Dịch giả: Đình Phong
Một năm rồi lại một năm.
Bắc địa vẫn là Bắc địa, Trường Môn vẫn cứ Trường Môn.
Tô nhị gia đã hai mươi mốt tuổi, đêm nay hắn uống đến say mèm.
Hắn thất thiểu trong trời tuyết, thân thể như gốc cây lung lay bất cứ lúc nào cũng thể đổ ngã.
Trường Môn trấn giăng đèn kết hoa, vài ngày trước đó, muôn dân trăm họ Thủ Vọng giả đời thứ chín Mạc Thính Vũ đã đánh bại Đế Quân đến từ Thiên Ngoại, khôi phục yên bình cho thế giới này. Những chuyện này đương nhiên thu hút rất nhiều người nhưng đối với thường dân lại quá mức xa xôi. Trường Môn trấn giăng đèn kết hoa cũng không phải vì việc này.
Hôm nay là ngày đại hôn của Trường Môn Cổ Ninh công tử cùng Tô Mạt.
Việc này đối với Trường Môn trấn nho nhỏ đương nhiên là thiên đại tiệc vui.
Cho nên trong trấn hôm nay cực kỳ náo nhiệt, dù đêm đã khuya nhưng đèn đuốc vẫn còn sáng trưng.
Mà Tô nhị gia lại cao hứng không nổi.
Hắn thích Tô Mạt rất nhiều năm rồi, nhưng hôm nay nàng lại gả cho người khác – một người đàn ông mà Tô nhị gia hắn đây cũng không tìm ra được nửa điểm tật xấu.
Đương nhiên hắn rất muốn học theo các đại hiệp trong sách bày ra trò cướp cô dâu lãng mạn.
Nhưng, hắn là ai?
Là Tô nhị gia nổi danh ở Trường Môn, mê muội mất ý chí không chút bản lãnh, dựa vào cha của mình lăn lộn trong quân doanh lấy được một chức quan nhàn tản, ngồi ăn rồi chờ chết.
Cổ Ninh là ai?
Con trai Thái Thú Trường Môn trấn, sĩ tử đến học ở đại học viện Trường An, tiền đồ bừng sáng, tuổi còn trẻ đã là tu sĩ Thái Nhất cảnh.
Tô nhị gia nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy việc cướp cô dâu không hề khả thi, chỉ sợ cuối cùng làm ra trò khôi hài mà bôi tro trát trấu lên mặt cha mình.
Tô Trường An hai mươi mốt tuổi mang theo cảm xúc phiền muộn như vậy, hắn bèn uống rượu, đây là lần đầu tiên thử qua rượu nhưng lại uống đến say mèm.
Rốt cuộc hắn không thể gượng được mà lảo đảo ngã trên mặt tuyết.
…
Cách đó không xa chợt có hai bóng người đột nhiên xuất hiện ở Trường Môn trấn.
Một nam một nữ.
Nam khuôn mặt như đao gọt, góc cạnh rõ ràng.
Nữ dung nhan xinh đẹp tựa như từ trong tranh bước ra.
“Thính Vũ, hôm nay sao lại nhàn rỗi đến chỗ này.” Nữ tử hỏi.
“Mấy năm trước đi ngang qua đây từng bị người phục kích, ta may mắn được một vị tiền bối cứu giúp nhưng người không muốn lộ diện. Nhiều năm trôi qua nhưng vẫn ghi khắc trong lòng, muốn tìm một cơ hội để nói lời cảm tạ với người. Hôm nay chợt nhớ tới việc này liền tìm Quách Tước sư huynh bói cho một quẻ, nói hôm tay ta đến đây tất sẽ có chỗ đạt được.” Nam nhân cười đáp lại, trong ánh mắt tràn đầy cưng chiều nhìn nữ tử.
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì phía xa một bóng người chợt ngã xuống.
Hai người nghe tiếng nhìn lại.
Nàng kia chỉ liếc mắt một cái nhưng nam tử lại sững sờ, ánh mắt gắt gao nhìn vào chàng trai say khướt trên đống tuyết.
…
“Phù.” Tô nhị gia thở mạnh một hơi sau đó ngồi dậy trong đống tuyết.
Hắn ngửa đầu nhìn về phía chân trời, ngắm bầu trời đầy sao.
Truyền thuyết nói tu sĩ tu thành Tinh Vẫn lập tức có một ngôi sao sáng trong tinh không, Tô nhị gia từng mộng tưởng bản thân thành Tinh Vẫn, ngày mình thắp sáng mệnh tinh. Giờ hắn nhìn lại hóa ra chỉ là ảo tưởng không thực tế.
Hắn nghĩ tới đây thì thở dài một hơi, lảo đảo muốn đứng người lên.
Nhưng hắn quả thật uống quá nhiều rồi, lại ngã lần nữa trên mặt tuyết.
Thật là vô dụng à.
Tô nhị gia trải qua cố gắng không có kết quả lại thở dài một hơi, có chút hối hận.
Mà đúng lúc này chợt có một bàn tay duỗi ra, kéo dậy thân thể có chút nhỏ yếu của Tô nhị gia từ trong đống tuyết.
Tô nhị gia sững sờ, quay đầu nhìn về chủ nhân của cánh tay kia.
Là một nam tử mặt rất lạ, hình như không phải người địa phương, hình dáng trông cũng không đặc biệt, chỉ là thanh trường đao trên lưng y, lại rất bắt mắt.
Lúc thấy được thanh đao kia, Tô nhị gia uống say đến ngu muội cũng tỉnh rượu hơn phân nửa, hắn chưa bao giờ dùng qua đao nhưng bản năng làm hắn cảm thấy nó là một thanh bảo đao.
Hắn cũng rất nhanh ý thức được bản thân nhìn đồ vật của người khác như vậy là chuyện không hợp lễ độ.
Cho nên hắn thu hồi ánh mắt của mình, đang muốn nói tiếng cảm ơn.
Nhưng người nam nhân kia dường như cảm nhận được ánh mắt của Tô Trường An, trên mặt y lộ ra nụ cười nhạt.
“Ngươi thích đao này?”
Tô nhị gia sững sờ, có chút không thể hiểu sự nhiệt tình của nam nhân này nhưng hắn vẫn vô thức gật đầu.
Nam nhân thấy thế thì trên mặt lộ vẻ vui mừng. Sau đó y nghiêm mặt lại, cực kỳ trang trọng nhìn về phía Tô nhị gia.
Y hỏi.
“Vậy ngươi muốn học đao sao?”
Một khắc này, phong tuyết đầy trời chợt ngừng lại.
Tô nhị gia nhìn người nam nhân trước mắt, trong nội tâm tuôn ra một cỗ rung động không thể hiểu.
Sau đó hắn giống như đưa ra một quyết định cực kỳ trọng đại nào đó, nhìn về phía nam nhân gật đầu thật mạnh.
Phong tuyết lại tiếp tục quét qua.
Hai người đàn ông lần đầu tiên gặp mặt lại nhìn nhau cười. Giống như chí hữu.
HẾT.
—o0o—
Truyện kết như Hoàng Lương đại mộng, ai biết được Tô Trường An đã thành Tiên đảo ngược thời không hay đây thực sự chỉ là giấc mơ say của hắn. Phần kế sẽ giải đáp ở truyện Tàng Phong.
Hai năm gần 750 chương truyện, một quãng thời gian không hề ngắn, cảm ơn các bạn độc giả đã đồng hành và các dịch giả đã chung sức để hoàn thành bộ truyện: Đình Phong, phuongkta1, Tiểu Băng, alreii, Tiểu Dĩnh, chichiro, Time Over, argetlam7420, KìNgộ, Mạc Trần, kethattinhthu7, nhatchimai, coc2coc, Mạn Mạn, TNCE, Spring_Bird, Mạn Đà La, sakerprond, kimsieuquan, talasoixanh, archnguyen1984, Minh Quân, kimtrongnew…
31/12/2018 bản quyển hoàn.