Tây môn, cửa thành mở rộng, vô số dân chúng tràn ngược trở về. Hung Nô nhân sau khi giết hại một số dân chúng bỏ trốn, dứt khoát tới gần cửa thành, tưởng muốn đoạn tuyệt ngọn nguồn.
Dân chúng ngoài thành sợ hãi Hung Nô nhân hung ác, liều mạng lui về, dân chúng bên trong lại muốn đi ra, loạn cùng một chỗ, hỗn loạn không chịu nổi.
Người đều có lòng riêng, trong lúc sinh tử tồn vong, bọn họ tự mình trúng tên, tử thương vô số, Tề Kiệt Thái quan binh thấy vậy lòng như lửa đốt, nhưng cũng không thể tránh được.
” Đại ca, kinh sư thủ không được nữa, chúng ta không thể cứ ở đây mà không làm gì a.” Một bách nhân trưởng ở bên tai Tề Kiệt Thái rống lớn.
Tề Kiệt Thái nhìn hoàng cung lửa cao ngất trời, lại nghe ngoài thành truyền đến tiếng kêu thảm thiết của dân chúng, trong lòng do dự bất quyết, không biết lúc này nên làm gì.
Dựa theo bổn ý của hắn, cứu viện hoàng cung so với bất cứ chuyện gì cũng phải trọng yếu hơn. Nhưng tràng cảnh thê thảm trước mắt lại làm cho hắn không thể buông tay không để ý tới.
Hắn hung hăng dậm chân, rốt cục trong lòng có quyết định, nói: ” Các huynh đệ, theo ta ra khỏi thành giết Hung Nô nhân.”
Bởi vì sắc trời tối đen, bên ngoài thành tường, người ngựa hỗn loạn, quan binh Đại Hán lại cố kỵ tổn thương dân chúng, lại tạm thời Hung Nô nhân cũng không có ý công thành, cho nên bọn họ tuy đang ở trên tường cao, nhưng không dám tùy ý bắn tên.
Đột nhiên, một trận tiếng vó ngựa chỉnh tề kịch liệt từ xa đến gần, Tề Kiệt Thái kinh nghiệm chiến trận, vừa nghe thanh âm liền biết người tới không phải chuyện đùa.
Hắn nhìn đám dân chúng ngây thơ đang nghẹn tắc ngay cửa thành, không khỏi chấn kinh, quát lớn: ” Mọi người nhanh tản ra, có kinh mã tới.”
Thanh âm của hắn thật lớn, dân chúng đều nghe thấy, chỉ là lúc này hỗn loạn, lại làm sao có thể tránh kịp.
Tiếng vó ngựa đảo mắt liền tới, hơn mười kỵ mỗi người toàn thân áo đen, ở trong đêm tối phảng phất như quỷ thần tái thế.
Bọn họ vốn không hề để ý tới đám người chen chúc chật chội nơi cửa thành, trực tiếp xông tới.
Tề Kiệt Thái trợn mắt há hốc mồm nhìn bọn họ cứ như vậy mà thẳng tắp vọt tới trong đám người, vô số dân chúng tránh né không kịp, bị bọn họ vô tình dẫm gục trên mặt đất, máu lưu đầy mặt, thê thảm không nỡ nhìn.
Nhưng bọn họ lại như không hề cảm giác, vẫn như trước bảo trì tốc độ cực cao, thoáng qua nháy mắt, liền đã ra khỏi tây môn.
Tề Kiệt Thái chạy nhanh lên thành tường, theo ánh lửa, hắn có thể nhìn thấy, đoàn nhân mã vừa rồi đang chạy vọt vào trong mã đội của Hung Nô nhân.
Đi đầu chính là một người tay cầm một kỳ môn binh khí, Nguyệt Nha Sạn, múa lên, thế không thể đỡ, dưới tay không ai kháng nổi.
Thủ lĩnh Hung Nô nhân đang muốn hạ lệnh chặn lại, đột nhiên đầu lâu nặng nề bật ngửa về phía sau, lập tức rơi xuống ngựa, đương trường bỏ mình. nguồn TruyenFull.net
Tề Kiệt Thái loáng thoáng thấy được trên cổ hắn lộ ra một mũi tên, chỉ là mũi tên kia từ nơi nào phát ra, lúc nào lại bắn trúng, hắn lại không biết.
Hung Nô nhân trong nháy mắt đại loạn, đội ngũ hai ngàn người bị hơn mười người áo đen một lần trùng kích xuyên qua.
Tề Kiệt Thái đứng trên thành tường nhất thời trong lòng kinh hãi vạn phần, đây là ai, là địch hay bạn, lại có uy thế như thế.
Trước mắt của hắn trở nên sáng ngời, một luồng quang mang từ phía chân trời từ từ bắn ra.
Trời, đã sáng.
Mưa tên, ùn ùn kéo đến.
Dưới làn mưa tên dày đặc, có ai còn có thể tồn tại?
Tông sư, chính là tông sư, việc mà không ai làm được, chính là tông sư làm được.
Hứa Hải Phong, vị tân tấn tông sư đã đạt được thực lực cường đại hoàn mỹ không chút thiếu khuyết.
Hứa Hải Phong cởi áo khoác, cũng không thấy hắn dùng sức, nhưng bạch y rộng thùng thình liền bắt đầu chuyển động lên, phảng phất như một đoàn khói đen nồng đậm trong không gian, những mũi tên bay đầy trời bắn tới, lập tức như bị mất đi lực đạo, hướng tới hai bên tự động rơi xuống.
Hắn dĩ nhiên lấy lực một người, cản lại những mũi tên, phạm vi bay múa của áo khoác thật lớn, đem ba người một ngựa hoàn toàn bao phủ lại. Cung tên của Hung Nô nhân tuy sắc bén, cũng không cách nào tổn thương hắn chút nào.
” Nhị đệ, ngươi không nên tới.” Trên mặt Phương Hướng Minh lộ ra một tia cười khổ bất đắc dĩ.
Hứa Hải Phong huy y bào trong tay, có vẻ tiêu sái tự nhiên, không thèm để ý. Hắn quay đầu giả vờ cả giận nói: ” Đại ca, ngươi muốn thất tín sao? Tiểu đệ lại không cho ngươi được như mong muốn, ha ha…”
Tiếng cười sang sảng truyền vào tai, Phương Hướng Minh chỉ cảm thấy đầu mũi phát xót, ánh mắt của hắn dời xuống, lại nhìn thấy dưới bụng Ô Vân lại có một người đang mở to đôi mắt nhìn mình.
Phương Hướng Minh cả kinh, nhìn kỹ, không khỏi bật cười, nguyên lai là hầu hài đang bám dưới người Ô Vân, trách không được mới vừa rồi lại không phát giác.
” Hầu hài, thoa thuốc cho bọn họ.” Hứa Hải Phong phân phó.
” Dạ…” Hầu hài đáp ứng một tiếng, thân hình vừa động, đã đứng ngay bên cạnh Phương Hướng Minh, với tầm mắt của một cao thủ nhất phẩm như hắn lại không cách nào nhìn thấy rõ, tốc độ người này cực nhanh, quả thật thiên hạ vô song.
Hai người Phương Hướng Minh đột nhiên cảm giác vết thương vô cùng đau nhức, sau đó liền mát mẻ, tựa hồ như có thứ gì đang thoa trên vết thương.
Bọn họ cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy mũi tên trên người đã rút ra, mà vết thương được thoa lên một lớp chất dịch mỏng ngăn chặn máu tươi chảy ra. Bọn họ kinh ngạc nhìn, thủ pháp thật nhanh.
Trên gò núi, sắc mặt Quát Bạt Ưng âm tình bất định, hắn như thế nào cũng không có nghĩ đến tại cuối cùng trước mắt lại xuất hiện một nhân vật có tư cách ngăn cơn sóng dữ như thế.
Hứa Hải Phong không ngờ có thể thăng cấp làm tông sư, quả thật đã vượt ra ngoài dự liệu của hắn, đối với việc Hắc Kỳ quân có thể ngăn cản Khải Tát nhân xâm lấn càng tin tưởng thêm vài phần.
Cùng Hắc Kỳ quân bí mật hiệp nghị, cho dù là tại cao tầng Hung Nô cũng là một chuyện cực kỳ cơ mật. Nhưng với thân phận của Quát Bạt Ưng tự nhiên cho phép hắn được tham dự bên trong.
Nếu Hứa Hải Phong bỏ mình, Hắc Kỳ quân há chịu từ bỏ ý đồ, hơn mười vạn đại quân Khải Tát lấy ai đi ngăn cản. Kế hoạch hoàn chỉnh của quốc sư Cáp Mật Thứ sẽ trôi theo dòng nước. Chỉ là nếu thả cho bọn họ rời đi, chính mình làm sao công đạo với tất cả thủ hạ.
Quát Bạt Ưng cau mày, trong lòng hối hận vạn phần, sớm biết như thế, liền tự tay xuất thủ, nếu có thể sớm một bước đánh gục Phương Hướng Minh, cũng không có phiền não này.
” Ưng ca, ngài làm sao vậy?” Khảm Cát chứng kiến Quát Bạt Ưng vẫn do dự không quyết, trong lòng kỳ quái vạn phần, dò hỏi.
Quát Bạt Ưng như ở trong mộng mới tỉnh, hắn nhìn Hứa Hải Phong uy phong lẫm lẫm trên chiến trường, trong lòng tự dưng dâng lên một ngọn lửa đố kỵ.
Tông sư, tông sư thì thế nào? Tuổi còn trẻ đã đặt chân lên cảnh giới tông sư, ngày sau sẽ thành tâm phúc họa lớn của Hung Nô, đã có được cơ hội này, lại làm sao dễ dàng bỏ qua.
Dù là Khải Tát có xâm lấn Trung Nguyên, này cũng bất quá là cục diện ba nhà tranh hùng, Hung Nô nhân chúng ta làm sao phải e ngại.
Nghĩ tới đây, sát khí hắn đại thịnh, roi ngựa trong tay quất lên, hô to: ” Cung tiến thủ, bắn…”
Hứa Hải Phong lạnh nhạt cười, tuy hắn không cách nào nhìn thấy khuôn mặt Quát Bạt Ưng, nhưng có thể cảm nhận được khí thế của hắn biến hóa, mà suy đoán ra sự chuyển biến tâm lý của hắn.
Cảm giác được luồng sát khí sắc bén, hắn đã biết Quát Bạt Ưng sát tâm đã động, nghĩ muốn đem mình giữ lại nơi đây.
Hắn cùng Trình Huyền Phong dù sao khác nhau, Trình Huyền Phong dù sao cũng là người Hán, huống chi trong lòng có nhiều lo lắng, cho nên ở cuối cùng trước mắt, vẫn lưu lại một tay. Nhưng hắn lại là Hung Nô nhân chính cống, hắn cũng không có quan tâm giang sơn Đại Hán có bị vùi lấp hay không, hắn chỉ muốn có thắng lợi cuối cùng, chỉ cần cuối cùng có thể chiếm lấy phiến giang sơn Trung Nguyên tốt đẹp thuộc về Hung Nô nhân là đủ rồi.
Mưa tên che khuất bầu trời hướng mấy người bọn họ bay tới, áo khoác trong tay Hứa Hải Phong không ngừng được truyền vào nội lực, áo khoác do chất liệu vải bình thường may thành nhưng nhờ nội lực biến rắn như kim cương, mặc cho mưa tên có mạnh bao nhiêu cũng không cách nào tổn thương nó phân hào.
Tông sư, đây mới là thực lực chân chính của cao thủ cấp tông sư.
Chỉ là cho dù tông sư có cường thịnh, cũng chỉ có một người. Một người mạnh đến thế nào, làm sao có thể qua được thiên quân vạn mã.
Nếu đang ở trong thành đầy phòng xá, trong con đường trải rộng nơi thành thị, chỉ cần cao thủ cấp tông sư muốn tùy ý tránh né, dù nhân số có nhiều cũng chẳng làm gì được.
Nhưng trên bình nguyên mênh mông, dù là Lê Ngạn Ba, Thác Hà Đế những lão bài cao thủ cấp tông sư, gặp phải đại đội Hung Nô kỵ binh trang bị hoàn mỹ kiêu dũng thiện chiến, cũng chỉ đành tránh lui thật xa.
Phía sườn tây kinh sư, địa thế bằng phẳng, không có vật gì che đậy ngăn trở, chính là vùng đất tốt cho kỵ binh tung hoành.
Hứa Hải Phong nhìn qua như dễ dàng tùy ý, kỳ thật đã cạn kiệt khả năng, nếu không phải hắn đã bước vào tông sư, chân khí trong cơ thể sinh sôi không ngừng, cuồn cuộn không dứt, đã sớm không chịu nổi sự tiêu hao như thế.
Chẳng qua, cứ toàn lực như vậy, hắn có thể kiên trì bao lâu?
Tuy Phương Hướng Minh chưa đạt tới cảnh giới chí cao này, nhưng vẫn hiểu rõ đạo lý đó.
Hắn quét mắt nhìn Ô Vân đang được bao phủ trong sự bảo hộ của Hứa Hải Phong, thỉnh thoảng lại chớp lên chiếc đuôi dài, có vẻ thản nhiên tự đắt, đột nhiên kêu lên: ” Nhị đệ, tốc độ của Ô Vân thiên hạ đệ nhất, lấy thân thủ của ngươi, cưỡi nó, sẽ dễ dàng rời đi. Mang theo Quan Anh, các ngươi đi mau.”
Lý Quan Anh trúng phải bảy tiễn, tuy không phải nơi yếu hại, nhưng máu chảy quá nhiều, đã nửa trạng thái hôn mê. Nhưng trong mông lung nghe được câu nói đó, lập tức tỉnh táo lại, miễn cưỡng kêu lên: ” Không thể, đại ca các ngươi đi, đừng quản tiểu đệ.”
Toàn thân chân khí của Hứa Hải Phong cuồng dũng, nội tức vô tận thông qua chiếc áo khoác mềm mại tản mát ra, hắn lấy chính biểu hiện của mình giải thích hàm nghĩa chân chính của hai chữ tông sư.
Xem khắp lịch sử, tình cảnh như vậy cũng là có một không hai.
Hứa Hải Phong đương nhiên biết, cứ tiếp tục như vậy hậu quả chính là cạn lực bỏ mình. Nếu hắn dựa vào tốc độ của Ô Vân, cho dù là mang theo hai người này, cũng chưa chắc không có khả năng toàn thân trở ra.
Chỉ là hắn không cam lòng, Quát Bạt Ưng lấn hiếp người quá đáng.
Nếu hắn muốn đẩy mình vào chỗ chết, vậy không lưu cho hắn một sự giáo huấn vừa vui vừa sợ thì làm sao ăn nói với chính bản thân mình.
Lúc này, bầu trời chợt xuất hiện một luồng ánh sáng, mặt trời đỏ rực rốt cục bắt đầu từ từ dâng lên.
Hứa Hải Phong nghiêng tai lắng nghe, đột nhiên cực kỳ vui vẻ, quay đầu cười nói: ” Đại ca, Lý huynh, các ngươi không cần đẩy đưa, tiểu đệ sớm có an bài, hôm nay nếu không thể đem hai người bình an rời khỏi nơi đây, từ nay về sau sẽ không hề nhắc tới võ công nữa.”
Nghe được giọng nói tràn ngập tự tin của hắn, hai người Phương Hướng Minh không hẹn mà cùng yên tâm, tuy bọn họ còn nhìn không ra vì sao Hứa Hải Phong có thể khẳng định như thế, nhưng bọn họ lại không lý do lựa chọn tin tưởng.
Có lẽ đây là mị lực của tông sư.
Sự hỗn loạn từ phía sau Hung Nô nhân như ôn dịch lan tràn ra, một chi hắc y kỵ binh hơn mười người, như mũi tên xuyên qua đám bộ đội cung tiễn thủ bay nhanh tới.
Bọn họ rốt cục tới.