……………………
“Đương nhiên, để ta cho ngươi xem thử…”, Trần Dạ đắc ý cười, sau đó bàn tay luồn qua ôm eo nàng.
“Ngươi muốn làm gì”, Bạch Yến Nhu hoảng hốt la lên, nàng còn tưởng hắn muốn ở chỗ này động tay động chân.
“Ta chính là muốn mang ngươi vào xem tiểu thế giới, không ôm ngươi lát nữa sẽ ngã chết mất.”
“Ngã chết?”, Bạch Yến Nhu khó hiểu hỏi lại, còn chưa nhận được Trần Dạ trả lời đã cảm thấy một trận hoa mắt, rất nhanh nàng phát hiện mình đang lơ lửng giữa không trung, bên dưới là một vùng đất xanh tươi vô cùng rộng lớn.
Bạch Yến Nhu theo bản năng ôm chặt Trần Dạ, sau một lúc thấy mình cũng không bị rơi xuống, nàng mới ngước nhìn Trần Dạ đợi hắn giải thích.
“Đây là tiểu thế giới của ta”, Trần Dạ cúi đầu nhìn nàng cười, sau đó cũng mang sự việc về “Khai Thiên” đại khái nói cho nàng nghe một chút, sau một thời gian ở cùng Bạch Yến Nhu, Trần Dạ cảm thấy nàng có chút ngây thơ, tuy nhiên cũng không phải lòng dạ rắn rết người, đáng giá hắn tin tưởng.
Bạch Yến Nhu nghe xong cảm thấy đầu óc nặng nề, mặc dù Trần Dạ cũng không tường tận nói hết, nhưng dù vậy nàng cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Bạch Yến Nhu như chìm vào trầm mê, nếu không phải nhìn thấy nét mặt nghiêm túc của Trần Dạ, hắn còn tế ra đạo kia Hỏa độc tiên văn cho nàng xem, muốn nàng tin tưởng là chuyện không thể nào.
Trần Dạ ở một bên im lặng, cũng không nói thêm cái gì, nếu đổi lại là hắn cũng rất khó chấp nhận, cần phải có thời gian.
Trần Dạ quyết định để Bạch Yến Nhu biết về tiên văn cũng nằm trong tính toán của hắn.
Trần Dạ gần đây phát hiện một việc, Hỏa độc tiên văn trong đan điền hắn rất có linh tính, theo thời gian, hắn cảm giác nó như thể có sinh mệnh, gần đây còn nghe hiểu lời nói của hắn, Trần Dạ không cần vận chuyển hồn lực điều khiển, chỉ cần câu thông cùng nó nói một tiếng, Hỏa độc phù văn sẽ chủ động theo lời hắn mà làm.
Lại nói, trước đây lão giả cho Trần Dạ đoàn tin tức, trong đó cũng nói rõ tiên văn mặc dù có linh tính, nhưng cũng không linh tính đến mức độ như hiện tại, cái này nói rõ một việc, vị Nhân Hoàng kia trước đây cũng chưa từng hiểu rõ hết về tiên văn, hay nói đúng hơn, vị Nhân Hoàng kia chỉ nắm giữ tiên văn, mà Trần Dạ ngược lại được tiên văn cùng hắn nhận chủ, chân chân chính chính nắm giữ.
Mặc dù Trần Dạ không hoàn toàn chắc chắn, tuy nhiên hắn tin tưởng suy đoán của mình không khác bao nhiêu, hắn sau khi phát hiện ra vấn đề này, trong đầu nảy ra một ý tưởng táo bạo, đó là trao tiên văn sau khi nhận chủ cho người khác, mà người hắn nghĩ đến đầu tiên là Bạch Yến Nhu, cho dù không thành công hắn vẫn muốn một lần nếm thử.
Nghĩ là một chuyện, làm là một chuyện khác, hiện tại muốn thực hiện cũng phải đợi đến lúc một đạo tiên văn thứ hai cùng hắn nhận chủ mới được.
Hai người Trần Dạ trở lại bên ngoài, cây nấm linh thảo trông thấy bọn họ lại tiếp tục vẫy vẫy mũ nấm.
Bạch Yến Nhu sớm đã khôi phục bình tĩnh, nàng nhìn thoáng qua cây linh nấm vui mừng gật đầu:
“Chúng ta mang nó vào trong tiểu thế giới trồng cũng tốt, về sau lại không thiếu loại này linh dược dùng.”
“Ừm, thật tiếc không thu được cây mẹ”, Trần Dạ tiếc nuối một chút nói, sau đó hắn tế ra chủy thủ tiến gần chỗ cây nấm kia, vừa rồi Bạch Yến Nhu đã hướng dẫn hắn như thế nào thu lại nấm con mang vào tiểu thế giới.
Cây nấm mẹ thấy Trần Dạ càng ngày càng gần thì vẫy mũ nấm càng mãnh liệt, mãi đến lúc Trần Dạ đã ở ngay trước mắt, nó mới vụt một tiếng độn thổ xuống đất chạy mất.
Trần Dạ cũng không quan tâm, hắn cẩn thận thu đám nấm con mang vào trồng trong tiểu thế giới, xong xuôi về sau hắn phủi tay cùng Bạch Yến Nhu chuẩn bị rời đi.
Ngay lúc này, cây nấm mẹ kia bỗng nhiên từ một bụi cây lao ra, nhảy lên tay Trần Dạ yên tĩnh bất động.
Trần Dạ vô cùng kinh ngạc, nhanh tay bắt lấy cây này nấm bỏ vào bên trong tiểu thế giới, lại khó hiểu hướng bên Bạch Yến Nhu cười khổ.
Bạch Yến Nhu cũng không biết chuyện gì xảy ra, nàng đang muốn mở miệng đã nghe bụi cây gần đó có âm thanh sột soạt phát ra, ngay sau đó cũng phát hiện đám người Hồ Tử hướng bên này tiến đến.
Hồ Tử trông thấy hai người Trần Dạ thì hơi ngạc nhiên, sau đó ánh mắt hắn lóe lên, nhanh chân chạy đến trước mặt hai người, mười hai tên thủ hạ cũng vây quanh bọn họ.
“Tiểu tử, mau giao ra gốc kia Thất Thải Linh Cô, ta chính mắt thấy ngươi vừa thu nó vào túi trữ vật”, Hồ Tử hướng Trần Dạ lớn tiếng quát, đồng thời ánh mắt dâm tà liếc nhìn Bạch Yến Nhu từ trên xuống dưới.
Trần Dạ cùng Bạch Yến Nhu nhìn nhau một cái, bọn họ cuối cùng biết cây nấm lớn kia gọi là Thất Thải Linh Cô, hơn nữa vừa rồi nó cũng không phải chạy trốn mà chính là kéo đám người Hồ Tử lại đây cùng bọn họ gây phiền phức.
Trần Dạ thầm mắn cây nấm lớn, hắn cũng lười cùng mấy tên Hồ Tử đấu khẩu, chỉ đối với bọn họ xua tay:
“Đi nơi khác chơi.”
“Ngươi vừa nói cái gì?”, Mười ba tên học sinh đều ngây người, Hồ Tử càng là giận giữ tới đỏ mặt, hắn nghiến răng phất tay hô lớn:
“Lên, giết chết hắn, ta phải bầm thây hắn ra, nữ nhân kia bắt sống.”
Mười hai tên học sinh tế ra phù ảnh sau lưng, riêng phần mình rút ra binh khí, cùng lúc vận chuyển hồn lực hướng về Trần Dạ liên tục chém ra mấy đạo hàn mang công kích.
“Hừ…”, Trần Dạ hừ lạnh một tiếng, nhanh như chớp ôm lấy Bạch Yến Nhu nhảy lùi về một bên né tránh, cũng không cùng bọn người này đối chiến.
“Chạy…ngươi chạy trốn được sao?”, Hồ Tử thấy Trần Dạ tránh thoát thì càng giận dữ, hắn cũng tế xuất ra một thanh đao lớn, phù ảnh đỏ rực vô cùng bắt mắt trôi nổi sau lưng, bàn tay lắc mạnh chém ra một hàn mang đỏ rực bổ hướng Trần Dạ, đồng thời hắn còn phi người lên chuẩn bị chém ra đao thứ hai.
Trần Dạ không nói một lời lại tiếp tục tránh thoát, mười hai tên học sinh thấy Hổ Tử ra tay vẫn không thể hạ sát Trần Dạ, liền tiếp tục sử dụng tuyệt học ầm ầm đánh ra mấy chục đạo công kích.
“Hỏa bộc…”
“Kình phong kiếm…”
“Thủy lưu sát…”
Trần Dạ nhìn mười ba đạo công kích phi thẳng đến trước mặt, hắn cũng lười tiếp tục tránh né, tiên văn ảo ảnh xuất hiện sau lưng, chủy thủ niết mạnh vào không khí thành một vòng cung, bắn ra một hàn mang sẫm đen nhanh như tia chớp lướt đến mười ba đạo công kích, như thể dao sắt cắt đậu phụ, nơi đạo hàn mang sẫm đen lướt qua, công kích hồn lực của bọn người Hồ Tử nhanh chóng bị phân thành hai nửa, hơn nữa còn bị hỏa độc hồn lực ăn mòn, ngay cả một tiếng nổ hồn lực giao nhau phát ra cũng không có.
Bọn người Hồ Tử cằm rơi xuống đất, miệng há to, không thể tin vào mắt mình, mấy tên này cũng không trông thấy Trần Dạ diệt sát đám Hắc Viêm Báo, nếu không có đánh chết bọn hắn cũng không dám đối với Trần Dạ động sát tâm.
“Hồ Tử đại ca…”, một tên học sinh lắp bắp liếc nhìn Hồ Tử xin ý kiến.
“Hừ…chúng ta đi”, Hồ Tử nghiến răng, không cam lòng sâu sắc nhìn Trần Dạ một cái, nhanh chóng dẫn đầu bọn người hướng một phương khác chạy mất.
“Ngươi vì sao không giết bọn hắn, bọn hắn vừa rồi đối với ngươi động sát tâm”, Bạch Yến Nhu nhìn bọn người Hồ Tử đi xa, lúc này mới quay sang hỏi Trần Dạ.
“Ta chưa từng có ý định giết người”, Trần Dạ ánh mắt nhìn xa xăm, hắn đi ra từ một khu mỏ nhỏ, bước vào tu luyện giới còn chưa bao lâu, mặc dù biết tu luyện giới đối với giết chóc là chuyện bình thường, tuy vậy nếu bảo hắn ra tay giết người quả thực hắn còn chưa làm được.
“Bọn họ đã phát hiện ra Thất Thải Linh Cô trên người ngươi, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, ngươi không giết người diệt khẩu chính là tự rước lấy phiền phức, tên Hồ Tử đó ta biết, hắn tuy không phải người đứng đầu thiên tài Xích Yên học viện, nhưng cũng là một nhân vật có tiếng tăm không nhỏ, lần sau không biết sẽ kéo đến bao nhiêu người”, Bạch Yến Nhu thở dài nói.
“Ngươi từng sát nhân sao?”, Trần Dạ nghe xong Bạch Yến Nhu luyên thuyên thì nhếch mép hỏi, nàng thường ngày cũng không nghiêm túc như vậy.
“Ta…ta mới không có”, Bạch Yến Nhu nội tâm bộp chộp, nàng cũng chỉ thuật lại dựa trên lời giáo huấn của cha mẹ cùng lão sư trong học viện, đối với sát nhân nàng vừa nghĩ đã sợ, nói gì đến tự tay nàng sát nhân.
“Ha ha, còn muốn giáo huấn ta, ngươi cũng không cần phải lo lắng, bên trong di tích này ta còn không sợ tên nào.”, Trần Dạ cười đắc ý nói, hắn cũng không quên ở trên mặt nàng véo một cái, sau đó kéo tay nàng rời đi nơi này.
Bạch Yến Nhu nghĩ thầm lời Trần Dạ nói cũng đúng, cho nên cũng không tiếp tục nói thêm cái gì, yên lặng theo sát Trần Dạ phía sau, đôi lúc còn âm thầm nhìn bóng lưng của hắn cười dịu dàng.
Chớp mắt lại một tháng trôi qua, tiến vào di tích thời gian cũng đã hai tháng, nhóm người ba học viện đã ngang dọc tìm hết mọi ngóc ngách cổ lâm, cái gì cơ duyên, cái gì linh dược linh thảo đều bị thu lại không sai biệt lắm.
Hiện tại hơn sáu nghìn người ngoại trừ một số ít bị yêu thú giết, một số mất tích, hầu hết đều tập trung lại tại đây một nơi.
Nơi này là bên ngoài một mảnh trường thành cao trăm trượng, toàn bộ đều là đá thạch to lớn, liếc mắt không thấy biên giới.
Mọi người ánh mắt đều đổ dồn về cửa thành, cái này cửa thành vô cùng rộng lớn, tuy nhiên nó vẫn đang đóng chặt, khí tức mục nát cổ xưa từ bên trong len lỏi truyền ra cũng đủ khiến tâm thần mọi người một trận thổn thức.
Ầm… Ầm… keng…
Từng tiếng nổ như lôi minh vang vọng, đám người ở đây liên tục thay phiên oanh kích lên cửa thành, bọn họ trước tiên dẹp qua một bên học viện ân oán, cùng chung một chỗ thương nghị khai mở cổng thành.
“Ngô sư huynh, xem ra chúng ta không có kết quả”, một tên học sinh cao gầy hướng về người bên cạnh nhỏ giọng nói.
“Ừm, không có dấu hiệu khai mở, hoặc là chúng ta không đủ sức, hoặc là chúng ta đã làm sai cách”, người này gật đầu, ánh mắt lóe lên một cái rồi biến mất, hắn chính là người dẫn đội học viện Tinh Vân, tên Ngô Tử Minh, tính tình vô cùng trầm ổn, làm việc lại vô cùng cẩn thận, hơn nữa còn là người đứng đầu cấp bậc Hồn sư bên trong học viện, rất được mọi người tín nhiệm.
Ngô Tử Minh sau một lúc suy tư, hắn nhìn về hướng hai học viện khác đối với người dẫn đội bọn họ lên tiếng, sau đó tiến hành thương nghị, đám người còn lại cũng không có việc làm, quây quần thành từng đội nhỏ một phen chuyện phiếm, cười nói ầm ĩ.
“Nghe nói Bạch Yến Nhu sư tỷ khư khư đi theo một tên lạ mặt, ta còn nghe nói hắn rất đẹp trai”, một tên học sinh lơ đễnh nói.
“Ngươi thì biết cái gì, Bạch Yến Nhu quả thực đi theo người đó, hắn tên Trần Dạ, lớn lên anh tuấn suất ca, thực lực còn vô cùng mạnh, lần trước còn cứu ta một mạng đây này”, một người nhảy ra biện giải, hắn là người trước đây bị đàn Hắc Viêm Báo tấn công, may mắn được Trần Dạ cứu giúp.
“Hừ…ngươi không cần thổi phồng.”
“Ngươi không tin có thể hỏi A Lý, hắn lần trước cùng với ta ngộ gặp đàn Hắc Viêm Báo gần nghìn con, Trần Dạ chỉ dùng một kích đã diệt sạch bọn chúng.”
“Có khoa trương quá không, một kích diệt một nghìn đầu Hắc Viêm Báo, người đó thực lực chẳng lẽ Hồn hoàng rồi, kỳ lạ, không phải nói chỉ Hồn sư trở xuống mới có thể tiến vào di tích sao?”, người bên cạnh nghi ngờ hỏi.
“Hắn chỉ là Hồn sư đỉnh phong, ngay cả Hồn tướng còn chưa đạt đến.”
“Hồn sư đỉnh phong, ha ha, ngươi gạt trẻ con ba tuổi hay sao, thổi phồng cũng phải hợp lý một chút, ha ha.”
Mấy người xung quanh một trận cười vang, dĩ nhiên không tin lời tên học sinh này nói, tên học sinh này cũng bị chọc đến đỏ mặt tía tai, tuy nhiên cũng không có bằng chứng xác thực, đành phải cắn răng im lặng không nói nữa.
…………………….