” Đan Vu có chỉ, hôm nay đánh một trận, chém giết Phương Lệnh Thần, lấy được thủ cấp, ai công phá cửa trại, bước vào trong đại doanh trước, cảnh nội Đại Hán, ngàn dặm thổ địa, mặc cho chọn lựa.” Thổ Nhi Hồng trên lưng ngựa cao giọng quát, thanh âm của hắn to mà rõ ràng, ở tại quân doanh xa xa truyền ra.”
Chốc lát sau, những thảo nguyên chiến sĩ cũng nghe được tin tức kia, bọn họ không tự chủ được nắm chặt binh khí trong tay, trong mắt vừa vui vừa sợ ngoài ý muốn, nhưng càng nhiều chính là kiên định không dời.
Từng đôi đôi kỵ sĩ tiêu sái lên ngựa, trên mặt không hề chần chờ cùng bất mãn, thay vào là sự mừng rỡ cùng dũng khí.
Phương bắc đại doanh, mấy trăm năm anh vũ danh tiếng Hồng Sắc Hải Dương, vào giờ khắc này đã bị những thảo nguyên hán tử ném ra sau đầu, trong lòng bọn họ chỉ còn tồn tại bốn chữ, ngàn dặm lãnh thổ…
Tiên Ti, Đế, Yết, Khương, bốn tộc có mười vạn chiến sĩ hợp thành một chi thiết quân anh dũng cường hãn không sợ chết, hướng đại doanh phương bắc cuồn cuộn không ngừng tràn tới.
Bởi vì Hồng Sắc Hải Dương là một kỵ binh bộ đội duy nhất của Đại Hán, vì phát huy sự tinh thông lớn nhất của kỵ binh, bốn phía đại doanh phương bắc cũng không có thành tường cao lớn, chỉ có hàng rào mấy trượng cao, cùng khe hở có thể ra vào.
Thủ bị của đại doanh phương bắc là đơn sơ nhất trong năm đại quân đoàn, nhưng đúng là bọn họ, đối mặt dân tộc thảo nguyên cường hãn nhất, mấy trăm năm qua, chưa từng thất bại một lần. Dù là hơn bốn mươi năm trước, Hung Nô nhân khí diễm ngập trời công vào, cũng chỉ đi vòng qua đại doanh phương bắc, mới có thể xâm nhập vào bụng Đại Hán.
Bọn họ giống như là một mặt thành tường bằng sắt thép không ngã, thủy chung thủ vệ biên cương Đại Hán. Bọn họ được xưng là pháo đài di động của Đại Hán đế quốc.
Nhưng mà hôm nay, bọn họ đối mặt địch nhân, cũng là một đám mãnh thú đã bị đói bụng suốt mấy trăm năm.
Huynh đệ Phương Lệnh Đức đi lên vọng thai, hai quân chưa tiếp xúc, bọn họ đã cảm nhận được một cỗ hào khí thảm thiết không giống tầm thường.
Dân tộc thảo nguyên am hiểu nhất chiến thuật cũng không phải là công kích chiến, mà là ở đại thảo nguyên khôn cùng bát ngát tiến hành vận động chiến mãi không kết thúc, đây cũng là lý do vì sao Đại Hán thủy chung chỉ gần như là thủ thế mà thôi.
Nhưng hôm nay, những hán tử thảo nguyên lại nổi lên như một con rồng dài ngay trước đại doanh phương bắc, liếc mắt nhìn lại, là những hán tử cao lớn cường tráng.
Trận hình như vậy, chỉ cần là chiến sĩ hơi có kinh nghiệm cũng biết được cử động kế tiếp của bọn họ. Bọn họ là muốn phát động công kích, đối với đại doanh phương bắc phát ra công kích mãnh liệt nhất.
” Chuyện gì xảy ra? Bọn họ điên rồi sao?” Phương Lệnh Đức thì thào nói.
Phương Lệnh Thần sắc mặt ngưng trọng, nói: ” Ta không biết có phải bọn họ điên rồi hay không, nhưng ta biết thời gian lưu cho chúng ta không nhiều lắm.”
Hắn quay đầu lại cao giọng quát: ” Cung tiễn thủ, đầu thạch cơ( máy ném đá bằng xe gỗ) chuẩn bị.”
Các chiến sĩ nghiêm chỉnh huấn luyện liền trung thực chấp hành mệnh lệnh của thống lĩnh, bọn họ xuất hiện sau những khe hở, từng thai đầu thạch cơ được an trí vào vị trí thích hợp.
Một vị lão nhân từ trong đám người kia đi ra, trước mặt hơn mười vạn chiến sĩ, hắn giơ lên mã đao trong tay, lớn tiếng quát: ” Vì thổ địa của chúng ta, các dũng sĩ Tiên Ti, theo ta xông lên a.” Truyện được copy tại Truyện FULL
Hắn xung phong lao lên trước, hướng cửa trại đang đóng chặt chạy tới.
Ở phía sau hắn, là hai vạn Tiên Ti tộc nhân mắt phát hung quang, hung thần ác sát, bọn họ đi theo bước chân của tộc trưởng, hướng phía trước nghĩa vô phản cố vọt đi tới.
Bên trái đại doanh là chiến sĩ Khương tộc, bên phải là bộ đội Yết tộc, bọn họ cùng nhau trùng kích vào phương bắc đại doanh nổi tiếng nhất.
” Bắn tên, ném đá.”
Từng đạo mệnh lệnh không ngừng truyền xuống tới, chiến sĩ Hồng Sắc Hải Dương thật tỉnh táo làm từng động tác, như chỉ kéo rồi phóng, lại làm cho dân tộc thảo nguyên bị thương tổn cùng đả kích cực mạnh nhất.
Những mũi tên nhọn trên bầu trời xẹt qua từng đường cong tao nhã mà xinh đẹp, hỗn loạn cùng những khối đá tẩm hỏa mở thiêu đốt hùng hùng liệt hỏa hướng trên đầu binh lính các tộc hung hăng ném tới.
Gió đang rống giận, ngựa đang rên rỉ, mỗi một khắc đều có người chết thảm trên con đường tiến tới phía trước, lại lập tức bị những kẻ đến sau bao phủ lên, không còn lưu lại một tia dấu vết.
Từng người liều mạng thúc chiến mã, bọn họ tranh nhau công kích về phía trước, bởi vì bọn họ biết, chỉ có đi tới, mới có một con đường sống, không chỉ là đường sống cho chính bọn họ, còn có đường sống cho cả tộc quần.
Khoảng cách dần dần càng gần, những mũi nỗ tiến cũng một loạt bắn ra những mũi tên truy hồn đoạt phách, lực xuyên thấu cùng lực sát thương của chúng càng thêm mãnh liệt ba phần, những hán tử thảo nguyên chết càng thêm thảm trọng.
Chốc lát sau, Phương Lệnh Thần lập tức phát giác tình thế khác thường, lực chiến đấu của chi bộ đội kia tựa hồ đề thăng lên một cấp bậc, dưới cường lực trở kích của Hồng Sắc Hải Dương, kỵ binh bọn họ từng người một ngã xuống. Nhưng khác với ngày xưa, lúc này vô luận bọn họ ngã xuống bao nhiêu người, những người phía sau làm như nhìn không thấy, trên mặt không hề có sự sợ hãi cùng do dự, trong mắt bọn họ thủy chung trừng trừng nhìn tới cửa trại của đại doanh phương bắc, công kích, công kích, lại công kích, thẳng đến khi bọn họ không còn một mống hoặc là vọt đi vào.
” Đông…”
Tiếng vang không ngừng từ ngoài doanh truyền đến, những mũi tên cùng đá không ngờ không ngăn nổi bước chân của bọn họ, bọn họ rốt cục đã đi tới dưới lan can.. Nhưng lan can cao lớn vô tình đã dựng đứng ngay trước mặt họ, bước tiến của bọn họ rốt cục đã bất đắc dĩ dừng lại.
So với thành tường cao ngất, độ cao của lan can chỉ có thể lấy gò đất để hình dung. Độ cao như vậy, căn bản là không cần dùng đến thang hay là khí giới công thành lớn.
Tiên Ti nhân lấy ra dây thừng bên hông, hướng lên cao ném đi, buộc dính lan can, hướng phía trên trèo lên. Nhưng chờ bọn họ bên trên cũng chính là sự giết hại vô tình của quân đội Đại Hán, bằng vào ưu thế trên cao đánh xuống, quân đội người Hán chiếm cứ thượng phong tuyệt đối.
Một lão chiến sĩ thúc ngựa, đột nhiên vô tình đánh thẳng vào lưng ngựa, con ngựa vô tội kêu lên một tiếng thê thảm, ra sức phóng về phía trước, nặng nề đập vào trên lan can, nhưng ngoại trừ có chút rung động lan can, cũng không thấy được hiệu quả gì khác.
Con ngựa nằm trên mặt đất, vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.
Ánh mắt lão chiến sĩ cũng không có sự thương tiếc, không có lửa giận, hắn đem thây ngựa đẩy ngã dựa vào lan can, cúi mình xuống, cao giọng nói: ” Đạp lên vai ta, đi qua.”
Những kỵ sĩ phía sau không hẹn mà cùng làm ra lựa chọn giống nhau, chiến mã mà trong ngày thường bọn họ yêu thương còn hơn tính mạng vào giờ khắc này biến thành tảng đá lót chân cho bọn họ, một con chiến mã, một đám chiến sĩ hợp thành những bậc thềm bằng máu cùng thịt xương.
Điên cuồng, trên chiến trường, khắp nơi tràn ngập những hơi thở điên cuồng.
Khi một chiến sĩ đầu tiên của Tiên Ti tộc leo qua lan can, lão chiến sĩ đầu tiên quỳ rạp trên mặt đất đã hai mắt trắng dã, thất khiếu chảy máu. Hắn không phải chết vào đao binh, mà là bị đồng bạn chính mình ngạnh sanh giết chết. Chỉ là đôi mắt của hắn lại gắt gao trừng trừng nhìn vào lan can trước mặt, hai tay của hắn gắt gao ôm cứng thây chiến mã đã làm bạn cùng hắn suốt mười năm, hai hàm răng bởi dùng sức quá lớn mà đã vỡ, nhưng cho tới lúc chết hắn cũng chưa từng kêu lên một tiếng thảm thiết.
Dũng sĩ thảo nguyên đạp lên thi thể của đồng bạn làm thành bậc thềm rốt cục leo qua lan can cao mấy trượng, trên mặt họ kinh khủng dữ tợn, trong miệng họ lớn tiếng quát chói tai, bọn họ vẫn tiến về phía trước, vĩnh không lùi bước.
Trong mắt Hán quân rốt cục có điểm sợ hãi, đối mặt những người điên cuồng như dã thú, ý chí kiên định của bọn họ rốt cục có một tia dao động. Những người này so sánh với mấy ngày trước, đã hoàn toàn khác hẳn, lực chiến đấu như vậy, dù là Kim Lang quân thanh danh hiển hách, chỉ sợ cũng không cách nào đưa ra so sánh.
Trên thảo nguyên, điều kiện sinh tồn thật gian nan, không thể so sánh với bình thường, dân cư của một bộ lạc gia tăng, mang đến thường thường sẽ là một hồi chiến tranh. Vì một khối bãi cỏ xanh tươi, hai dân tộc anh em thậm chí còn có thể trở mặt thành thù, sinh tồn, đối với những hán tử thuần phác mà nói, cũng không dễ dàng.
Cuộc sống của bọn họ là bất đắc dĩ, bãi cỏ dù phì nhiêu cũng chỉ là có hạn. Mạo Đốn xuôi nam cũng là bị bức bất đắc dĩ, thảo nguyên, biển cỏ xanh biếc đã dưỡng dục hắn thành người, đã không thể dung thêm quá nhiều dân cư.
Trên đại thảo nguyên, những bãi cỏ phì nhiêu đều đã bị Hung Nô nhân lí sở đương nhiên chiếm làm của riêng, Tiên Ti tộc dù cho có bất mãn, nhưng cũng không dám có dị nghị. Ở trong lòng bọn họ, tâm nguyện lớn nhất chính là có được một vùng thổ địa phì nhiêu có thể cho tộc nhân sinh tồn, vì nguyện vọng này, bọn họ có thể từ một hán tử thuần phác của đại thảo nguyên biến thành dã thú hung tàn nhất đến từ địa ngục.
” Phụ thân, chúng ta cũng lên đi.”
Mặt sau chiến trường thảm thiết, một thanh niên cao lớn đang thấp giọng thúc giục. Bàn tay hắn gắt gao nắm chuôi đao, bởi vì quá mức dùng sức mà nổi lên gân xanh biểu hiện ra tâm tình đang kích động mãnh liệt của hắn.
” A Cốt Đả, không nên chen vào sự náo nhiệt này.”
Lão nhân yên lặng lắc đầu, phủ quyết lời đề nghị của con trai.
” Tại sao? Bọn họ đã công phá cửa trại, nếu chúng ta lại không đi, sẽ không lập được công lao gì.” A Cốt Đả thấp giọng rít gào, đối với phụ thân mình luôn sùng kính cũng là lần đầu tiên dâng lên ý oán hận.
” Công lao này không phải là dễ lấy như vậy.” Thanh âm của lão nhân vẫn bình thản như trước, dù là ánh mắt cũng lạnh nhạt.
” Phụ thân, thật là ngài sao? Ba mươi năm trước, anh hùng Đế tộc đã đi đâu?” Thanh âm của A Cốt Đả đầy áp lực, có vẻ nặng nề không cam lòng.
Ánh mắt tỉnh táo nhìn nhi tử đang ngập tràn oán hận, Nam Nghi Liêu lại trở nên sắc bén: ” Ngươi là con ta, sau này Đế tộc phải giao cho ngươi lãnh đạo, ngươi nhớ kỹ cho ta, bất cứ chuyện gì cũng không thể xúc động, nhất là một vị tộc trưởng.”
Môi của A Cốt Đả run lên, sau một lúc lâu, hắn dồn dập nói: ” Phụ thân, ta biết ngài đang lo lắng cái gì, Hung Nô nhân đích xác tàn bạo, nhưng Mạo Đốn Đan Vu từ trước tới giờ lời xuất uy tín, hôm nay hắn hứa hẹn trước mặt nhiều người như vậy, nếu làm sai lời, chỉ sợ vị trí Đan Vu này của hắn cũng không giữ được, ngài cần gì phải cố kỵ.”
Nam Nghi Liêu quay đầu đi, ánh mắt hắn xẹt qua chiến trường, nhìn ra phương xa bát ngát khôn cùng, phảng phất như xuyên thấu qua thời gian dằng dặc, xem thấu cục diện, nhìn thấu tới tương lai.
” Tràng chiến tranh này không thể nhanh như vậy sẽ chấm dứt, thời gian cùng cơ hội của chúng ta còn rất nhiều, rất nhiều…”
Hắn kéo dài hai từ cuối cùng, thật dài.