…………….
“A…bên đó còn có người tới”, một tên học sinh vô tình liếc mắt trông thấy hai người từ rừng cây tiến đến thì ngạc nhiên.
“Hử? đó không phải Bạch Yến Nhu sư tỷ sao, người bên cạnh hắn chẳng lẽ gọi Trần Dạ?”, mấy tên học sinh Tinh Vân học viện vừa rồi cười vang cũng trông về phía hai người, Bạch Yến Nhu bọn hắn đã biết, cho nên ánh mắt tò mò đánh giá trên dưới Trần Dạ.
“Đúng…chính là hắn”, tên học sinh vừa rồi bị làm xấu hổ bỗng trở nên hưng phấn, nhanh chóng lên tiếng xác nhận.
Hai người tiến đến phương này đội ngũ không ai khác chính là Trần Dạ vùng Bạch Yến Nhu, bọn họ trải qua một tháng ngang dọc cổ lâm, thu nhập mặc dù không ít, nhưng cũng chỉ là thấp cấp linh dược cùng một ít ma thạch cấp hai ma thú, cũng may nhờ truy lùng một đầu ma thú mới tìm thấy dấu vết đến được nơi này.
Không chỉ đám học sinh Tinh Vân học viện nghị luận về hai người Trần Dạ, ngay cả người hai học viện khác cũng liếc mắt quan sát hai người bọn họ, mỗi người một sắc mặt khác nhau, đa số vẫn là lần đầu trông thấy Trần Dạ, chủ yếu ánh mắt vẫn đặt trên người Bạch Yến Nhu, số ít nhận ra hắn cũng không quá để ý, ngược lại có không ít ánh mắt thiện cảm hướng về hắn gật đầu, dĩ nhiên đều là lần trước được Trần Dạ cứu giúp khỏi đàn Hắc Viêm Báo.
Trần Dạ gương mặt điềm đạm, hắn chỉ thoáng liếc qua đám người một cái, đối với những tên học sinh tỏ ra thiện ý kia cười nhẹ đáp trả, còn lại cũng không quan tâm, dù sao hắn cũng không quen thuộc bất kỳ ai ở đây, cùng Bạch Yến Nhu một chỗ tiến về nhóm người Tinh Vân học viện.
“Bạch Yến Nhu sư tỷ…bên này bên này…”, một số thiếu nữ thấy Bạch Yến Nhu tiến đến thì mặt mày rạng rỡ, vẫy tay gọi lại, ánh mắt cũng lén lút đánh giá Trần Dạ.
Bạch Yến Nhu lam y phất phới, gương mặt thanh lệ thoát tục, dáng đi uyển chuyển động lòng người, nàng trong học viện danh khí cũng không phải nhỏ, vừa vào học viện không lâu đã được mọi người đánh giá là một trong thập đại mỹ nhân Tinh Vân học viện, không biết có bao nhiêu nam học sinh thầm thương trộm mến.
Bạch Yến Nhu cũng biết nàng danh khí không nhỉ, cho nên từ lâu đã treo lên khăn che mặt, chủ yếu nhất cũng là tránh gặp phải phiền phức.
Bạch Yến Nhu trông thấy mấy tỷ muội vẫy tay cũng vui vẻ tiến đến, cùng bọn họ oanh oanh yến yến nói chuyện phiếm, mấy thiếu nữ khác cũng không quên hỏi thăm về Trần Dạ, tên này gương mặt anh tuấn tiêu sái, thực lực nghe nói còn rất mạnh, tâm hồn thiếu nữ cũng âm thầm suy nghĩ vu vơ.
“Nơi này là Tinh Vân học viện đóng quân, không phải nơi người ngoài muốn đến thì đến.”
Đang lúc Trần Dạ không biết làm gì thì một giọng quát lớn vang lên, hắn quay đầu nhìn lại trông thấy một tên học sinh khí độ xuất trần, gương mặt ngẩng cao, phía sau còn có hai người, nghênh ngang đến trước mặt hắn.
Người này không ai khác chính là Mã Chính Thiên, bên cạnh hắn trái phải phân biệt là Hàn Thiếu Phong cùng Tần Ngọc Long, ba người bọn hắn ánh mắt đều tỏ rõ địch ý, dĩ nhiên đang hướng Trần Dạ đuổi đi.
“Hừ…hắn là bằng hữu của ta, hơn nữa còn từng cứu giúp không ít sư đệ sư muội, có cái gì không thể ở đây”, Bạch Yến Nhu nhìn thấy ba người quát mắng Trần Dạ thì hừ lạnh, lớn tiếng mắng, không nói giữa nàng và Trần Dạ có cái gì mập mờ, chỉ riêng việc hắn cứu mấy trăm người khỏi đàn Hắc Viêm Báo đã đủ để hắn được chào đón ở đây.
“Đúng vậy, Trần Dạ đã từng cứu giúp chúng ta, có cái gì không thể.”
“Đúng vậy, ta cũng nghĩ thế.”
Một số học sinh từng được Trần Dạ cứu giúp tuy có chút do dự, tuy nhiên sau khi Bạch Yến Nhu lên tiếng cũng đứng ra tỏ rõ thái độ.
“Ngươi…”, Mã Chính Thiên gương mặt đỏ bừng, không biết nên nói cái gì, hắn vốn thích Bạch Yến Nhu, bởi vì trong học viện Phi Bá Hà danh khí quá lớn, hắn chỉ đành phải cắn răng cam chịu, lần này Bạch Yến Nhu lại đi cùng Trần Dạ, một tên nhà quê ăn mặt lấm lem, không những thế còn vì Trần Dạ quát mắng hắn trước mặt bao người, đây không khác nào làm nhục hắn.
Mã Chính Thiên vốn lần này đến đây cũng bởi vì Hàn Thiếu Phong cùng với Tần Ngọc Long trong bóng tối không ngừng xúi giục, không ngờ lại bị hắt một gáo nước lạnh, hắn nghiến răng ken két, ánh mắt tràng đầy sát ý nhìn Trần Dạ, hắn thề, chỉ cần cho hắn cơ hội, nhất định sẽ chém giết Trần Dạ, về việc mấy tên học sinh tân bốc Trần Dạ hắn cũng nghe thấy, tuy nhiên hắn chỉ cho đây là lời nói hàm hồ, không đáng tin tưởng.
Trần Dạ cũng phát hiện ra sát ý, hắn nheo mắt nhìn Mã Chính Thiên, mặc dù nói hắn không phải một người thích rước phiền phức, tuy nhiên hắn đã không phải phàm nhân bình thường lúc nào cũng lo lắng sợ hãi, tên này biết khó mà dừng lại thì cũng thôi, nếu còn tiếp tục trước mặt hắn hung hăng, Trần Dạ không ngại cho hắn một trận.
Bạch Yến Nhu cùng một số học sinh hiểu rõ thực lực Trần Dạ đều tiến lên ngăn cản, bọn họ sợ Trần Dạ sẽ nóng giận đánh Mã Chính Thiên, ngược lại Mã Chính Thiên không biết điều này, hắn cho rằng mọi người đang cố bảo vệ Trần Dạ, gương mặt ngày càng nhăn nhó, khoác tay chuẩn bị phóng người nhảy lên động thủ.
Người hai học viện đều một bộ xem trò vui đứng nhìn, một số người còn hò hết đổ thêm dầu vào lửa, gõ trống khiên chiêng trợ uy, chỉ có vài tên thiếu niên ánh mắt như kiếm chăm chú nhìn Trần Dạ, bọn hắn đều nhìn ra Trần Dạ cùng mình cấp bậc Hồn sư đỉnh phong, tuy nhiên Trần Dạ tạo cho bọn hắn một cảm giác sâu không thấy đáy, nội tâm cũng âm thầm xem Trần Dạ là đại địch.
Trong số đó cũng có Hồ Tử, hắn ánh mắt hung ác nhìn Trần Dạ, hắn biết mình thực lực không bằng người, cho nên cũng không vọng động, chờ đợi cơ hội cho Trần Dạ một kích trí mạng.
Ầm vang…thùng thùng…
Ngay lúc tình huống căng thẳng, cửa thành từ lâu phong bế bỗng nhiên run rẩy dữ dội, tiếp đó từ từ mở ra, tốc độ vô cùng chậm chạp, tuy nhiên nó như một viên đá rơi xuống, phá vỡ tâm tình tĩnh lặng như hồ nước của mỗi người ở đây.
Cửa thành dần mở ra, ánh mắt mọi người một chút cũng không rời, cảnh sắc bên trong cũng dần dần hiện ra trong mắt bọn họ.
Khác với tường thành vững trãi to lớn, bên trong là một mảnh hoang tàn, thành thị đổ nát, nhà cửa, phố xá, đình viện,..tất cả đều tan tác không còn hình thù nguyên vẹn, khí tức mục nát hòa lẫn vào không gian càng tô thêm sự tang thương của nó, không có khói lửa, cũng không có bóng người…
Đám người ở đây đều là thiếu nam thiếu nữ chưa trải sự đời, đều bị khung cảnh trước mắt khiến cho ngây người, không khí nơi này cũng rơi vào tĩnh lặng.
Trần Dạ từng trong trí nhớ lão giả cho trông thấy rất nhiều cảnh tượng như thế này, hắn cũng chỉ thoáng ngây người mà thôi, rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh.
Trần Dạ nhìn một chút Bạch Yến Nhu, vừa rồi hắn nhìn rõ nàng cùng các tỷ muội cười nói rất vui vẻ, hơn nữa một tháng nay đi bên cạnh hắn, nàng mặc dù cởi mở hơn rất nhiều, tuy vậy vẫn có một rào cản giữa hai người khiến Bạch Yến Nhu rất hay ngượng ngùng, hiện tại trông thấy nàng vui vẻ, Trần Dạ trong nội tâm cũng hạ quyết định, hắn nhẹ giọng bên tai nàng:
“Yến Nhu, ngươi đi cùng bọn họ cùng một chỗ so với đi cùng ta tốt hơn, chúng ta hiện tại tách ra, ta đi trước tiến vào.”
Lời vừa dứt, Trần Dạ nghiêng người về trước nhảy một cái, lập tức đã đi xa trăm trượng, xuyên qua cửa thánh tiến thẳng vào bên trong.
“Tiểu Dạ…”, Bạch Yến Nhu bị lời nói của hắn khiến cho giật mình, còn chưa kịp nói lời nào đã bóng lưng Trần Dạ khuất xa, nàng hoảng hốt định lướt theo hắn tuy nhiên lại bị người bên cạnh cản lại, nàng ra sức vùng vẫy một lát, lại nhìn Trần Dạ đã biến mất không thấy, nàng nội tâm thất lạc, vành mắt đỏ hoe, không hiểu vì cái gì Trần Dạ bỏ nàng ở lại.
Trần Dạ từ lâu đối với Bạch Yến Nhu có cảm tình, cũng muốn nàng đi theo mình bên cạnh, tuy nhiên hắn ngoài trí nhớ về “Khai Thiên” ra cái gì cũng không biết, nàng đi theo đám người Tinh Vân học viện ngược lại an toàn hơn rất nhiều.
Mọi người đều trông thấy Trần Dạ tiến vào, nghĩ đến bên trong có đại cơ duyên, không khí tĩnh lặng phút chốc đã bị đánh vỡ, từng tên học sinh riêng phần mình dùng tốc độ nhanh nhất lướt theo.
“Yến Nhu sư muội, chúng ta vào thôi”, Mã Chính Thiên từ lâu đã lấy lại vẻ bình tĩnh, hắn gương mặt nhã nhặn tiến lên mời Bạch Yến Nhu đi cùng.
“Hừ…ta cùng ngươi không thân thiết đến vậy, giữ tự trọng một chút”, Bạch Yến Nhu hừ lạnh một tiếng, cho hắn một cái liếc mắt sau đó cùng mấy tỷ muội khác tiến vào.
Mã Chính Thiên như bị tát một bạt tai, gương mặt giận dữ đến tím tái, Bạch Yến Nhu thường ngài ôn nhu lại vì một tên bạch kiểm tiểu tử quát lạnh hắn hai lần, trong nội tâm đại hận, tuy vậy cũng không tiếp tục làm cái gì, lập tức cùng đồng bọn tiến vào bên trong.
…
“Vân trưởng lão, di tích cũng đã hơn một tháng không có động tĩnh, ông nói xem có phải hay không bên trong xảy ra chuyện gì”, Cơ Nham ánh mắt sâu xa màn sáng lối vào đi tích, hướng Vân trưởng lão hỏi thăm, đây đã không phải lần thứ nhất Cơ Nham tỏ ra lo lắng, một tháng nay hắn đã nhiều lần hỏi câu này, tuy vậy Vân trưởng lão cũng chỉ biết thở dài từ chối cho ý kiến, hắn cũng không khác gì Cơ Nham, hoàn toàn không biết tình huống bên trong.
Người tập trung ở đây từ nửa tháng trước đã bắt đầu chán nản, một số người quyết định từ bỏ, rời khỏi nơi này, di tích mặc dù rất mê người, nhưng ở mãi nơi này chờ đợi cũng không phải cách, ai biết được ngày tháng năm nào sẽ mở ra.
Người rời đi không ít, tuy nhiên lượng người ở lại vẫn vô cùng nhiều, bọn họ đều âm thầm chờ đợi, điển hình nhất là người sáu học viện của sáu đế quốc, bọn họ không một ai rời đi, rất kiên nhẫn chờ đợi.
Ầm vang…thùng thùng…
Lối vào di tích bỗng dưng lôi minh từng trận, tiếp theo đó lôi điện ngăn chặn lối vào bắt đầu tản dần, báo hiệu cho mọi người có mặt tại đây một tin tức, di tích đã mở ra.
“Mở ra rồi, di tích mở ra rồi.”
Không biết người nơi nào nhanh miệng hô to, kéo theo đó tứ phương nhân mã thi nhau dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào, nhóm học sinh tinh anh sáu học viện nôn nóng không thôi, tuy nhiên các trưởng lão học viện vẫn im lặng chờ đợi, cho nên cũng không dám vọng động tiến vào.
“A…”
Một tiếng hét thảm vang lên, ánh mắt mọi người đều tập trung lại, người này là một tán tu cấp bậc Hồn hoàng, bởi vì nôn nóng tiến vào đã bị pháp tắc di tích đánh rơi nửa cái mạng, đứt gãy hai tay, rơi ra bên ngoài.
“Hồn tướng trở xuống mới có thể tiến vào.”
Mọi người rất nhanh nhận ra tình huống khác thường, nguyên lai di tích hạn chế cường giả tiến vào, một số Hồn hoàng trở lên tu sĩ sau
khi biết điểm này phiền muộn không thôi, ánh mắt tràng đầy hâm mộ nhìn đám người Hồn sư, Hồn tướng tiến vào di tích.
“Được rồi, Lục Minh, Phi Bá Hà, Đường Ca, ba người các ngươi phụ trách dẫn đội, tất cả học sinh tinh anh cùng nhau tiến vào”, Cơ Nham nhị trưởng lão hướng nhóm học sinh phía sau hô lớn.
“Vâng…”, nhóm học sinh đồng thanh đáp lại, sau đó theo chân ba vị dẫn đội nhanh chóng lướt vào di tích, bọn họ từ sớm đã chờ đợi không được tranh đoạt lần này cơ duyên.
Năm học viện khác cũng không khác bao nhiêu, cùng Tinh Vân học viện cùng một thời gian đồng loạt tiến vào, chớp mắt, bên ngoài di tích chỉ còn lại mấy vị trưởng lão, hộ pháp, ngoài ra còn lại cũng chỉ mấy vị Hồn hoàng, Hồn đế âm thầm trong bóng tối quan sát tình hình.
…………………