên của hắn đã đủ lớn, vì vậy hiện tại đã không cần thiết, mục đích của hắn chỉ có một, đó chính là tìm kiếm một chút manh mối về Lăng Hà đế quốc, hắn cảm thấy Lăng Hà đế quốc rất có thể liên quan đến Khai Thiên triều đại, nếu không truyền thừa Khai Thiên đã không ở nơi này, hơn nữa còn bởi vì Ma linh tái xuất hiện, hắn mặc dù không biết Ma linh mạnh thế nào, tuy nhiên thứ khiến cả một đế quốc hùng mạnh phải tụ tập sức mạnh toàn nhân loại chiến đấu vạn năm lâu, bọn chúng đã không thể dùng lẽ thường để hình dung nữa.
…….