Tiên Âm – Chương 19 Ma linh – Botruyen
  •  Avatar
  • 28 lượt xem
  • 3 năm trước

Tiên Âm - Chương 19 Ma linh

……………………
Chín người Hoắc nha một đường đi tới, bọn họ từ lâu đã nhìn ra vết chân Trần Dạ để lại, mặc dù không biết là ai, tuy nhiên có người đi trước dẫn đường, bọn họ tâm tình cũng giải khai, gan dạ hơn rất nhiều, tốc độ gia tăng đi theo dấu vết để lại.
“Chàng trai trẻ…ngươi muốn cơ duyên sao?”
Hoắc Nha dẫn đầu nhóm người lướt đi, bỗng dưng một âm thanh khàn khàn vang lên bên tai hắn, Hoắc Nha sợ hãi lập tức quan sát tứ phía, âm thầm vận chuyển hồn lực đề phòng xung quanh.
“Hoắc Nha sư huynh…”, mấy người khác cũng nghi ngờ hướng Hoắc Nha hỏi, dĩ nhiên bọn họ vừa rồi cũng nghe thấy âm thanh kia.
Hoắc Nha nhìn bọn họ lắc đầu, hắn không biết âm thanh kia phát ra từ đâu, tuy nhiên nghe đến hai từ “cơ duyên” khiến hắn có chút động tâm, Hoắc Nha đang muốn nói thêm cái gì thì âm thanh khàn khàn lại vang lên.
“Thiếu niên, muốn nhận được cơ duyên, đến trước vách đá đánh một đạo công kích lên phù văn phong ấn, cơ duyên sẽ thuộc về ngươi…ở đây cơ duyên rất nhiều, tùy các ngươi chọn lựa.”
m thanh như sấm chớp đánh vào tâm thần chín người, bọn họ đều là thiên tài, tuy nhiên cũng mới chỉ là trứng trong nước, muốn chân chính trở thành cường giả phải tranh thủ chiếm đoạt cơ duyên, cơ duyên càng nhiều, cơ hội cho bọn hắn phát triển càng lớn, vì thế sẽ không ai từ chối, hơn nữa còn là cơ duyên tự đến.
Tám người khác nội tâm lửa nóng, tuy nhiên Hoắc Nha là người dẫn đầu, bọn họ đành phải dùng ánh mắt nóng rực nhìn về phía hắn.
Hoắc Nha vốn tính cách cẩn thận, hắn trầm ngâm một lúc, nhớ ra vừa rồi có người đã đi qua nơi này, tuy nhiên theo dấu vết để lại người này cũng không dừng lại tiếp nhận cơ duyên, hoặc là người này cũng không nghe được âm thanh khàn khàn mời gọi, Hoắc Nha ánh mắt lóe lên, bề ngoài lại tỏ ra dáng vẻ tham lam lên tiếng hỏi:
“Chúng ta là người đầu tiên đến đây sao? còn nữa, nơi này có đến trăm đạo phù văn, chúng ta đều có thể lấy đi sao?”
Tám người còn lại dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Hoắc Nha, bọn họ đều là người tâm phúc đi theo bên cạnh hắn, từ lâu đối với hắn hiểu rất rõ, Hoắc Nha tuyệt đối sẽ không hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy, điều này tất nhiên có ẩn tình, bọn họ tuy thèm muốn cơ duyên, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng hắn.
Hoắc Nha hỏi câu thứ hai cũng chỉ là cố ý dời lực chú ý bỏ qua câu hỏi thứ nhất, tránh bị nghi ngờ, đúng như hắn dự đoán, âm thanh kia không quá quan tâm câu hỏi thứ nhất, chỉ đơn giản “đúng” một chữ, sau đó giải thích:
“Cơ duyên ở đây tuy nhiều, nhưng mỗi người chỉ có thể nhận lấy một, hơn nữa còn phải đồng thời tiến lên, các ngươi mau lên đi, không cần lo lắng, phù văn này đã qua gần trăm vạn năm, yếu nhược không thể tả, chỉ cần dùng hồn lực công kích là đủ, cơ duyên phải nhanh chóng nắm bắt, bỏ qua sẽ không còn cơ hội…”
Tám người khác không chờ đợi được nữa, đều thủ thế chuẩn bị, chỉ cần Hoắc Nha hô một tiếng sẽ lao thẳng về phía trước tranh thủ đánh lên một đạo phù văn, ngược lại Hoắc Nha vẫn yên lặng trầm tư, hắn nhìn lại một chút dấu vết Trần Dạ để lại, ngay lúc này hắn phát hiện gần đó dấu chân có một chút biến đổi, dĩ nhiên người đi trước từng ở nơi này đứng lại một lúc, điều này nói rõ người kia cũng từng bị âm thanh khàn khàn mời gọi.
Hoắc Nha liên tục tính toán mọi tình huống có thể xảy ra, sau cùng hắn cắn răng một cái, hướng mọi người hô một tiếng:
“Đi…”
Tám người khác nghe được lời Hoắc Nha đều mừng rỡ, lướt nhanh về phía trước, bước chân mới đi mấy bước bọn họ ngạc nhiên phát hiện Hoắc Nha không phải hướng này đi đến, mà là hướng về lối ra tiếp tục xuyên qua thung lũng, mang theo vô tận không cam lòng, tám người tiếc nuối nhìn qua gần trăm đạo phù văn ẩn hiện trên vách núi, thở dài một tiếng chạy theo Hoắc Nha.
“Thiếu niên…bỏ qua lần này sẽ không còn cơ hội, ngươi suy nghĩ cho thật kỹ…”
m thanh khàn khàn tỏ vẻ nông nóng, liên tục từ phía sau hô gọi, tuy nhiên Hoắc Nha dừng cũng không dừng, tiếp tục ven theo dấu chân Trần Dạ rời đi, đám người cũng nhận ra điểm bất thường, tuy nhiên im lặng không nói, theo sát phía sau.
“Hừ…nếu không phải bị phong ấn, ta mới không quan tâm mấy tên nhân loại yếu nhược kia, đúng là mất mặt…”, một tên quái vật nhìn theo bóng lưng đám người Hoắc Nha, hừ lạnh.
“Ngươi nói thì có ích gì, cũng do tên kia quá giảo hoạt, chắc chắn nhận ra điều gì bất thường…”
“Mà thôi, vẫn còn một nhóm người, lần này phải nắm chắc cơ hội…”
mấy tên Ma linh tiếp tục yên tĩnh chờ đợi, bởi vì nhóm người Hồ Tử đa số rất nhát gan, cước bộ di chuyển khá chậm, một lúc sau mới đến được chỗ này.
Giống như nhóm người Hoắc Nha, mười ba người Hồ Tử cũng bị âm thanh khàn khàn gọi lại, mấy tên Ma linh cùng nhau hết lời tâng bốc, khen ngợi bọn hắn thiên phú siêu việt, hơn hẳn đám người Hoắc Nha vừa rồi,…
Đám ma linh vốn nghĩ muốn thuyết phục Hồ Tử nhóm người ắt hẳn phải một phen công phu, nào ngờ chỉ vừa nhắc đến hai từ “cơ duyên”, mười ba tên như hổ đói nhìn thấy miếng mồi ngon, vụt một tiếng chạy đến trước phù văn đánh lên một đạo công kích.
Mười ba đạo phù văn bởi vì năm tháng mai một, vừa bị đánh lên một đạo công kích đã bắt đầu nứt vỡ, sau đó nhanh như chớp ầm ầm vỡ vụn, mười ba cỗ thi thể cũng theo đó xuất hiện trước mắt nhóm người Hồ Tử, cũng không đợi bọn hắn kịp thời sợ hãi, mười ba đám nguyên thần từ trong thi thể vụt một tiếng xuyên qua mi tâm bọn họ tiến vào não hải.
“A…”
Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp thung lũng, sau đó rơi vào yên tĩnh lạ thường, mà mười ba người Hồ Tử vẻ mặt độc ác, miệng cười gian xảo, trên người hừng hực cháy một tầng lửa đen hắc ám, dĩ nhiên linh hồn bọn họ đã bị nguyên thần ma linh dễ dàng nuốt chửng, bị đoạt xá thành công.
“Hồ Tử…tên hay, sao này ta sẽ gọi Hồ Tử…”, một tên ma linh đoạt xá thành công cơ thể Hồ Tử nhếch miệng cười.
“Hừ…mấy tên này cũng gọi là thiên tài, gọi phế vật đã là xem trọng bọn hắn…”, một tên ma linh khác hừ lạnh, hắn vừa chiếm được trí nhớ, đối với thân thể này vô cùng không hài lòng.
“Vừa rồi ngươi không phải rất vui mừng sao, bị nhốt gần trăm vạn năm vẫn còn chưa tỉnh ngộ…”, một tên khác khinh thường nói, đối với tên vừa rồi ra vẻ rất không hài lòng.
“Các ngươi mau mau tìm cho chúng ta một thân thể a, chúng ta cũng muốn rời khỏi nơi này…”, mấy tên ma linh chưa được giải khai phong ấn dùng ánh mắt hâm mộ nhìn bọn họ, cũng không quên hối thúc.
“Được…đi vào nơi này rất nhiều người, chúng ta bây giờ đi tìm một nhóm người tiến vào đây…”, Hồ Tử gật đầu, sau đó dẫn mười hai tên ma linh khác quay ngược trở lại tìm người, cũng không đi xuyên qua thung lũng, từ trong trí nhớ bọn hắn đã nhận ra Trần Dạ, cũng biết hiện tại lấy sức mình không địch lại Trần Dạ, cho nên trước tiên quyết định không tìm hắn tính sổ.
Trần Dạ lúc này đã ra khỏi thung lũng, trước mắt hắn xuất hiện một quảng trường rộng lớn, ở giữa có một tế đàn, mặt trên khắc đầy phù văn huyền ảo, theo hắn phán đoán, loại phù văn này ít nhất phải lục, thất cấp trở lên, cũng có nghĩa người tạo ra tế đàn này thực lực ít nhất là Hồn đế.
Trần Dạ thận trọng đi đến tế đàn, hắn vòng tới vòng lui đánh giá dưới đất phù văn, những này phù văn mặc dù đối với hắn không có tác dụng, tuy nhiên cách liên kết phù văn này làm cho hắn rất hứng thú, những này phù văn sau khi liên kết với nhau tạo thành một chuỗi đạo pháp, lực lượng tăng phúc không chỉ mấy chục lần đơn giản, Trần Dạ chính là muốn nghiên cứu một chút áp dụng vào tiên văn.
Trần Dạ một bên nghiên cứu nửa ngày, đám người Hoắc Nha cũng đến nơi, bọn họ nhìn thấy Trần Dạ thì vô cùng kinh ngạc, ngược lại Hoắc Nha nheo mắt nhìn hắn, trong lòng một cỗ tư vị khó tả, hắn cũng phát hiện nơi này ngoài tế đàn cũng không có gì khác, vì vậy dẫn đầu mọi người tiến đến.
Trần Dạ từ lâu đã phát hiện nhóm người Hoắc Nha, tuy nhiên hắn mãi mê nghiên cứu, cũng không phát giác cái gì, Hoắc Nha nhìn thấy bộ dáng của hắn, chần chừ một lúc vẫn buộc miệng hỏi:
“Trần Dạ đúng không…ta có thể hỏi ngươi một vấn đề sao?”
Hoắc Nha vốn có ý định xác nhận một chút phán đoán vừa rồi của mình, vì vậy mới hướng Trần Dạ hỏi dò, sau khi trông thấy Trần Dạ không có ý định trả lời, hắn lại tiếp tục hỏi:
“Vừa rồi có đúng là ngươi tiến qua thung lũng?”
Trần Dạ vẫn im lặng không trả lời, Hoắc Nha rất kiên nhẫn, lại tiếp tục hỏi:
“Không biết ngươi ở giữa thung lũng có nghe thấy âm thanh khàn khàn mời gọi tiếp nhận cơ duyên không?”
” m thanh mời gọi tiếp nhận cơ duyên?”, Trần Dạ lúc này mới ngước mắt nhìn Hoắc Nha, nghi hoặc hỏi lại.
“Đúng…chuyện là thế này…”, Hoắc Nha kể lại chuyện vừa rồi, đến một chi tiết nhỏ cũng không bỏ sót.
“Ngươi nói có đến trên trăm? còn trên vách núi?”, Trần Dạ tròn mắt hỏi rõ, trong đầu hắn tính toán một chút, rất có thể chủ nhân những âm thanh kia cùng với tên quái vật bị hắn đốt chết là cùng loại, tiên văn đối với thứ này địch ý, nói rõ chúng không phải thứ tốt lành gì, hơn nữa theo như lời Hoắc Nha, bọn chúng ắt hẳn còn sống.
“Đúng vậy…không biết Trần huynh có cái gì phát hiện?”, Hoắc Nha liếc mắt đã nhìn ra Trần Dạ tâm tình, hắn hỏi dò một chút tình huống, xưng hô cũng đổi thành Trần huynh.
Trần Dạ kể lại sơ lược một chút tình huống, tuy nhiên hắn chỉ đề cập hình thù quái dị kia, tiên văn không hề nhắc tới.
“Không lẽ…là ma linh?”, nhóm người Hoắc Nha nghe được Trần Dạ miêu tả thì toát mồ hôi hột, một tên học sinh nhớ ra cái gì, gương mặt tràn đầy sợ hãi, thất thanh hô to.
“Ma linh…”, mấy người khác cũng hoảng hốt, dĩ nhiên bọn họ nhận ra cái tên này, chỉ có Trần Dạ ánh mắt mơ hồ nhìn bọn họ, Hoắc Nha nhận ra Trần Dạ cũng không biết ma linh, mở miệng giải thích:
“Ma linh cũng là một loại ma thú, tuy nhiên ngoài hình dạng xấu xí ra, bọn chúng không khác gì con người, hơn nữa vô cùng giảo hoạt, độc ác thực lực lại vô cùng mạnh, ta từng đọc qua bí tịch ghi lại, ma linh xuất hiện từ hơn chín mươi vạn năm về trước, ban đầu số lượng rất ít, nhân loại cũng xem bọn chúng không khác gì ma thú, tuy nhiên về sau ma linh phát triển ngoài tầm kiểm soát, nhân loại tiến hành đại tấn công tiêu diệt, nhưng không thể tận diệt bọn chúng, lúc này phía nhân loại mới nhận ra sức mạnh đáng sợ của ma linh, bọn chúng không khác gì con người, có thể tu luyện, lại biết dùng phù văn, nghe nói bọn chúng tự xưng phù văn của mình là quỷ văn, quỷ văn so với phù văn mạnh hơn vô số lần, cũng may nhân loại đông đúc, liên tục đáp trả gắt gao mới đẩy lùi ma linh, tuy vậy bọn chúng vẫn chiếm mất đại lục phía tây, về sau gần một vạn năm, bị Lăng Hà đế quốc, đế quốc hùng mạnh nhất bấy giờ liên hợp nhân loại tiến hành thanh trừ, ma linh mới hoàn toàn bị tiêu diệt, không ngờ…”
Trần Dạ vô cùng kinh ngạc, hắn dĩ nhiên không biết những thứ này, trong trí nhớ của hắn hoàn toàn không đề cập ma linh, nói rõ thời đại “Khai Thiên” ma linh chưa từng xuất hiện, cái kia Lăng Hà đế quốc hẳn là hậu nhân Khai Thiên quốc sáng lập, hiện tại ma linh lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ nói, nơi này chính là cổ di tích Lăng Hà đế quốc, người thời đại đó nghĩ gì, không tiêu diệt ma linh, lại phong ấn đến bây giờ?
Trần Dạ càng nghĩ càng thấy mơ hồ, hắn muốn tra rõ đám ma linh kia thực hư như thế nào, vì vậy hắn dự định quay lại thung lũng điều tra, dù sao ma linh là kẻ địch đối với nhân loại, tận trừ tàn dư cũng là điều nên làm, không để bọn chúng có cơ hội sống sót, dù sao trên người có Hỏa độc tiên văn, hắn tự tin mình làm được điểm này.
Trần Dạ hướng nhóm người Hoắc Nha đa tạ một tiếng, lập tức hướng thung lũng lướt đi, hắn còn chưa ra khỏi phạm vi tế đàn, dưới chân phù văn đã lập tức sáng rực, ánh sáng lóa mắt từ dưới đất chiếu xã lên cao, Trần Dạ cùng nhóm người Hoắc Nha cảm thấy đầu óc quay cuồng, sau đó bị truyền tống đến nơi khác.
………………..

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.