Hạ Y nhìn Băng Thần sau đó cau mày suy nghĩ, một lát sau nàng nói:
“Cái này ta cũng không rõ cho lắm, trước khi Hạ Tiểu Yến tới thì trong nhà chẳng có gì đặc biệt cả. Thế nhưng sau khi Hạ Tiểu Yến tới thì các nàng có vẻ mang tâm sự gì đó, riêng Tử Lam thì vẫn bình thường, cụ thể là bọn họ thường trầm tư suy nghĩ cái gì đó ta cũng không rõ nữa.”
Băng Thần nghe thế lo lắng hỏi:
“Ngươi thấy bọn họ như thế nhưng không hỏi thăm gì sao? “
Hạ Y lắc đầu vẻ mặt thành thật:
“Ta đâu có rảnh rỗi như thế, hôm qua đến giờ đánh phó bản mệt gần chết hơi đâu đi hỏi nhiều. Có điều ta thấy Tử Lam hình như nói chuyện riêng với mọi người khá nhiều, hay ngươi thứ hỏi nàng ấy thử xem thế nào, còn ta thì chịu rồi.”
Băng Thần cảm thấy mình ngốc bức mới đi hỏi Hạ Y, cô nàng này bình thường chỉ chú ý vào cái ti vi, đến bữa ăn xong đi ngủ. Thậm chí thiện cảm của nàng đã lên tới mức yêu thích rồi mà nàng vẫn chẳng nhận ra, chả bù cho mấy người khác, nghĩ tới thôi hắn ta lại thở dài.
Hạ Y thấy hắn ta cứ thở dài liên tục hai ba cái thì cẩn thận hỏi:
“Có chuyện gì mà ngươi cứ thở dài mãi thế?”
Băng Thần nhếch mép hỏi:
“Trước kia ngươi cho ta thức tỉnh trí nhớ chắc cũng thăm dò qua rồi đúng không?”
Hạ Y gật đầu vẻ mặt thích thú nói:
“Ta xem hết mà còn nhớ kỹ từng chút một nữa cơ.”
Băng Thần lắc đầu nói:
“Thế thì tại sao đều là lớn nhất trong nhà nhưng Đế Thiên Lan nàng ta quản tốt như thế, đổi lại là ngươi nàng lực thông thiên tại sao cái gì cũng không biết vậy.”
Hạ Y nghe thế ban đầu không sao nhưng sau đó lập tức đỏ mặt nói:
“Ngươi nói nhảm, ta không thua nàng, chỉ là ta cảm thấy chuyện chưa đáng để ta ra tay thôi.”
Băng Thần thở ra một hơi, hóa ra cô nàng này vẫn không ngốc, nàng ta còn hiểu được ẩn ý của hắn ta. Hắn thực ra không chỉ ẩn ý không mà còn muốn thử xem nàng có thực sự thích mình không, nếu nàng vẫn không nhận ra thì hắn chịu thua.
Hắn biết được tâm ý của nàng gan liền lớn hơn một chút, chụp lấy bàn tay nhỏ mềm không xương của nàng hắn nhẹ giọng hỏi:
“Giả xử sau này ngươi thích một người không phải ở Thượng Thần Chi giới thì sao?”
Hạ Y cười khinh khỉnh khiêu khích:
“Chỉ cần thiên phú đủ thì sớm muộn cũng sẽ trở thành người của Thượng Thần Chi Giới, chẳng lẽ ngươi nghĩ mình không thể đi lên.Bình thường ngươi kiêu ngạo lắm cơ mà, hiện tại mới biết mình nằm ở đâu rồi phải không. “
Băng Thần thấy khẽ cười nói:
“Hóa ra Hạ Y tiểu thư thích ta, yên tâm ta sẽ cố gắng hết sức mình.”
Hạ Y biết mình nói hớ lập tức mặt xoát đỏ, gò mà hồng hồng như hai trái táo chín trông thật mê người. Băng Thần vì thế càng nổi hứng trêu nàng:
“Còn ta nằm ở đâu được ngoài ở trong tim nàng.”
Nói xong tay làm bộ như muốn chụp lấy chỗ kia thì Hạ Y thản nhiên nói:
“Cha ta nếu không có công sự sẽ xem xét Thiên Đạo trò chơi, ngươi xác định muốn thử vận may chứ. “
Băng Thần nghe nàng uy hiếp thì bĩu môi nói:
“Thôi được rồi mau cho ta sang Đế Vương Tinh, ta xử lý nhanh chóng vài việc rồi quay lại ăn cơm nữa.”
Hắn ta cùng Hạ Y ra ngoài Đế Vương Tinh thì hắn ta khá ngạc nhiên khi thấy mười tên cận vệ vẫn đứng đó. Phó tướng của Đế Thần Quân thấy Băng Thần quay lại thì vui vẻ vô cùng:
“Băng Thần công tử ngươi quay lại rồi.”
Băng Thần mỉm cười nói:
“Nhị hoàng tử đã chuẩn bị xong đan lô cho ta rồi chứ?”
Một chiếc giới chỉ từ trên người hắn bay ra hướng tới Băng Thần, kiểm ra một cái thì quả nhiên có một cỗ đan lô to lớn mang theo hoa văn tràn ngập khí tức cổ lão. Phẩm cấp Băng Thần nhìn sơ qua hình như là Thần Cấp Thượng Phẩm, nhị hoàng tử quả nhiên không làm hắn ta thất vọng.
Phó thống lĩnh cười hỏi:
“Không biết ngài có hài lòng không?”
Băng Thần cất giới chỉ vào ngực lạnh nhạt:
“Cái này đã vượt mong đợi của ta rồi, người chuyển lời của ta tới Hoàng Đế bảo hắn ta để Nhị hoàng tử xử lý công việc. Ta thì tạm thời rời khỏi Đế Vương Tinh một tháng để giải quyết một chút chuyện riêng, một tháng sau ta sẽ quay lại làm hướng dẫn trực tiếp.”
Mấy người vội vàng làm lễ miệng liên hồi đa tạ:
“Đa ta công tử, nhất định Nhị hoàng tử biết được sẽ rất vui mừng.”
Băng Thần khẽ gật đầu:
“Thế được rồi, các ngươi tạm thời quay trở về đi, đúng một tháng sau quay lại nơi này, ta hiện tại tìm phu nhân có chút việc rồi sau đó sẽ đi về bên kia. “
Mấy người cúi mình lui ra ngoài, Băng Thần thần thức ngoại phóng rất nhanh tìm được Chiến Vũ Lan Anh và Hắc Dạ đang đối chiến ở một khoảng sân. Hai người lướt nhanh tới đó, vừa thấy Băng Thần thì Hắc Dạ dừng tay vui vẻ nói:
“Băng Thần huy đến đón chúng ta sang bên kia ăn cơm có phải không?”
Hắn nhẹ nhàng gật đầu nói:
“Lan Anh nếu rảnh rỗi thì ta mới mang nàng ấy đi được.”
Chiến Vũ Lan Anh trong mắt ánh sáng lóe lên:
“Băng Thần ngươi đợi ta một chút, công việc ta thu xếp xong hết rồi, để ta truyền âm cho Tổ Mẫu và Đại trưởng lão thì ta liền có thể rời đi một tháng.”
Nàng sau đó quả nhiên liên lạc với hai người kia để họ trấn giữ gia tộc, còn nàng thì cùng Hắc Dạ bị hai người Băng Thần mang đi. Bốn người có mắt ở phòng của Băng Thần, Hắc Dạ khẽ giọng nói:
“Ta nói huynh nghe này Băng Thần, nữ nhân trong nhà rất nhiều trong lòng nghĩ ngợi một chút chỉ là việc vặt vãnh không đáng chú ý. Thế nhưng vẫn khiến mọi người không thoải mái, tốt nhất huynh dành thời gian xử lý đi, Đế Vương Tinh có ta với Tiểu Yến xác nhận quan hệ với huynh.
Bên Thiên Vương Tinh thì ngoài trừ Đông Phương Hữu Tình và hai tỷ muội Tử gia thì ai cũng ở bên huynh sớm hơn chúng ta rất nhiều, ít nhất tính ở kiếp này là thế. Có điều bọn ta ba người hai người có danh phận, huynh thử hỏi xem bọn họ tâm lý làm sao cân bằng được.”
Băng Thần liếc qua Hạ Y rồi nói:
“Nàng nhìn thấy chưa, ngoài nàng với ta thì gần như ai cũng rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, thật không biết phải nói sao với nàng……”
Hạ Y nheo mày to giọng:
“Không được so sánh ta với Đế Thiên Lan, hôm này ngươi đi ra ngoài làm gì thì làm, ta bữa cơm hôm nay sẽ để cho tất cả mọi người đi vào khuân khổ.”
Băng Thần sững người vẻ mặt hối hận, ngốc cô nương này để nàng tùy tiện xử lý không biết mọi chuyện sẽ đi đên đâu nữa. Hắn nhẹ giọng khuyên bảo:
“Ta đi đâu bây giờ, để ta ở lại ngồi ăn cơm không được sao?”
Hạ Y nheo mày gắt giọng:
” Đế Thiên Lan giải quyết chuyện nhà có cần ngươi nhúng tay không, Khang Tiểu Vũ giữ hòa khí trong nhà có cần ngươi ngồi canh không. Ta tuy hiện tại chưa bằng được các nàng nhưng giải quyết mười mấy người vẫn rất dễ dàng, mấy bữa trước gia gia ngươi có gọi điện tới.
Ngươi xem xem có phải ngài ấy tìm ngươi làm cái gì quan trọng không, nếu không có thì ngươi về thăm nhà một ngày đi. Dù sao lâu thế rồi ngươi cũng chưa gặp ngươi thân của mình, gặp rồi chuyển lời hỏi thăm giúp ta.”
Băng Thần dở khóc dở cười, nàng càng nói như thế thì hắn ta càng thấy lo lắng, thế nhưng hắn hiện tại đành chịu thua, hắn nhẹ giọng nhắc nhở:
“Ngươi làm cái gì cũng phải nói chuyện cho có lý một chút, bây giờ ta đi chừng nào ổn rồi thì gọi điện thoại để cho ta về.”
Nói xong hắn từ cửa sổ nhảy xuống hướng ra phía ngoài lướt đi, Hạ Y dùng thần thức quét một vòng thấy hắn không có lởn vởn ở quanh đây thì mới yên tâm đi về bàn ăn. Để cho mấy cô nàng ngồi xuống nàng ta mới liếc mắt ngang một vọng học theo Đế Thiên Lan, sau đó nàng lại nhẹ giọng giống như Khang Tiểu Vũ:
“Các tỷ muội hôm nay chúng ta ngả bài.”
Mấy cô nàng nhìn nhau khó hiểu, Tịnh Ảnh Phong Lan vẫn miệt mài ăn bỗng dưng bị cắt ngang khẽ giọng:
“Hạ Y tỷ ngươi nổi khùng cái gì thế?”
Chẳng ai hiểu nàng ta nói cái quái gì cả, mấy người cứ ngươi nhìn ta rồi ta lại nhìn ngươi. Chỉ Chiến Vũ Phong Lan và Hắc Dạ biết chuyện nhưng không dám mở miệng.”
Hạ Y bắt trước không có hiệu quả thì âm thầm bực bội.
“Ầm”
Tay nàng đập mạnh vào bàn khiến chiếc bàn vỡ tan tành hóa thành bụi phấn, đồ ăn văng lên không trung thì bị nàng dụng không khí thu lại. Hít một hơi thật sâu để kiềm chế sau đó nàng nhẹ giọng nói:
“Ngồi ở đây ai không thích Băng Thần đứng lên, ai thích hắn thì ngồi im, hiện tại chúng ta phân thứ tự. Ta tự nhận đại tỷ ai không phục ra vườn đánh tay đôi, ai qua được ba chiêu ta nhường chức đại tỷ, mấy người khác mau phân chia, không phân xong thì không được ra khỏi phòng.”
Hắc Dạ khẽ giọng nói nhỏ:
“Hạ Y tỷ, lấy đức phục người, nhớ phải lấy đức phục người.”
Hạ Y hừ một tiếng rồi nói:
“Ta luyện Đại Đức Đế Vương Công, ai không phục thì ta lấy “đức” phục người.”
Mấy người ngồi ở đây chán chả muốn nói, vừa mới tới Chiến Vũ Lan Anh đột nhiên lên tiếng:
“Ta là lão nhị, ai không phục phụng bồi tới cùng.”
Sau đó mọi người lại ngó qua Hạ Tiểu Yến ngươi vừa tấn thăng, nàng khẽ giọng:
“Ta không cần, ta xếp cuối cũng không sao.”
Tịnh Ảnh Phong Lan cười to đặt xuống đùi gà trên tay nói:
“Thế ta không khách khí.”
Tịnh Ảnh Liên cắt ngang:
“Thế thì đâu được.”
Thẩm Tú với Thiểm Hồng nhìn nhau, nếu Tịnh Ảnh Liên và Tịnh Ảnh Phong Lan phân xong thì ai sẽ là lão ngũ và lão lục. Cái này rõ ràng là để cho hai nàng phân, thế nhưng hai nàng tranh nhau từng chút từ bé làm sao có chuyện bây giờ dễ dàng nhả ra cho đối phương.
Hoàng Kỳ khí tức kéo lên Vũ Hoàng Đỉnh Phong rồi cười nói:
“Liên muội, Phong Lan tỷ, hai người hình như vẫn quên mất ta thì phải, vị trí lão tam ta cũng thử tranh một cái.”
Lâm Khôn đi tới nhìn thấy mọi người nguyên lực kéo lên thì sợ hãi nói:
“Đây là có chuyện gì?”
Hạ Y nhíu mày nói:
“Lâm quản gia ngươi không cần quản, chúng ta đang phân thứ hạng trong nhà để tỷ muội dễ xưng hô. Có vài người chưa phân được nên tính tỷ thí một chút để phân cho dễ, ngươi cũng đừng để ý làm gì, dù sao có ta ở đây cũng không ai mất mạng được đâu.”
Nàng sau đó kéo đồ ăn cất vào trong giới chỉ rồi to giọng:
“Không phục liền làm.”
“Ầm…….rầm…..oành……”
Các nàng thật sự đánh nhau, mà đã đi tới trung tâm thành phố Băng Thần lại không biết bởi ông ngoại gửi cho hắn một cái địa chỉ. Giờ hẹn cũng gần đúng thế nên hắn đã đi vào khách sạn rồi, nơi đây cách âm hoàn toàn toàn, đồng thời phong tỏa nguyên lực khuếch tán từ ngoài vào.
Dù sao phi thường thơi kỳ thì phòng cách âm cũng phải tiên tiến hơn mới phải.