Thú Tu Thành Thần – Chương 1214: Thiên Đạo Đại Chiến – Ai Đi Ra Đỡ? – Botruyen

Thú Tu Thành Thần - Chương 1214: Thiên Đạo Đại Chiến - Ai Đi Ra Đỡ?

Quay trở lại thời điểm hiện tại

Hạch Tâm đệ tử kể đến đây thì không ai dám kể tiếp nữa, dù có kể tiếp thì cũng phải để hai vị đệ tử hạch tâm trực tiếp kể. Bọn họ sao dám làm mất mặt hai vị sư huynh, bọn họ sớm muộn cũng thành Nội môn trưởng lão.

Thậm chí có khả năng cực cao thành Hạch Tâm trưởng lão, nêu may mắn còn có thể tranh chức trưởng môn. Nếu nói ra để bọn họ ghi hận thì biết phải làm sao, Hoán Ảnh Môn cái núi lớn này không ai muốn bỏ cả.

Hoán Thiên Lộc nhắc tới một chuyện dường như ai cũng cảm thấy bình thường:

“Đối phương nhìn một lần liền học được Hoán Ảnh Môn trấn phái vũ kỹ, thậm chí Hoán Ảnh Thiên Công lộ trình cũng sao chép. Mọi người ở đây không có ai thấy lạ sao?”

Bỗng nhiên mọi người ngẩn tò te, theo luật thì học võ công của Hoán Ảnh Môn liền là người của họ. Người này học hết nhưng về sau lại là đối thủ của họ, chuyện bất hợp lý như thế này ai có thể giải thích thông cho được.

Vân đường chấp sự phụ trách hôm đó tới nơi liền than thở:

“Thực ra thuộc hạ không dám giấu, ta sợ rằng thực ra mọi chuyện còn tệ hơn mọi người đang tưởng tượng nhiều lắm.”

Hoán Thiên Hành có dự cảm không lành liền hỏi:

“Có chuyện gì?”

Chấp sự lâm vào hồi tưởng

“Hự”

Hoàng Uỷ ngất ở một bên đang được chữa thương ở khu vực an toàn, Cao Thủ thì vừa thực hiện xong “Thiên Vân Vạn Tiễn”. Sàn đấu rách nát vì phải chịu một vạn cái công kích cùng lúc, nhưng Băng Thần vẫn một miếng quần áo cũng không rách chút nào.

Nguyên lực cạn kiệt khiến cho Cao Thủ nhìn như vừa thất thủ thì đúng hơn, điểm yếu ít nhưng Băng Thần vẫn như súng máy nói ra. Phạm vi không quá xa nên vũ khí sinh học của Băng Thần công kích đều thẳng vào mặt hắn.

Tuy khó chịu nhưng chỗ tốt mà mình phải bỏ giá lớn ra mua thì không thể nào lãng phí như thế được. Từ đầu đến đuôi hắn đều ngẩng mặt lên cố gắng nuốt từng chữ vào, tiếp đó Băng Thần trả lại một đòn “Thiên Vân Vạn Tiễn” làm mẫu.

Cao thủ phải hi sinh một cái pháp bảo mới có thể đỡ được, điều này khiến hắn ta đau lòng muốn chết. Còn Băng Thần nào có quan tâm, xong xuôi thì Băng Thần cũng cảm thấy chán rồi, hắn muốn nhanh tay thu gọm tiền đặt cược.

Cao Thủ thấy người muốn bỏ đi liền dùng hết sức mình ôm lấy chân của Băng Thần:

“Khoan đi đã, trước tiên ta muốn thương lượng với ngươi một chút.”

Băng Thần nheo mày:

“Đừng nói muốn lấy lại tiền cá cược, thứ gì vào tay của ta rồi thì sẽ không đời nào đi ra.”

Cao Thủ khẽ giọng cười nói:

“Nào có chuyện đó, huynh đệ dạy ta một cước ngươi sử dụng nãy giờ có được không, giá cả thế nào cũng thương lượng được.”

Băng Thần mắt sáng lên ngồi xuống:

“Có gì không được, chỉ cần có một cái giá cả thích hợp là được.”

Cao Thủ nằm ra mặt đất thở phì phò gắng gượng nói:

“Vẫn là huynh đệ ra giá đi. “

Băng Thần mỉm cười nói:

“Chúng ta lấy tiền đặt cược làm mốc đi, gấp đôi thì ta truyền vũ kỹ ngươi tự tìm hiểu, gấp bốn lần thì ta giúp ngươi lĩnh ngộ vũ kỹ. Nếu có thể bỏ ra gấp mười lần thì ta có thể trực tiếp chỉ dạy ngươi, đảm bảo trong vòng ba ngày liền học được.”

Tiếp tục quay trở lại Nghị Sự Điện

Vân Thái thượng trưởng lão thở dài hỏi:

“Thế ngươi bỏ ra bao nhiêu rồi.”

Cao Thủ gãi đầu khổ bức:

“Đầu tiên ta chỉ muốn pháp quyết sau đó tự tìm hiểu để tích kiệm, nào ngờ đâu vừa vào đầu liền thấy tựa như Thiên Thư vậy. Không phải ta nói dối chứ độ khó còn gấp cả ngàn lần thứ khó nhất ta từng học, sau đó ta ngỏ ý muốn hắn giúp ta lĩnh ngộ……”

Đột nhiên Cao Thủ im lặng không nói khiến Vân Thái thượng khó chịu:

“Rốt cuộc ngươi bỏ ra bốn lần hay mười lần?”

Cao Thủ thấy sư phụ tức giận liền ấp úng:

“Hắn ta tăng giá gấp đôi, ta nghĩ luyện đến ngày tháng năm nào mới xong, bỏ ra chút tiền vốn sẽ nhàn hạ. Sáng nay lúc nãy mọi người gọi hắn ta đến đây ta cũng vừa học xong, may mắn còn học kịp chứ không tiếc chết mất.”

Nhìn kỹ Cao Thủ thì mọi người mới để ý rằng tên này hiện tại trên người chỉ mặc một bộ quần áo bình thường. Thần Kiếm quý giá không biết đi đâu, ngọc bội của gia tộc đeo bên hông cũng không thấy, tóc dài cũng dùng vải cột lại.

Hai mươi lần tiền cá cược hình như đã vét hết vốn liếng của người này rồi, phải biết đây là đại tài chủ của Hoán Ảnh Môn. Một mình hắn tiền tài cũng có thể so với một Hạch Tâm trưởng lão, tất nhiên không tính mấy cái nghèo bức như Vũ Tình.

Một cái nội môn trưởng lão có quan hệ sâu với Cao gia liền lên tiếng:

“Cao Thủ ngươi cảm thấy như thế có đáng không? “

Cao Thủ vẻ hiền lành bỗng nhiên hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ tinh ranh, cái vẻ mặt này làm mọi người trong phòng nhớ tới một người. Người này tuy không hẳn cực kỳ mạnh mẽ nhưng dù là Thái thượng trưởng lão cũng không muốn chọc hắn.

Nhẹ giọng hắn liền trả lời câu hỏi kia:

“Đáng chứ, thực chất ta và Băng Thần đã cân đo đong đếm giá trị của chiêu thức đó vượt xa con số ta bỏ ra. Nói chính xác hơn thì so những gì hắn cho thì thứ chúng ta bỏ ra vẫn tương đối nhỏ, thậm chí có thể nói chúng ta đang nhận ân tình của người ta.”

Hoàng Uỷ khẽ giọng:

“Tiền trao cháo múc thì có gì ân tình với không ân tình?”

Cao Thủ mỉm cười nói:

“Nói thật thì ngoài tu vi hơn ta thì ngươi chẳng được cái gì Hoàng Uỷ sư ca, mấy cái lỗ hổng trong chiêu thức ngươi sẽ mất bao nhiêu năm để sửa. Ta nói thế cho vui thôi chứ bao nhiêu đời của Hoán Ảnh Môn có ai sửa được đâu.”

Sự thật mất lòng, Cao Thủ trong nhà địa vị cũng không hề nhỏ, với tầm ảnh hưởng của hắn thì nói ra vài thứ cũng không phải không thể. Chỉ có điều sự thật mất lòng, ngồi ở đây ai có thể nghe lọt tai, người bình thường hiền lành hóa ra lại cáo già.

Cao Thủ thẳng thắn nói:

“Bây giờ mấy vị ở đây cảm thấy rất tức giận ta đúng không, có điều cũng chỉ vì các ngươi biết quá ít về người chơi thôi. Còn Cao gia bọn ta đã điều tra bọn họ đến từng đường tơ kẽ tóc nên mới biết bọn họ nguy hiểm như thế nào.”

Vân Nam nhẹ giọng:

“Có gì ngươi từ từ nói.”

Cao Thủ thản nhiên:

“Mọi người có biết người chơi dùng được năm cái chiêu thức trong thực tại hay không? Đơn giản với thức thứ nhất kia hắn có thể giết bất cứ ai trong đám Hạch Tâm đệ tử chúng ta. Còn về phần Tu Minh thì hắn làm sao đỡ được mọi người tự hỏi liền biết.”

Tu Minh thở dài khẽ giọng:

“Thực ra hắn ra tay không đổi thời gian xuất chiêu, thậm chí không thay đổi cả tốc độ và vị trí nên ta đỡ vào chỗ hắn ta chắc chắn sẽ tấn công vào.”

Cao Thủ mỉm cười nói:

“Thế nhưng đó chỉ là thức thứ nhất, ta được truyền vũ kỹ tuy không biết nhiều, thế nhưng ta biết được phía sau cước pháp này có mười hai cước khác. Thậm chí đó chỉ là cơ bản nhất, cái này là hắn ta tự nói, có thể phía sau còn có.”

Mọi người có nghĩ giả sử Thiên Dương đế quốc chiến thắng, sau đó mọi người sẽ phải đối mặt với cái gì không. Một con sư tử bị giành ăn đấy, nó sẽ ăn hết tất cả mọi thứ kể cả kẻ giành mất miếng ăn của nó, cái này với kẻ công phu sư tử ngoạn giỏi như Băng Thần không có gì ngạc nhiên. “

Mấy người muốn lên tiếng phản bác nhưng Cao Thủ vẫn thản nhiên:

“Gia gia ta chắc chắn sẽ chọn Hạ Âm đế quốc rồi, hắn nhận được tin từ Thuận Vũ Môn và thư báo từ ta liền cho người gửi thư hồi âm cho ta. Bên hắn có nhắc tới vì sao hắn lại làm như thế, mọi người có muốn biết lý do hay không? “

Hoán Thiên Lộc sốt ruột hỏi:

“Cao tiền bối nói gì trong thư ngươi cứ kể ra cho mọi người biết, không cần phải ngại ngùng hay giấu giếm gì cả. “

Cao Thủ thản nhiên cười nói:

“Siêu Phàm Ngũ Trọng một chiêu thắng Siêu Phàm Cửu Trọng, ngài ấy hỏi ta có nghĩ ra cách nào để đối phó khi hắn ta đạt cấp 1999 hay không. Hắn còn bảo một cái Cao gia còn không đủ để người ta mất mấy giây, thế nên đừng làm gì dại dột.”

Câu hỏi thật hóc búa, đúng rồi giả sử họ thắng nhưng sau đó trả thù thì ai đỡ được,

(Chương tăng thêm cám ơn bạn taminhhieu đã tặng đậu cho tác. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ.)

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.