Tần Huyền Trân sau ván thứ hai thì trở nên sợ hãi Băng Thần, nàng trong thời gian ít ỏi liền nghĩ ra cách đầu hàng liên tục. Thế nhưng để chạy khỏi ta Băng Thần thì còn thiếu nhiều lắm, hắn ta đã đặt xong điều kiện ván thứ chín, nàng dù thế nào đi chẳng nữa cùng chạy trời không khỏi nắng.
Đến ván thứ 10 Băng Thần nhìn không còn mảnh vải che thân Tần Huyền Trân mỉm cười nói:
“Sao ngươi không chạy đi, không thì lại đánh ta này.”
Tần Huyền Trân sợ hãi:
“Ngươi tha cho ta không được sao?”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Ta nhận ủy thác của Hạ Y và Nhậm Thần Nữ, ngươi trước kia hình như thích vật lộn với họ lắm cơ mà. Bây giờ có người tình nguyên như ta sao lại chạy, nói luôn là tha thì không thể nhưng nếu ta thỏa mãn nhiệm vụ được giao thì chỗ nàng sẽ thoát ra khỏi đây càng sớm. ”
Lục Vũ Linh quay sang nhìn hai người Hạ Y gằn giọng:
“Các ngươi thật đáng chết.”
Hạ Y bĩu môi cười đùa:
“Tức lắm phải không nhưng ngươi làm gì được ta, Tần Huyền Trân không sớm thì muộn cũng thành tỷ muội của bọn ta thôi. ”
Một tiếng đồng hồ sau đó dường như là tra tấn đối với Lục Vũ Linh, thế nhưng nàng ta không thể ngừng xem được. Hai người kia dù không có đột phá bước cuối cùng bởi quy định của Thiên Đạo trò chơi, thê nhưng ngoài cái đó thì cái gì cũng làm hết.
Đặc biệt khi họ làm tư thế 69 thì nàng đầu như muốn vỡ tung vì tức giận, nàng không hiểu được tại sao Tần Huyền Trân lại khuất phục dễ dàng như thế. Cái miệng xinh đẹp vốn từng trao cho nàng nụ hôn nóng bỏng hiện tại lại ngậm cái thứ nàng nhìn đã thấy buồn nôn kia, đã thế càng về sau Tần Huyền Trân càng nhiệt tình.
Nàng giống như tự nguyện chứ không phải bị ép buộc, trước kia khi còn tình cảm hai người cũng không có mê say như vậy. Đợi xong xuôi hết Băng Thần lấy cho Tần Huyền Trân một bộ quần áo, hai người rất nhanh chóng mặc xong đồ đạc lên người.
Băng Thần đứng sát bên nàng nhìn xuống:
“Không nghĩ nàng còn dâm đãng như thế.”
Tần Huyền Trân xấu hổ muốn độn thổ, khi nãy nàng mê mẩn quá liền không giữ được lý trí của mình. Về sau nàng chủ động đến mức nếu không nhờ Băng Thần thì có khi nàng mất đi trinh tiết rồi, càng nghĩ càng không chịu nổi, vốn bá đạo không biết xấu hổ Tần Huyền Trân mặt còn đỏ hơn trái gấc.
Nàng thấy hắn cợt nhả đánh phải xuống giọng cầu xin:
“Ta xin ngươi đừng nói nữa.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Thế hôm nay đã thua tâm phục khẩu phục chưa.”
Nàng thở dài nói:
“Hôm nay ta chấp nhận thua, nhưng sau này thì chưa chắc ta đã thua ngươi, lần gặp lại tiếp theo ta chắc chắn sẽ không thua ngươi.”
Băng Thần nhíu mày hỏi:
“Thế thì nhanh lắm, chút nữa nàng sẽ gia nhập công hội của ta, mỗi ngày đều nhìn thấy mặt chẳng lẽ tiến bộ võ học dễ thế.”
Tần Huyền Trân ngẩn người sau đó gãi đầu:
“Cũng phải.”
Sau đó nàng trợn mắt nhìn hắn, vẻ mặt lo lắng giống như một người không biết tương lai của mình sẽ đi về đâu. Băng Thần thấy thế thì phì cười:
“Nàng đừng như thế chứ, gia nhập công hội của ta không phải tốt sao, phó bản chưa người nào vượt qua chúng ta cũng đi một cách dễ dàng trong lần đầu tiên, chẳng qua ta hay đi xa thế nên họ mới gọi nàng tới đệ thay thế ta khi cần thiết thôi.
Với lại ta nói cho cùng cũng không phải một cái chống chịu thật sự, nàng sau này phối hợp với Sinh Mệnh Vương Miện chắc chắn sẽ gánh cả hội trên vai, như thế không phải hơn hắn so với chiến đấu một mình hay sao.”
Tần Huyền Trân nghe hắn nói thì cảm giác cũng đúng, nàng suy nghĩ một hồi sau đó khẽ giọng nói:
“Ở đây bàn cũng không tiện, nhờ mấy người khác vào nghe lén thì không tốt.”
Bỗng nhiên nàng giật mình nhớ tới cái gì đó:
“Thôi chết rồi, chúng ta khi nãy chiến đấu bên ngoài chắc mấy người kia nghe hết rồi.”
Băng Thần nghe nói có người nghe lén liền nhẹ giọng:
“Ta cho phép nàng chịu thua.”
Tần Huyền Trân lập tức chịu thua, hai người rút ra khỏi Mộng Huyễn Chiến Trường.
Hệ thống Thiên Đạo thông báo
Ngươi chơi Băng Thần và ngươi chơi Tần Huyền Trân chiến đấu kết thúc với kết quả 10 – 0 nghiêng về Băng Thần, chiến thắng trong thử nghiệm nên người chơi Băng Thần được tặng cấp độ cộng ba.
Ngươi chơi Băng Thần và ngươi chơi Tần Huyền Trân chiến đấu kết thúc với kết quả 10 – 0 nghiêng về Băng Thần, chiến thắng trong thử nghiệm nên người chơi Băng Thần được tặng cấp độ cộng ba.
Ngươi chơi Băng Thần và ngươi chơi Tần Huyền Trân chiến đấu kết thúc với kết quả 10 – 0 nghiêng về Băng Thần, chiến thắng trong thử nghiệm nên người chơi Băng Thần được tặng cấp độ cộng ba.
Sau đó hai người xuất hiện lại tại nơi khi nãy họ biến mất, Tần Huyền Trân bịt mặt lại rồi nói:
“Nhanh chóng dẫn ta về chỗ công hội của các ngươi.”
Hạ Y khoác vai nàng cười nói:
“Ngươi ngại cái gì, dù sao nhìn thấy cũng chỉ có ta, Nhậm Thần Nữ và Lục Vũ Linh ba người, tất cả đều là nữ nhân cả. Mấy tên kia thì sớm bị đuổi đi rồi, thế nên ngươi biểu diễn chỉ có ba chúng ta biết thôi, bọn họ nhiều lắm chỉ có thể tưởng tượng được thôi.”
Cả đám người nhanh chóng tiến về công hội mở tiệc chúc mừng thành viên mới, uống vào một ly rượu Tần Huyền Trân khó chịu:
“Không nghĩ quen biết lâu như thế các ngươi lại cho người đối phó ta.”
Hạ Y cũng không chút nhường nhịn:
“Lần trước thập phái đại hội ngươi còn nhớ ngươi đã làm gì hay không, bây giờ ngươi đã hiểu khi đó ta xấu hổ đến mức nào hay chưa. Huống chi không phải chỉ một lần, mười năm một lần đại hội thì lần nào ngươi cũng y như thế, chẳng qua ta đánh không lại ngươi thôi.”
Nhậm Thần Nữ cũng không bỏ qua cơ hội để trêu trọc:
“Trong đó ta thấy ngươi hăng say lắm, có một ít kỹ thuật ta chỉ nghe nói tới hôm nay mới được ngươi chứng thực.”
Băng Thần cạn lời sợ Tần Huyền Trân phát điên liền hỏi:
“Nàng bao giờ chuyển tới Thiên Vương Tinh?”
Tần Huyền Trân có chút né tránh:
“Ta đã chuyện đến rồi, ngươi nghĩ làm sao chỉ có chuyển sever lại mất tới cả nửa tiếng.”
Nói xong khẽ liếc Băng Thần có vẻ lo lắng, thấy nàng ta như thế hắn cũng đành nói rằng mình hiện tại không ở Thiên Vương Tinh. Nàng ta cũng biết được hiện tại hắn đang đi làm gia sư tại Nguyệt Thần Tinh, dù cho tới nhà của Băng Thần thì cũng không gặp được hắn.
Biết chuyện nàng thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng có chút thất lạc, Băng Thần gặp một miếng thịt cho nàng rồi nói:
“Yên tâm đi, cuộc sống sau này sẽ rất tốt, bây giờ thử đồ ăn do tự tay ta làm đi. “
Nàng ngạc nhiên hỏi:
“Các nàng đông như thế lại không ai nấu nướng, để cho một cái nam nhân như ngươi vào bếp làm gì? “
Lúc này nàng quay lại trạng thái ban đầu, bộ giáp trên người khiến nàng toát lên vẻ anh khí ngút trời, nàng như thế này không ai liên tưởng tới lúc nãy nàng hầu hạ Băng Thần được.
Còn Băng Thần khi nghe nàng ta hỏi thì khẽ giọng nói:
“Ta lang bạt khắp nơi mọi chốn thế nên việc nhà toàn để các nàng lo, công hội các nàng cũng một tay đẩy lên, nấu ăn là sở trường của ta nên chỉ có thể làm cho các nàng chút chuyện thôi.”
Nàng nghe hắn ta nói thế thì có chút không hiểu, nam nhân phải tránh xa nhà bếp mới đúng, nấu ăn loại chuyện này thì có ích gì, chuyên tâm tu luyện không phải sẽ tốt hơn sao. Có điều người này phân tâm kiểu đó tại sao lại mạnh đến thế, trước tiên bỏ qua chuyện này.
Thử một miếng rồi tính tiếp, nàng suy nghĩ Băng Thần có thể luyện tập trù đạo thế nhưng chắc chỉ qua loa thôi, miếng thịt vào miệng nàng liền tấm tắc nhai. Lập tức nàng liền trợn mắt, ngon đến không tưởng tượng được, ăn vào một miếng thôi liền đã muốn gắp miếng thứ hai.
Thịt nhìn có mỡ nhưng không ngấy, vị béo đi qua liền hết, còn chất ngọt của thịt thì đọng lại cổ họng kích thích vị giác thèm ăn. Tiếp đó nàng ăn như hùm như hổ, người khác nhìn thấy trực tiếp trợn mắt, mấy người khác thì tuy cũng muốn như thế nhưng ngại hình tượng nên thôi.
Băng Thần thấy nàng ăn đến mức mỡ dính cả lên mặt, cơm thì đọng lại dưới cằm thì lấy khăn tay ra:
“Dừng lại chút xem nào.”
Đang hăng say bị người dừng lại Tần Huyền Trấn nhíu mày:
“Có chuyện gì?”
Băng Thần nắm lấy cằm của nàng, sau đó dùng khăn tay nhè nhẹ lau, hạt cơm dính ở dưới cằm hắn nhặt lấy bỏ vào miệng rồi nói:
“Ăn từ từ thôi không ai giành với ngươi cả.”
Bá đạo ôn nhu hòa làm một, hình ảnh xấu nam nhân dần bị Băng Thần làm nhòa đi. Lúc này nàng mới để ý nãy giờ Băng Thần chẳng ăn gì cả, hắn cứ im lặng ngồi đó bóc hết đĩa tôm đặt vào bát của nàng cùng mấy cô gái khác, thấy thái độ của các nàng thì có vẻ đây cũng là chuyện bình thường.