Tiên Âm – Chương 11 Khai Thiên bí sử – Botruyen
  •  Avatar
  • 48 lượt xem
  • 3 năm trước

Tiên Âm - Chương 11 Khai Thiên bí sử

……………
Hơn hai nghìn người dùng ánh mắt nóng rực nhìn thạch bi, tuy nhiên cũng không ai dám trước tiến lên, muốn trước tiên chiếm tiên cơ phải có thực lực mới được, mà người có thực lực cũng chính là những thiên tài chân chính của học viện, bọn hắn đa số đều ở nơi này, quyết định xem ai trước tiên tiếp nhận phải là bọn hắn.
Cũng không mất nhiều thời gian, ba phương thế lực đã phân ra quy định, ba vị đội trưởng của ba học viện sẽ là người chủ trì, mỗi lần tiến lên tiếp nhận truyền thừa sẽ là chín người, mỗi học viện chiếm ba vị, cứ như thế lần lượt cho đến hết.
Quy định cũng đã vạch ra, đoàn người cũng nhanh chóng xếp thành hàng dài, dẫn đầu là những thiên tài ưu tú, tất cả đều trật tự chờ đợi đến lượt mình.
Trần Dạ không gia nhập bất cứ đội ngũ nào, hắn vẫn còn nhập tâm suy nghĩ hai từ “Khai Thiên”.
“Bạch Yến Nhu sư muội, ngươi mau đến xếp hàng…”
Người Tinh Vân học viện thấy Bạch Yến Nhu cũng không tiến đến xếp hàng thì lên tiếng gọi, Bạch Yến Nhu nhìn thoáng qua Trần Dạ một cái, đối với người vừa hô gọi lắc lắc đầu, cũng không có ý định tiến đến.
Mấy người Tinh Vân học viện không rõ tình huống đều sững sờ, một số từng đi cùng nhóm với Trần Dạ hiểu rõ thì nhìn hắn đầy hận ý, tuy nhiên bọn họ rất nhanh bị ba vị đội trưởng thu hút chú ý.
“Yến Vân Phi, Tiết Phỉ, Hỏa Phùng Hoang…ba người trước tiến lên tiếp nhận truyền thừa.”
Đội trưởng Tinh Vân học viện lớn tiếng hô lên, ba người cũng từ trong đội ngũ cũng nhanh chóng bước ra, cùng hợp với sáu người hai học viện khác đứng trước thạch bi.
Mọi người đều dồn ánh mắt về phía chín người, tất cả đều im lặng chờ đợi kết quả.
Chín người dẫn đầu, sáu nam ba nữ, bọn họ phân biệt xếp thành một hàng, sau khi tiếng một vị đội trưởng cất lên cũng là lúc chín người đồng thời riêng phần mình hướng thạch bi đánh ra công kích.
Đùng… đùng… đùng…
Chín tiếng nổ lớn đồng loạt vang lên, cùng lúc đó thạch bi phát ra chín đoàn quang sáng rực rỡ bắn về phía chín người, chín đoàn quang sáng nhanh như chớp bao bọc toàn thân bọn họ, chín người cũng ngay lập tức biến mất không thấy.
“Dĩ nhiên biến mất.”
“Bọn họ đi đâu rồi?”
“Chắc chắn chín người bọn họ đi tiếp nhận truyền thừa rồi, ta từng trong bí tịch đọc được việc như vậy.”
“Không biết bọn họ nhận được gì a…thật chờ mong.”
“Rất nhanh sẽ tới lượt chúng ta ngay thôi.”
Đoàn người từ trong im lặng cũng bắt đầu nghị luận, đa số đều cảm thấy vui mừng bởi vì không phải đợi quá lâu, rất nhanh, ba vị đội trưởng cũng thương nghị một chút, cuối cùng quyết định tiếp tục ngay đợt thứ hai tiến vào.
“Nhóm thứ hai có thể tiến vào, An Nhất Nam, Tô Nhĩ Tư, Bạch Yến Nhu, mời ba vị nhanh chóng bước ra…”
“Đội trưởng…Bạch Yến Nhu sư tỷ cũng không ở trong hàng ngũ, nàng ở bên kia.”, một thiếu niên nhanh chóng tiến lên bẩm báo, sau đó chỉ tay về phía hai người Trần Dạ, ánh mắt vị đội trưởng lóe lên một cái, rất nhanh trở lại bình thường, hắn hướng Bạch Yến Nhu hô lớn:
“Bạch Yến Nhu sư muội, ngươi không muốn nhận truyền thừa sao?”
“Các ngươi cứ tiến vào trước, ta lát nữa sẽ tự tiến vào”, Bạch Yến Nhu vẫn đứng yên tại chỗ lắc đầu từ chối.
“Bạch Yến Nhu sư muội là làm sao a, chẳng lẽ nàng không muốn truyền thừa?”
“Ta vừa nghe người thuật lại, việc này có liên quan đến tên nam nhân bên cạnh.”
“Cái này ta biết, lúc trước ở bên trong hang động nàng cùng tên nam nhân kia có cái gì mập mờ không thể nói đây này, ngươi không nhìn một chút vết máu khô trên bụng nàng sao, chính là máu của tên nam nhân bên cạnh không sai.”
Mấy người Tinh Vân học viện đều một trận xì xầm bàn tán, một đồn một trăm, rất nhanh trong miệng bọn họ đã là bởi vì Bạch Yến Nhu bị Trần Dạ cưỡng hiếp, sau đó uy hiếp nàng phải ở bên cạnh hắn, bằng chứng ngay trước mắt, mọi người muốn nói không tin cũng không được, vì vậy ánh mắt nhìn về Trần Dạ đều là căm ghét, hận thù, khinh bỉ,…
Người đội trưởng kia cũng không tiếp tục hô gọi, hắn hướng sang một thiếu niên nói:
“Bành Khiếu Ca, ngươi lên vậy…”
Đợt thứ hai rất nhanh đã bắt đầu, lần này mọi người đã có kinh nghiệm, cho nên cũng không bao nhiêu kinh ngạc, chỉ là sau khi chín người vòng thứ hai đánh ra chín đạo công kích lên thạch bi, cảnh tượng chín người biến mất cũng không xảy ra, chín đoàn quang sáng vẫn bao phủ chín người, tuy nhiên chỉ có bảy người trong đó biến mất, hai người còn lại dùng tư thế tu luyện ngồi xuống đất.
Người ở đây lại một trận bàn tán sôi nổi, thì ra cũng không phải tất cả mọi người nhận được truyền thừa đều biến mất, cái này truyền thừa cũng phân chia mạnh yếu, mọi người sau một phen nghị luận phân biệt gọi là đại truyền thừa cũng tiểu truyền thừa, người biến mất nhận được đại truyền thừa, còn người ngồi lại bên ngoài nhận được tiểu truyền thừa.
Kế tiếp mấy đợi tiến lên kết quả đã làm rõ, những người nhận được đại truyền thừa đa số đều là thiên tài nổi tiếng của học viện, mặc dù có một số xuất hiện ngoài ý muốn, tuy nhiên cũng không ảnh hưởng nhiều.
Đoàn người rất nhanh đã không còn ai, ba vị đội trưởng cũng riêng phần mình tiến lên tiếp nhận truyền thừa, chỉ còn lại Trần Dạ đứng bất động cùng Bạch Yến Nhu bên cạnh.
Bạch Yến Nhu nội tâm tuy có chút xoắn xuýt nhưng vẫn không nói gì, nàng vẫn đứng một bên chờ đợi Trần Dạ.
Lần này tiếp nhận truyền thừa ngoại trừ hai người Trần Dạ, số người nhận được đại truyền thừa có hơn một nửa người, một nửa còn lại cách nhau ba bốn thước ngồi xung quanh thạch bi, tâm thần tất cả dung nhập vào tu luyện.
Lúc này Trần Dạ cũng khôi phục tâm thần, hắn có chút kinh ngạc nhìn chỉ còn một nửa người ngồi trước mặt, rất nhanh đã hiểu đại khái chuyện gì xảy ra, Trần Dạ thở hắt một hơi, đột nhiên quay sang thấy Bạch Yến Nhu đứng bên cạnh, hơn nữa ánh mắt cũng không rời khỏi hắn, Trần Dạ cười khổ:
“Bà cô, ngươi vì sao không cùng mọi người đi tiếp nhận truyền thừa, ở bên cạnh ta làm gì…lần trước cũng chỉ là hiểu lầm, ta xin lỗi ngươi được chưa.”
“Ta không phải tên bà cô, ta tên Bạch Yến Nhu”, Bạch Yến Nhu một bên sửa sai nói.
“Được rồi, được rồi, Bạch tiểu thư, ngươi đi tiếp nhận truyền thừa a.”
“Ta đi cùng ngươi.”
“Ta cũng không tiếp nhận truyền thừa rồi, ngươi mau đi đi.”
“Ngươi không đi ta cũng không đi.”
“Bà cô, ta đã nói chuyện lúc trước hoàn toàn là hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi.”
“Ngươi đã hôn ta, còn sờ ngực ta.”
“Ta cũng chỉ là vô tình a.”
“Mẹ ta nói, người hôn ta, sờ ngực ta chính là phu quân của ta.”
“Ách…bà cô, ta cũng không phải phu quân của ngươi, ngươi nhận lầm a.”
“Ta không nhận lầm, ngươi hôn ta, còn sợ ngực ta…”
“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, đừng nói nữa.”
Trần Dạ một phen miệng đắng lưỡi khô cuối cùng cũng đầu hàng, Bạch Yến Nhu cô gái này thật đúng là hết thuốc chữa, chỉ sờ ngực một cái, hôn một cái đã bắt hắn chịu trách nhiệm, hắn còn chưa trực tiếp hôn, trực tiếp sờ, còn cách một lớp y phục à nha.
“Ha ha…đúng là tuổi trẻ…ài, thật hoài niệm.”
Đang lúc Trần Dạ không biết nên làm gì thì âm thanh già nua kia lại vang lên, lần này cả hắn bà Bạch Yến Nhu đều nghe rõ, sau đó hai người cũng thấy từ bên trong thạch bị bay ra một đoàn quang sáng, lần này cũng không phải là truyền thừa mà chính là hình ảnh một lão giả râu tóc bạc phơ.
“Chàng trai trẻ, ngươi nắm giữ tiên cốt.”
Lời nói của lão giả như đánh vào đầu Trần Dạ một cái, hắn một trận rùng mình, ánh mắt thận trọng quan sát lão giả, chỉ cần có một tia bất thường chắc chắn sẽ quay đầu bỏ chạy.
“Không cần dùng ánh mắt đó nhìn ta rồi, ngươi là người nắm giữ tiên cốt, nói rõ ngươi là người mang sứ mệnh của Khai Thiên quốc chúng ta…”
“Khoan đã, ta cũng không phải cái gì người mang sứ mệnh theo lời của ngươi, ta chỉ vô tình nhận được tiên cốt từ một vị tiền bối tên Hạ Dư mà thôi”, Trần Dạ cắt ngang lời lão giả, hắn nghe cái gì sứ mệnh một chữ cũng không hiểu, cho nên sớm một chút nói rõ tình huống cụ thể.
Lão giả nghe được lời Trần Dạ thì hơi sững sờ, rất nhanh hắn ha ha cười lớn nói với Trần Dạ:
“Có lẽ xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, nếu ta đoán không lầm người được truyền thừa tiên cốt đầu tiên vô tình bị sát hại, tiên cốt trải qua tay nhiều người mới đến được ngươi, không chỉ ngươi mà người thứ hai đạt được tiên cốt cũng không biết việc này, ngươi không biết cũng là điều dễ hiểu… ài, mấy trăm vạn năm rồi a…”
“…ngươi được đến tiên cốt, lại có thể cùng thời gian đến được nơi này, nói rõ ngươi mới chân chính là người được chọn, gọi ngươi là người nắm giữ sứ mệnh cũng là dễ hiểu…”
“Tiền bối, ta cái gì cũng không biết, mấy trăm vạn tiên văn chỉ nắm giữ được một, chữ không biết đọc, sự đời còn chưa trải, thành trì đông người ta cũng chỉ đặt chân qua duy nhất một lần, hơn nữa một đạo công kích hồn lực cũng không biết, ngươi cảm thấy ta giống người mang cái gì sứ mệnh kia sao?”
“Ha ha…ngươi cũng không cần hạ thấp bản thân, những thứ ngươi không biết cũng bởi vì hoàn cảnh, ngươi thiên phú vô cùng cao, hơn nữa tiên văn còn chủ động nhận ngươi làm chủ đã nói rõ vấn đề, không cần nhiều lời rồi, ngươi không biết gì lát nữa ta sẽ cho ngươi biết, hiện tại bàn luận chính sự…”
Bạch Yến Nhu đứng một bên nghe hai người nói chuyện, nàng nghe cái gì cũng không hiểu, dù vậy vẫn lắng tai chăm chú nghe.
“Có lợi ích gì sao?”, Trần Dạ nghĩ ngợi một lúc, cũng không tiếp tục từ chối, chỉ dùng ánh mắt tham lam nhìn lão giả.
Lão giả không để ý ánh mắt của Trần Dạ, hắn vẫy tay một cái đánh ngất Bạch Yến Nhu, sau đó chấp tay ra sau, ánh mắt ngước nhìn nơi xa xăm, dùng giọng điệu đầy ưu thương nói:
“Ngươi sau khi nghe xong, sẽ biết mình nhận được rồi cái gì lợi ích…”
“…ta từ trăm vạn năm trước, tên gọi Phùng Hưng, chỉ là một vị thống lĩnh nhỏ bé của Khai Thiên quốc, mặc dù vậy, ta vẫn rất tự hào…”
“Khai Thiên quốc, quốc gia như tên, nhiệm vụ duy nhất của nó chỉ có một…chính là Khai Thiên…”
“Ngươi hiện tại cảnh giới chưa đủ, thế giới này hiện tại trong mắt ngươi lớn lao vô tận…”
“..tuy nhiên…chờ ngươi đứng chân ở đỉnh phong, ngươi sẽ biết thế giới này thực sự nhỏ đến đáng thương…ngươi sẽ giống như một con chim nhỏ bị nhốt trong lồng, chú chim nhỏ khao khát bay lượn ở một bầu trời xanh rộng lớn. “
“…mà ở bên ngoài thế giới này còn có một nơi như thế, nơi đó mới chân chính được gọi là đại thế giới, bình nguyên vô tận, biển rộng bạt ngàn,…trên hết, nơi này còn có một cấp bật chỉ nằm trong truyền thuyết…tiên nhân.”
“Tiên nhân?”, Trần Dạ ngờ vực hỏi, hắn từ lúc đạt được tiên cốt đã phần nào hiểu được cái gọi tiên nhân, tuy nhiên cũng không biết tiên nhân ý nghĩa như thế nào.
“Đúng…tiên nhân, chân chính tiên, đây mới thực sự chân chính là cường giả, bọn họ không chỉ có thể nhấc tay hủy diệt một thế giới, hơn nữa còn nắm giữ trong truyền thuyết cái gọi là vĩnh sinh, thọ mệnh nối liền cùng trời đất…”
“…Trăm vạn năm trước, một thiên thạch cực lớn từ trên trời đánh xuống thế giới này, nó mang theo một bộ xương màu lam óng ánh như thủy tinh, bộ này xương cũng chính là tiên cốt trên người ngươi…”
“…năm đó một nhóm đại cường giả sau khi đạt được này tiên cốt đã cùng nhau tiến hành nghiên cứu, tiếp sau vài vạn năm lâu, trải qua mấy đời người, cuối cùng xuất hiện một vị tuyệt thế thiên tài, người này đã phát hiện ra có thể dùng tiên văn bên trên tiên cốt thay thế cho phù văn, hơn nữa sức mạnh mà một tiên văn mang lại gấp trăm lần một phù văn mạnh nhất…”
“…. hắn tìm hết mọi ngóc ngách thế giới này, cuối cùng tìm ra một ít bí tịch cổ xưa, bên trong viết lại một ít có liên quan đến tiên văn, hơn nữa còn một ít miêu tả chân chính đại thế giới…”
“…sao rất nhiều năm nghiên cứu, vị tuyệt thế thiên tài kia nghĩ ra một ý nghĩ táo bạo, hắn lập nên một đế quốc lớn, đặt tên Khai Thiên, cũng hủy hết xương cốt bản thân, đưa bộ tiên cốt này vào trong cơ thể, vị tuyệt thế thiên tài này lên ngôi Nhân Hoàng, tự nhận mình là người mang sứ mệnh, hắn năm đó nghĩ rằng chỉ cần cấy tiên cốt vào thân, sau đó nắm giữ toàn bộ tiên văn, hắn sẽ chân chính phá tan cảnh giới, đạt đến chân chính tiên…”
“…tuy nhiên, vị này Nhân Hoàng dành cả một đời người cũng không thể nào nắm giữ được tất cả tiên văn ảo diệu, mãi đến trước khi cuối đời hắn mới nhận ra mình lựa chọn đường đi đã sai lầm…”
“…hắn dùng tuổi thọ ít ỏi còn lại truyền đạt nguyện vọng của mình cho đời sau, tuy nhiên, bởi vì tiên văn không thể sao chép truyền lưu, chỉ có thể trực tiếp từ trên tiên cốt, tiếp qua mấy đời người không có kết quả, một thế hệ tiếp theo của vị này Nhân Hoàng đa số cũng không còn tin vào tiên văn nữa, lòng người cũng từ đó bắt đầu thay đổi, nội bộ dần dần phân tranh, Khai Thiên từ đó tan rã, biến mất trên dòng sông lịch sử…”
……………….

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.