Đi xuống núi, trong lòng Hứa Hải Phong trăm mối cảm xúc, hắn cùng Lợi Trí không đánh nhau thì không quen biết, từ tri giao biến thành đại địch sinh tử, chuyển biến như vậy cũng đã là vận mệnh nhất định.
Vô luận khi nào, ân oán giữa con người thủy chung không cách nào đưa ra so sánh cùng quốc gia dân tộc. Cho dù là cường giả như hắn, trước mặt vận mệnh cũng là có lực mà vô năng. Chỉ là…trong lòng có cảm khái. Vào giờ khắc này, hắn rốt cục hiểu rõ tâm tình kỳ lạ của Thác Hà Đế khi đàm luận về Lê Ngạn Ba.
Hắn nhắm lại đôi mắt tràn đầy tiếc nuối, hít sâu một hơi tro bụi hỗn loạn cùng mùi máu tươi trong không khí hỗn trọc, khi hắn lại mở mắt ra, bên trong đã là một mảnh thanh minh.
Hứa Hải Phong có chút nghiêng tai, trong cơn gió nhẹ đang quất vào mặt, truyền đến tiếng hãm giết rất nhỏ, trong lòng Hứa Hải Phong có cảm giác, một tiếng hô lên, thân ảnh cao lớn đen nhánh của Ô Vân xuất hiện ngay trước người, hắn nhảy lên, người ngựa tâm ý tương thông, không cần phân phó, Ô Vân khua mạnh bốn vó, trong nháy mắt biến mất không thấy.
” Giết cho ta, đừng cho một người chạy trốn.” Trương Tử Hoa kêu lớn. xem tại TruyenFull.net
Hắn cùng đám người Lưu Chính Khải trà trộn trong đám người hướng phương đông chạy trốn, dọc theo đường đi vận khí không tệ, thật ra không gặp phải ai chặn giết. Dù sao, trên chiến trường quả thật quá loạn, mà đám người Phương Lệnh Thần lại hấp dẫn tuyệt đại bộ phận ánh mắt. Tại hướng đông, có hai vạn Yết tộc qua lại, lại làm sao ngăn được đội ngũ trăm người quá nhiều như vậy.
Chỉ là vận khí của bọn họ khi đi ra tới ngoài chiến trường đã biến mất.
Một đội Yết tộc kỵ binh hơn trăm người hò hét hướng bọn họ đuổi theo, trong mắt đám binh lính Yết tộc này, lực chiến đấu của người Hán chẳng là gì, lấy một chọi một, đặc biệt là trên lưng ngựa, bọn họ căn bản không cách nào so sánh cùng tộc nhân của Yết tộc. Một trăm đối một trăm, bọn họ thủ thắng chỉ là mười phần chiếm chín. Có lẽ, duy nhất cần nghĩ chính là chiến lợi phẩm quá ít, không đủ phân chia.
Nhưng chuyện làm cho bọn họ thất kinh lại xảy ra, đội nhân mã này không thể so sánh với tầm thường, mỗi người kiêu dũng, vũ kỹ lại càng cao minh. Vừa giao thủ, liền làm cho bọn họ vốn đang mang lòng khinh địch lập tức bị một gậy vào đầu. Một phen tiến lên, gần nửa số Yết tộc nhân vĩnh viễn nằm xuống, mà người Hán chỉ thương vong hơn mười kỵ.
Đầu lĩnh Yết tộc nhân thấy tình thế không ổn, lập tức hạ lệnh rút lui, lúc này hắn mơ hồ đoán được, tộc trưởng hạ mệnh lệnh toàn lực đuổi bắt Hán thái tử cực có khả năng chính là trong chi đội ngũ này. Nếu không, ở đây lúc nào lại xuất hiện một chi bộ đội vô danh có lực chiến đấu cường hãn như thế.
Nhưng cử động này của hắn làm sao qua mắt được Trương Tử Hoa, hắn lập tức hạ mệnh lệnh diệt cỏ tận gốc, cần phải cam đoan tin tức không bị tiết lộ ra ngoài.
Theo một tiếng hô to của Trương Tử Hoa, lão phụng cung Cao Thừa Vĩ, Lưu Chính Trung cùng Lưu Hoa Lương ba vị cao thủ không còn che giấu thân phận, buông tay đuổi giết. Bên trong, võ công Cao Thừa Vĩ cao nhất, đối với Hung Nô nhân lại càng hận thấu xương, ở trong mắt của hắn, Yết tộc nhân trợ Trụ làm ác, cùng Hung Nô nhân chẳng có gì khác nhau, lại càng thêm ghê tởm.
Hắn huýt sáo dài một tiếng, cao cao nhảy lên, giống như chim ưng xẹt qua trường không cắt qua phía chân trời, hắn ở giữa không trung mượn lực đánh lực, chưởng kích chân đá, dưới tay không một ai sống sót.
Trong chốc lát, hơn trăm danh Yết tộc dũng sĩ liền thương vong hơn phân nửa, chỉ còn lại không bao người nhìn nhau, một tiếng hò hét, giục ngựa bỏ chạy.
Bọn họ cưỡi ngựa hoàn mỹ, lại toàn lực chạy trối chết, lại càng mau lẹ ba phần, Lưu Chính Trung đám người toàn lực đuổi giết, nhưng khó thể ngăn cản toàn bộ, mắt thấy ba người phá tan võng lưới vây quanh, chia nhau bỏ chạy theo ba phương hướng.
Lưu Chính Khải khẩn trương, nếu để bọn họ chạy thoát, đưa tới truy binh, vậy những gì làm lúc trước đều trôi theo dòng nước.
Lưu Hoa Lương rút ra trường cung, giương cung lắp tên, một mũi bắn ra, một người hét thảm rơi xuống ngựa, mọi người chợt nhẹ nhõm. Khi còn bé hắn từng lập chí, đầu quân đền nợ nước, nên cung mã đều thuần thục. Tuy sau khi trưởng thành, không gia nhập quân đội, nhưng một thân bản lĩnh chưa từng giảm sút.
Hắn không dám chần chờ, lại một mũi tên vọt tới, nhưng người nọ càng thúc ngựa như bay, đã chạy khá xa, mũi tên lực cạn rơi xuống, cũng không hề tổn thương hắn chút nào.
Mọi người kinh hãi, chợt thấy một đạo hắc quang xuyên qua bên người, nhanh đến vô cùng, chỉ thoáng qua đã đuổi theo Yết tộc nhân đang hoảng hốt bỏ chạy. Ánh sáng chợt lóe, người nọ đã rơi xuống ngựa. Hắc quang không ngừng, lại hướng một con ngựa khác lao tới, dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, thuận lợi đem gã Yết tộc nhân cuối cùng giết chết dưới kiếm.
Đến tận đây, mọi người mới thở dài một hơi.
” Thái tử điện hạ rời xa đại doanh, không biết định đi nơi nào?”
Bóng đen kia chạy đến gần, mọi người mới nhìn rõ nguyên lai là một tuấn mã cao lớn, mà kỵ sĩ trên ngựa chính là Hứa Hải Phong mà Lưu Chính Khải kiêng kỵ nhất.
” Hướng đi của cô vương, không nhọc thống lĩnh để ý.” Lưu Chính Khải nghiêm mặt, trải qua lần gặp mặt này của hai người, sự đối lập giữa bọn họ đã rõ ràng. Nếu quyết định chủ ý không đi Ngọa Long thành, tự nhiên cũng không cần giả vờ vui vẻ.
Ánh mắt Hứa Hải Phong nhất thời đảo qua trên mặt mọi người, rốt cục thở dài một hơi, nói: ” Đã như vậy, điện hạ một đoạn đường trân trọng, Hứa mỗ cáo từ.”
Thấy tình cảnh này, hắn đương nhiên rõ ràng Lưu Chính Khải không muốn đi Ngọa Long thành. Ngồi trên lưng ngựa, xa xa vái chào, Hứa Hải Phong xoay đầu ngựa, dần dần biến mất trong cát bụi đầy trời.
” Đi…”
Trương Tử Hoa khẽ quát một tiếng, mọi người như trong mộng mới tỉnh, hướng tới đông phương, giục ngựa phóng đi.
” Nhìn rõ ràng không, bọn họ là người nào?” Tương Khổng Minh dùng quạt lông che trên trán, che ánh sáng chói mắt trên đỉnh đầu, nhưng tầm mắt của hắn không thể so với Triết Biệt, vốn là một trời một đất, nhìn hồi lầu, cũng vô ích, không thể làm gì khác hơn là dò hỏi.
” Chính là suất kỳ của Hồng Sắc Hải Dương phương bắc đại doanh.” Triết Biệt trầm ổn đáp.
” Hồng Sắc Hải Dương? Hơn hai vạn người?” Tương Khổng Minh cau chặt mày, sau một lúc lâu, hắn đột nhiên cười nói: ” Đây đều là chiến sĩ thân kinh trăm trận, nếu muốn thu làm mình dùng, đương nhiên càng nhiều càng tốt. Đi, chúng ta xuống nhìn một lần.”
Dựa theo ý định ban đầu của hắn, phương bắc đại doanh tổn thất sạch sẽ mới là chuyện tốt, nhưng từ sau khi biết được Hứa Hải Phong mất đi năng lực lấy rượu bổ máu, hắn liền đem chủ ý đánh lên đầu chi bộ đội này. Chỉ là muốn đám đệ tử binh của Phương gia đổi lại nơi đầu quân, thật cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Phương Lệnh Thần nhìn phía trước, Phóng Mã Pha đã nằm ngay trước mắt, đột nhiên, một mũi tên từ trên dốc bắn xuống, trên không trung vẽ ra một đường cong sáng chói huyễn lệ, xa xa rơi xuống ghim ngoài ngàn thước dưới đất, trong tiếng rít gió, vang lên rõ ràng, lại truyền khắp toàn quân.
Sắc mặt của hắn biến đổi, với lịch duyệt của hắn, tự nhiên nhìn ra mũi tên này không phải chuyện đùa, tốc độ cực nhanh, vô cùng lạ thường.
” Đây là người nào?”
Một tiếng thét kinh hãi từ phía sau truyền đến, chính là Lâm Nghi Tinh. Hắn mất chiến mã, lúc này đang cùng ngồi chung với Lữ Dương Danh. Hai oan gia đối đầu trên giang hồ, lúc này lại có vẻ hòa thuận.
” Triết Biệt.” Phương Lệnh Thần nhẹ nhàng đáp, tuy hắn vẫn chưa kiến thức qua thần tiễn thuật của Triết Biệt, nhưng nhiều ít cũng có điều nghe thấy. Một mũi tên này ngoại trừ Triết Biệt, sợ là không người thứ hai có thể bắn ra.
” Vô song thần tiễn của Hắc Kỳ quân?” Lâm Nghi Tinh thất kinh hỏi.
Nhàn nhạt nhìn thoáng qua, Phương Lệnh Thần nói: ” Thiên hạ không khả năng có thêm một Triết Biệt cùng Khai Thiên Cung thứ hai. Kỳ thật, cho dù chỉ là một người, cũng đã là kỳ tích vô cùng lớn.”
Đối với những lời này, hai vị nhất phẩm cao thủ tuyệt đối là trong lòng có đồng cảm, nghĩ đến một mũi tên kinh thiên vừa rồi, da đầu bọn họ không tự chủ được có chút tê dại, nếu một mũi tên này hướng chính mình phóng tới?
Lâm Nghi Tinh lắc đầu, Lữ Dương Danh nuốt nước bọt, đáp án này bọn họ không biết, cũng tuyệt đối không có ý niệm đi chứng thực một phen.
” Người tới người nào?” Một tiếng gầm rú như sấm sét từ phía trước truyền đến, thật giống như thiên lôi cuồn cuộn, điếc tai nhức óc. Theo sau, một đại hán từ chân núi đi ra, đối mặt mấy vạn người, hai tay chống nạnh, không chút sợ hãi.
Ba người nhìn nhau thất sắc, dù biết người trước mặt là bạn mà không phải địch, nhưng luồng rung động trong lòng cũng chưa từng yếu bớt chút nào.
” Lão phu Phương Lệnh Thần, chính là Tần đại dũng sĩ?” Phương Lệnh Thần hít sâu một hơi, áp chế cơn sóng ba đào trong lòng, cao giọng hỏi.
” Là hắn.” Lâm, Lữ hai người trong lòng đồng thời đã biết thân phận của đại hán vạm vỡ trước mắt.
Đương sơ, Hán Hiền đế ngự tứ cho Tần Dũng danh xưng thiên hạ đệ nhất dũng sĩ, từng làm cho cả giang hồ ồn ào huyên náo. Có câu văn không đệ nhất, võ không đệ nhị, hán tử tập võ lại có ai dễ dàng chịu thua.
Không biết có bao nhiêu người ngứa ngáy tay chân, tưởng muốn cùng hán tử thô lỗ này ganh đua cao thấp. Nhưng khi Hứa Hải Phong xuất sứ Hung Nô, trong lúc đó đã vô ý tránh được trường tranh cãi này. Chờ sau khi hắn hắn bình yên từ Hung Nô trở về, chuyện Tần Dũng khuất nhục Áo Bổn tông sư đã trở nên nổi tiếng.
Người nghe được việc này đều nửa tin nửa ngờ, rồi lại truyền ra tin Lê Ngạn Ba tông sư cũng thừa nhận bó tay hết cách với Tần Dũng. Tuy chỉ là lời đồn đãi, nhưng đệ tử Ma giáo lại đối với việc này kiêng kỵ không nói, nên đã làm cho mọi người hiểu được.
Loại cách nào kỳ quái này không thể nghi ngờ đúng là chứng cớ chứng minh lời đồn tốt nhất, đến tận đây, cũng không còn ai dám ra chủ ý muốn đánh bại Tần Dũng, cho rằng đó là chủ ý thật hoang đường.
” Nguyên lai là lão tướng quân trước mặt, xin thứ cho học sinh không tiếp đón từ xa.” Tương Khổng Minh cười a a tiêu sái đi ra.
Trên mặt hắn tỏ vẻ như đã lâu mới gặp lại, vô cùng vui vẻ. Nhưng trong lòng hắn đã sớm đem Hung Nô nhân mắng tới chó huyết vòi phun, chẳng lẽ nhiều người như vậy đều là ngu ngốc sao? Lại cho Phương Lệnh Thần chạy thoát ra, chính mình thật sự là tính sai.
Trong lòng Phương Lệnh Thần đối với vị bạch diện quân sư đại nhân này càng kiêng kỵ vạn phần, hắn không dám thất lễ, nhảy xuống ngựa nói: ” Làm phiền quân sư đại nhân tự mình tiếp ứng.”
” Làm sao lại nói như vậy, học sinh chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi.” Ánh mắt Tương Khổng Minh quét một vòng trong đội ngũ, gương mặt hiện kinh ngạc, hỏi: ” Lệnh Đức đại nhân ở nơi nào?”
Ánh mắt Phương Lệnh Thần buồn bã, cắn chặt hàm răng, câu nói của nhị ca vang vọng toàn quân, hắn tự nhiên không có khả năng không nghe được, lúc ấy hắn rất muốn đi trở lại, cùng địch nhân tử chiến đến cuối cùng. Nhưng cuối cùng, hắn đành ẩn hàm lệ nóng, rời đi khỏi nơi thương tâm.
Làm một đại thống lĩnh, cách nào của hắn không thể chê trách, nhưng tim của hắn giống như bị một thanh đao hung hăng cắt làm hai, đau đến không lời diễn tả.