Tiên Âm – Chương 14 Dưới hốc cây – Botruyen
  •  Avatar
  • 38 lượt xem
  • 3 năm trước

Tiên Âm - Chương 14 Dưới hốc cây

……………………….
Trần Dạ cầm lên chủy thủ trên đầu Hắc Viêm Báo vạch một cái, mặc dù vẫn có chút khó khăn lách qua xương cốt, tuy nhiên hắn cũng cầm ra được một viên ma thạch.
Cái này ma thạch lớn chừng ngón tay, toàn thân đen thui, Trần Dạ nhìn mãi cũng không thấy nó khác một viên đá bao nhiêu, hắn quay sang Bạch Yến Nhu hỏi:
“Cái này ma thạch có cái gì dùng sao? ta nghe nói muốn thăng cấp Hồn tướng cần đến ma thạch, cái này có thể dùng sao?”
“Ma thạch dùng đột phá Hồn tướng cần phải đạt cấp ba mới được, cũng chính là nói cần tam cấp ma thú, viên này chỉ là cấp hai ma thạch, không dùng được, tuy vậy vẫn có thể sử dụng luyện khí đem, bán đi cũng được hai viên linh thạch.”
“Hai viên linh thạch”, Trần Dạ ngạc nhiên, không ngờ ma thạch giá cả cũng không phải thấp, đây cũng mới chỉ cấp hai ma thú a.
Nghĩ đến đây Trần Dạ hai mắt sáng ngời, rất nhanh lao đến một đầu khác Hắc Viêm Báo thu ma thạch, chỉ sau một lúc hắn đã cầm lên một túi lớn bên trong chất đầy ma thạch Hắc Viêm Báo, mặt mày hớn hở trở về.
Lúc Trần Dạ thu thập ma thạch, hắn cũng không quên hấp thu hỏa độc trở lại cơ thể, những này hỏa độc cùng hồn lực của hắn hòa làm một thể, hắn phát hiện đan điền của mình lại mở rộng một ít, điều này khiến hắn càng thêm vui vẻ.
Đám người nhìn Trần Dạ vác một bao lớn ma thạch thì hâm mộ vô cùng, mặc dù là học sinh học viện lớn, tuy nhiên tinh thạch tu luyện vẫn phải tự bản thân tìm kiếm, có ai không cần đâu này.
“Vị huynh đệ này…xác Hắc Viêm Báo có thể hay không cho chúng ta…”, một người đánh bạo hướng Trần Dạ hỏi, hắn nhìn thấy Trần Dạ cũng không có ý thu lại xác Hắc Viêm Báo.
“Ta không cần rồi…các ngươi tùy ý”, Trần Dạ hời hợt lắc đầu trả lời.
“Vậy đa tạ…”, đám người một tiếng cảm ơn sau đó cấp tốc tiến lên phân chia, ma thạch tuy đáng giá hai linh thạch, tuy nhiên thi thể Hắc Viêm Báo nếu xử lý từng phần bán ra lại có thể thu được đến mười viên linh thạch, ở đây có gần năm trăm người, mỗi người chiếm hai đầu ngược lại là chiếm tiện nghi.
Trần Dạ cũng không biết việc này, nếu không hắn sẽ không hào phóng như vậy, hiện tại Trần Dạ đang suy nghĩ tiếp theo mình nên đi đâu, hắn nhìn Bạch Yến Nhu nói:
“Ngươi cùng đám người Tinh Vân học viện trở về sao?”
“Ta đi cùng ngươi”, Bạch Yến Nhu lắc đầu.
“Bà cô, ngươi không phải thực sự muốn ta làm phu quân của ngươi đi.”
“Mẫu thân ta từng nói…”
“Được rồi được rồi, thật không biết mẫu thân ngươi trong đầu nghĩ cái gì, lại dạy ngươi thành như vậy.”
“Không cho phép ngươi nói xấu mẫu thân ta.”
“Không nói thì không nói.”
Trần Dạ sau một phen cùng Bạch Yến Nhu đùa giỡn thì đám người cũng thu thập xong thi thể Hắc Viêm Báo, bọn họ cùng nhau tiến đến hỏi tên Trần Dạ, một phen nói lời cảm tạ sau đó cũng riêng phần mình cùng đồng bạn tách ra, di tích vẫn còn, nói rõ đại cơ duyên vẫn chưa bị người chiếm được, bọn họ phải tranh thủ một chút ưu thế.
Một thiếu nữ Tinh Vân học viện trước khi rời đi nhìn thoáng qua Bạch Yến Nhu, sau đó hướng Trần Dạ nhỏ giọng:
“Trần Dạ đại ca, ngươi sau này phải chú ý một chút người tên Phi Bá Hà, hắn chính là một học sinh tinh anh trong học viện, cảnh giới đã là Hồn tướng đỉnh phong, người này đối với Bạch Yến Nhu sư tỷ theo đuổi không buông.”
Trần Dạ ngạc nhiên nhìn Bạch Yến Nhu, lại đối đối với vị thiếu nữ này nói lời cảm tạ, người này thiếu nữ cũng không nói thêm cái gì, nàng một tiếng cáo từ sau đó cùng đồng bạn rời đi.
Chớp mắt nơi này chỉ còn lại hai người, Trần Dạ giả vờ buồn bã, miệng lẩm bẩm:
“Ài…không ngờ ta còn có tình địch a…”
“Ta với hắn hoàn toàn không có gì cả”, Bạch Yến Nhu nghe được lời Trần Dạ thì vội giải thích, lời nói vừa ra khỏi miệng lại trông thấy Trần Dạ cười vô cùng xấu xa, dĩ nhiên cố ý châm chọc nàng, Bạch Yến Nhu hung hăng nhảy lên cho hắn một quyền, nắm tay nhỏ nhắn đánh vào bụng khiến Trần Dạ một phen đau đớn kêu cha gọi mẹ.
Trần Dạ quyết định trước tiên tìm một nơi kín đáo ở lại một thời gian, hắn muốn nhìn một chút rốt cuộc bên trong Khai Thiên bi tiểu thế giới như thế nào.
Hai người tìm đến một hốc cây gỗ mục dừng chân, Trần Dạ nói với Bạch Yến Nhu một tiếng, sau đó miệng niệm chú ngữ, thoáng chốc biến mất, nơi hắn vừa ngồi cũng chỉ còn lại một tảng đá hình trụ, Bạch Yến Nhu một bên kinh ngạc vô cùng, nàng liếc mắt đã nhận ra tảng đá này là phiên bản thu nhỏ của thạch trụ lúc trước.
Trần Dạ lúc này xuất hiện tại một vùng không gian vô cùng rộng lớn, bên dưới một mảnh thảo nguyên cỏ cây tươi tốt, mà hắn đang lơ lửng giữa không trung, bên cạnh hắn xuất hiện một tấm kim bài vô cùng bắt mắt, phía trên kim bài đề khác hai chữ “Khai Thiên”.
Lão giả từng đối với Trần Dạ dặn dò, sau khi tiến vào cái này thế giới phải đem tấm kim bài này tế luyện, lúc đó hắn mới chân chính là chủ nhân Khai Thiên bi.
Trần Dạ vận chuyển một đạo hồn lực đánh vào kim bài tiến hành tế luyện, vì được đến trong trí nhớ tin tức, hắn rất nhanh đã thành công, hiện tại hắn có thể thông qua kim bài chớp mắt xuất hiện ở bất cứ nơi nào trong tiểu thế giới, hơn nữa hắn còn có thể phi hành trên không.
Cũng vào lúc này Trần Dạ mới biết tiểu thế giới này biết bao nhiêu rộng lớn, nếu đem ra so sánh chắc chắn phải hơn mấy cái quốc gia cộng lại, bên trong không khác gì một thế giới chân chính, cỏ cây, sông suối, ngay cả thú hoang cũng có, không chỉ thế, linh thạch ở đây phải dùng từ nghìn vạn để hình dung, hắn còn phát hiện một nơi cô lập có một quảng trường rộng lớn, ở giữa có một tế đàn cao, Trần Dạ biết đây là nơi bọn người lúc trước nhận được cơ duyên.
Trần Dạ thở ra một hơi, vừa nãy hắn một phen công phu thu ma thạch, bộ dạng còn như người nghèo vừa mới phát đạt, lúc này thấy một núi lớn linh thạch, hắn cũng không khỏi hoa mắt, nội tâm lại âm thầm liên tục tính toán xem núi linh thạch này đáng giá bao nhiêu kim tệ.
Hiểu rõ Khai Thiên bi không sai biệt lắm, Trần Dạ trở lại bên ngoài cùng Bạch Yến Nhu, Khai Thiên bi cũng trở lại trong đan điền của hắn.
Nhìn thấy nàng vẻ mặt tò mò nhìn mình, Trần Dạ cười cười véo má nàng một cái:
“Đây là bí mật của ta, ngươi không được nói với bất kỳ ai, hiểu không?”
” n…”, Bạch Yến Nhu tuy ngây thơ nhưng cũng không phải người ngu, tuy nhiên nàng hiểu sai ý Trần Dạ, nàng cho rằng hắn nhắc đến nhẫn trữ vật tặng cho nàng, còn việc Trần Dạ bỗng dưng biến mất, nàng chỉ cho rằng hắn có ẩn thân phù văn.
Trần Dạ gật đầu, sau đó hắn lại nhìn Bạch Yến Nhu nhếch mép cười xấu xa:
“Trời cũng sắp tối a, có phải hay không chúng ta nên đi ngủ sớm một chút…”
“Cũng đúng…”, Bạch Yến Nhu gật đầu, tuy nhiên trông thấy vẻ mặt gian xảo của hắn, trong lòng không khỏi bất an, vội chỉ tay về một hướng nói:
“Ngươi ngủ bên kia…ta sang bên kia ngủ…”
“Hắc hắc…phu thê phải ngủ chung một chỗ mới có thể hâm nóng tình cảm…”, Trần Dạ cười hắc hắc, không đợi Bạch Yến Nhu rời đi đã vội bắt lấy tay nàng kéo vào trong ngực ôm lấy.
“A…”, Bạch Yến Nhu bị Trần Dạ ôm ấp khiến tim không ngừng nhảy loạn, nàng thân thể run lên nhè nhẹ, vội vùng vẫy ra khỏi người Trần Dạ nhưng lại phát hiện nàng sức lực so với hắn quá yếu, càng bị hắn ôm chặt hơn.
Trần Dạ vốn cũng chỉ muốn trêu chọc nàng thoáng một phát, không ngờ Bạch Yến Nhu ra sức vùng vẫy lại khiến hai bầu vú không ngừng ma sát vào cơ thể hắn, cảm giác mềm mại cùng thân thể nóng hổi của nàng khiến Trần Dạ trong nội tâm rục rịch trào ra một tia dục hỏa, hắn kéo xuống của nàng khăn che mặt, thoáng nhìn một chút gương mặt đỏ hồng ướt át, bờ môi không tự chủ chầm chậm tiến đến hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của nàng.
Bạch Yến Nhu trợn trừng mắt to, thân thể cũng trở nên cứng đờ, mặc dù nói trước đây từng cùng hắn hôn qua một lần, tuy nhiên cũng còn cách một lớp vải lụa, hơn nữa lúc trước cũng chỉ là tình thế ép buộc.
Bạch Yến Nhu còn chưa tiếp thu được việc này thì đã cảm nhận được chiếc lưỡi của Trần Dạ đang cố gắng cạy mở bờ môi nàng, nàng theo bản năng mím môi chặt hơn.
Trần Dạ loay hoay một lúc cũng không tài nào xuyên qua đôi môi nàng, hắn suy nghĩ một lúc sau đó đặt bàn tay lên bờ mông Bạch Yến Nhu nhẹ nhàng vuốt ve đứng lên, dần dần hắn bắt đầu dùng sức, bóp mạnh mông nàng một cái.
“Ưm…”, Bạch Yến Nhu bị hành động của hắn khiến cho hoảng hốt, miệng nhỏ cũng theo đó hé mở, lưỡi Trần Dạ như một con rắn nhỏ rất nhanh len lỏi qua hàm răng cuốn lấy chiếc lưỡi nóng hổi ngọt lịm, hai người thân thể theo đó từng đợt run lên nhè nhẹ, bộ ngực phập phồng thở gấp.
Bạch Yến Nhu toàn thân như lửa đốt, ngứa ngáy vô cùng, nàng cảm thấy đầu óc trở nên trống rỗng, ánh mắt mê li dần dần khép lại, hai tay cũng không tự chủ quàng lên cổ Trần Dạ chủ động hôn ngấu nghiến, chiếc lưỡi thơm tho cũng tiến lên cuốn lấy lưỡi hắn.
Trần Dạ nhục bổng từ lâu đã cương cứng đội thẳng lên đũng quần, hắn ép chặt mông Bạch Yến Nhu vào thân thể chặt hơn, sau đó di chuyển một chút mông đít, nhục bỗng cũng cách tầng y phục ma sát cùng bụng dưới của nàng.
Trần Dạ hai tay tiếp tục vuốt ve bờ mông săn chắc của Bạch Yến Nhu, dần dần bàn tay từ phía sau len lỏi qua giữa khe mông lướt xuống, cách một tầng y phục chạm đến mép mật huyệt mềm mại, ngón tay hắn từ từ lên xuống chà sát sau đó nhắm ngay dâm huyệt ấn mạnh vào một cái.
“A…”, Bạch Yến Nhu bị làm đau khiến một tiếng la to, nàng đầu óc cũng trở nên tỉnh táo vội vùng vẫy rời khỏi vòng tay Trần Dạ, sau nhiều lần thử mãi không thành công nàng bắt đầu hu hu khóc lên.
Trần Dạ theo tiếng khóc của nàng cũng dập tắt dục hỏa, bàn tay rời khỏi bờ mông tiến lên ôm ngang chiếc eo nhỏ nhắn, cũng không tiếp tục đối với nàng làm cái gì.
Bạch Yến Nhu thấy hắn rốt cuộc đã chịu ngừng lại cũng yên lòng, nàng cũng không tiếp tục vùng vẫy, chỉ chôn mặt sát vào ngực Trần Dạ khóc thút thít, mãi một lúc sau mới chịu dừng lại.
Trần Dạ vỗ nhẹ lưng nàng trấn an, hắn bên tai nàng nhẹ giọng nói sang chuyện khác:
“Được rồi, chúng ta trước nghỉ ngơi, sáng mai tiếp tục lên đường.”
“Ngươi khi dễ ta…”
“Ta…được rồi, vừa rồi là ta sai.”
“Ta sợ…”, Bạch Yến Nhu mếu máo nói, cũng không biết nàng nói là sợ ban đêm ma thú hay Trần Dạ.
“Đừng sợ, ngoan, ta ôm ngươi ngủ…”, Trần Dạ rất mặt dày nói, cũng không đợi Bạch Yến Nhu trả lời đã vội bế nàng lên tiến đến bên xấp cỏ khô nằm xuống, sau đó ôm nàng vào trong ngực nhắm mắt lại tiến vào giấc ngủ.
Bạch Yến Nhu thấy Trần Dạ không tiếp tục đối với mình cái gì hành động xấu hổ cũng yên lòng, nàng chăm chú nhìn gương mặt hắn một chút, sau đó cũng mím môi một cái, nhắm lại đôi mắt đẹp tiến vào mộng đẹp.
………………..

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.