Bữa ăn Băng Thần chuẩn bị rất nhanh, các nàng cũng nhanh chóng vào bàn, hắn vui vẻ thăm hỏi Thiên Ý đủ thứ chuyện.Thế nhưng để hắn bất ngờ là không khí lại thâm trầm đến đáng sợ, hắn ta sau đó không nói nhiều nửa bởi có vẻ chính Thiên Ý cũng không muốn nói nhiều cho lắm.
Sau bữa cơm hắn lặng lẽ đi theo Tịnh Ảnh Phong Lan, nàng cũng sớm biết hắn ta đi theo nên khi đi vào trong phòng thì không đóng cửa lại. Băng Thần vào sau đóng cửa lại giăng thật nhiều kết giới để không ai biết hắn tới đây, lần trước ăn Hoàng Kỳ đã làm cả nhà không vui hiện tại chỉ có thể đánh du kích từng người.
Tiếp đó Âm Dương Song Tu Thần Quyết chầm chậm thăng cấp thì hắn lại không thu phục được họ, có điều hắn còn rất nhiều chuyện không hiểu. Dù cho công pháp có mạnh nhưng nếu họ có xích mích với người không bị hắn đụng tới như Thiên Ý thì thua.
Hắn lại ngồi trên giường chờ đợi, nàng ta đi thẳng vào phòng tắm chắc muốn tắm rửa, quả nhiên khoảng nửa tiếng sau nàng quàng khăn tắm đi ra. Nàng lúc này mới hỏi:
“Nói đi hôm nay tới gặp riêng ta có chuyện gì?”
Băng Thần ngồi ở trên giường nắm tay nàng khẽ kéo, ngã vào lòng của hắn Tịnh Ảnh Phong Lan gắt giọng hỏi:
“Ngươi làm gì thế?”
Hắn ta nhìn nàng xấu hổ mỉm cười hỏi:
“Hôm trước phân hạng chiến đấu ngươi cuối cùng xếp hạng mấy?”
Tịnh Ảnh Phong Lan xấu hổ vô cùng, trả lời hắn thì chẳng khác nào nói với hắn rằng nàng muốn làm nữ nhân của hắn đến mức đánh nhau giành vị trí trong nhà. Thế nhưng sự thực là nàng có đánh thật nên đành phải nín nhịn xấu hổ nói ra:
“Thứ ba.”
Hắn ôm nàng kéo lên giường sau đó khẽ giọng hỏi:
“Thế “tiểu tam ” nàng có thể cho ta biết rốt cuộc các nàng tại sao có thành kiến với muội muội ta có được không?”
Tịnh Ảnh Phong Lan to giọng trách cứ:
“Không được gọi ta ” tiểu tam”, nếu không…..”
Băng Thần tay khẽ vuốt hông làm nàng ta rùng mình một cái, sau đó giọng trêu trọc:
“Nếu không nàng làm gì ta, “tiểu tam”? “
Nàng tu vi không bằng hắn lại còn không chiếm lý nên đành mặc kệ:
“Thiên Ý rõ ràng thích ngươi, chẳng lẽ ngươi nhìn không ra?”
Băng Thần nhíu mày hỏi:
“Các nàng khó chịu với nàng ấy vì lý do này?”
Tịnh Ảnh Phong Lan lắc đầu nói:
“Đại tỷ đã nói rằng ngươi sau này nữ nhân sẽ chỉ càng nhiều, chuyện chúng ta cần quan tâm nhất là tăng tiến tu vi để có thể đi theo ngươi mãi về sau. Tuổi thọ càng cao năm tháng càng dài thì chia sẻ một nam nhân cũng không có vấn đề gì, chỉ có điều người mới vào sẽ chịu khảo nghiệm ít lâu.”
Băng Thần cười khổ nói:
” Các nàng đem muội ấy thành nữ nhân của ta để khảo nghiệm, thế nhưng nàng ấy là muội muội của ta cơ mà.”
Tịnh Ảnh Phong Lan sâu kín:
“Có lẽ ngươi không biết mình có bao nhiêu hấp dẫn chúng ta, giống như thuốc độc không thể giải mà chỉ có càng lúc càng nặng thêm. Nàng ta thậm chí còn tiếp xúc với ngươi lâu như thế quả thật hết thuốc chữa rồi, nữ nhân chúng ta đôi khi muốn đạt được cái gì đó sẽ rất điên cuồng thế nên ngươi thanh toàn cho nàng ấy đi.”
Băng Thần có chút đau khổ:
“Đôi lúc hấp dẫn quá cũng khổ, có điều trước khi nghĩ đến muội ấy trước tiên ta phải thanh toàn cho ngươi trước đã. Đúng rồi, loại huyết mạch kia ngươi đã hấp thu chưa?”
Tịnh Ảnh Phong Lan khẽ giọng nói:
“Tất nhiên là hấp thu rồi, tuy nhiên chưa thể tiêu hóa hết được, cái này cần thời gian rất lâu.”
Băng Thần nghe thế liền quyết định ngó xem.
Tính danh: Tịnh Ảnh Phong Lan
Thực lực: Vũ Hoàng Cửu Trọng Thiên
Huyết mạch: Tam Vũ Thanh Thần Điểu ( Sáng Thế) ( 1%)
Thể chất: Huyền Kim Ám Thể ( Thánh cấp)
Đẳng cấp: 21
Lực lượng: 390052
Tốc độ: 290000
Trí lực: 27
Thiên phú: 1000
Hồn lực: 35000
Pháp lực: 0
Nguyên tố: Kim
Tuổi thọ: 20 vạn
Độ thân thiện: 100 (Sống chết không rời)
Danh hào: Nhân Hoàng (khí thế ảnh hưởng đến tầng thực lực yếu hơn bản thân Vũ Sĩ 100% giảm 10% theo mỗi tầng thứ. Cùng tầng thứ mỗi tiểu cảnh giới 1%.Tương tự đối với Yêu thú.Ảnh hưởng yếu đi khi dối phương huyết mạch cao cấp.)
Hắn nhìn thấy nàng độ thiện cảm ngang với sống chung với mình từ rất bé Thiên Ý thì cảm động vô cùng, nếu có người không vì cái gì mà coi ngươi là tất cả không rung động thì không phải người. Ôm chặt nàng vào lòng rút đi chiếc áo tắm, nàng run rẩy trong ngực hắn gương mặt đỏ thấu, nàng sớm đã nghĩ tới giây phút này nhưng không ngờ nó tới sớm như thế.
Bỗng nàng lên tiếng khiến Băng Thần dừng lại:
“Băng Thần ngươi có nhớ lúc chúng ta gặp nhau không?”
Dừng lại hành động xâm phạm hắn ta khẽ giọng:
“Nhớ chứ, tất cả những gì chúng ta trải qua ta đều nhớ nhất thanh nhất sở.”
Nàng khẽ giọng hỏi:
“Thế ngươi có thể trả lời cho ta biết tại sao ngày ấy đối mặt với Phượng Hoàng hung uy vô tận, người khác sẽ chỉ lo cho mình, tại sao ngươi lại còn cố lôi theo cả ta. Nếu không may có thể tiền đồ tốt đẹp của ngươi sẽ biến mất, lúc đó ngươi nghĩ gì vậy.”
Hắn khẽ vuốt ve nàng dùng giọng trầm ấm khẽ nói:
“Ta không muốn nhìn một người con gái kiên cường như nàng gục ngã tại thời khắc quan trọng như thế, quan trọng nhất ta muốn thấy một Tịnh Ảnh Phong Lan vui vẻ đi tới nhà của ta học tiễn thuật.
Thực sự lúc đó ta chỉ nghĩ được như thế, còn bản thân ta thì sao cũng được, sau đó thấy được nụ cười vui vẻ của nàng thì ta biết mình đã làm đúng. Nếu có cho thời gian quay trở lại một lần nữa thì dù hung hiểm hơn ta vẫn nắm tay mang nàng theo chinh phục con phượng hoàng kia.”
Đôi khi chỉ một sự kiện thôi lại khiến cho người ta nhớ cả đời, Tịnh Ảnh Phong Lan e thẹn nhắm chặt đôi mắt của mình lại. Đây cũng đồng nghĩa với việc nàng bất đèn xanh để hắn ta muốn làm cái gì thì làm, câu trả lời của hắn đã đánh tan mọi chống cự của nàng.
Băng Thần liếm mép khẽ giọng hỏi:
“Phong Lan để ta giúp nàng tăng tốc độ hấp thu huyết mạch nhé.”
Ngậm lấy đôi môi khẽ mút, Tịnh Ảnh Phong Lan không có kinh nghiệm nhưng cũng trúc trắc đáp lại, nàng cố gắng để Băng Thần thật thoải mái. Mẹ nàng từng nói, đêm đầu tiên của nữ nhân rất quan trọng, thế nên phải để cho chính mình một cái ấn tượng thật tốt, chuyện chăn gối về sau thông thuận thì tình cảm vợ chồng mới tốt được.
Càng là nam nhân có nhiều kinh nghiệm thì càng phải cố gắng chiều hắn, phải để hắn biết không phải chỉ mình hắn muốn. Nam nhân đông nữ nhân thì phải như vậy hắn mới tìm tới ngươi thật nhiều, địa vị trong nhà lúc đó mới thật cao, tỷ muội trong nhà cũng lấy đó làm ganh đua.
Tịnh Ảnh Phong Lan trước kia không quá hiểu, thế nhưng khi đã động tâm nàng liền vô sự tự thông, chỉ cần để Băng Thần lưu lại bên nàng ít lâu thì cái gì nàng cũng có thể trả giá. Hắn có thể vì nàng đánh đổi thì nàng cũng không tiếc mình để hắn vui vẻ.
Sau bước dạo đầu Băng Thần liền trực đảo hoàng long, trường kiếm nhập vỏ mới có chút không được thông thuận. Tịnh Ảnh Phong Lan đau đớn cực kỳ, hắn ôm nhẹ nàng khẽ an ủi:
“Lúc đầu hơi đau một chút, về sau sẽ rất dễ chịu.”
Tay hắn nhẹ vuốt tấm lưng như ngọc của nàng để giúp nàng giảm bớt đau đớn, hắn ta ôn nhu để rất vui vẻ trong lòng. Một lát sau đau đớn biến mất nàng khẽ giọng:
“Lão công yêu ta.”
Phóng khoáng Tịnh Ảnh Phong Lan lại dùng vẻ mặt ướt át, xấu hổ nói ra câu “lão công yêu ta ” liền giống như châm ngòi cho quả bom chuẩn bị nổ. Trường thương phóng đại một vòng khiến cho nàng không khỏi ngâm một tiếng, sau đó liền hưởng thụ Băng Thần hầu hạ.
Một đêm mưa xa bão táp qua đi, sáng sớm khi Băng Thần tỉnh lại thì đã thấy nàng ngồi trước bàn trang điểm khẽ chải tóc, nàng muốn cột tóc lên nhưng động tác lại rất vụng về. Thấy thế hắn đi lại đằng sau nàng cầm lấy chiếc lược khẽ giọng:
“Để ta giúp nàng cột tóc lên.”
Hắn chậm rãi chải chuốt mái tóc cho nàng rồi cột lên cho nàng, từ trong giới chỉ lấy ra một cái châm ngọc làm từ Lam Quang Ngọc vạn năm. Phía bên trong lam sắc giống như ngọn lửa đang cháy nhưng lại cho người ta cảm giác nhu hòa, vốn không thích cài tóc có điều cái châm lại thiến nàng rất thích.
Băng Thần khẽ giọng nói:
“Chiếc châm này không chỉ dùng để cài tóc mà còn là một mũi tên, khi không có ta nó cũng coi như một thứ để nàng phòng thân. Nó có thể khuếch đại một ngàn lần công kích của nàng, thế nên khi nguy hiểm đừng tiếc mà dùng lấy sau đó bình yên quay lại bên ta.”
Nàng khẽ giọng:
“Ta biết rồi.”
Hắn mỉm cười nói:
“Bây giờ ta truyền cho nàng một vài thứ.”
Một lát sau một cột sáng chiều thẳng lên trời, Kim vị trấn thủ giả của Khai Thiên Quyết đã có người giữ lấy.