Dịch giả: Mạn Mạn
Biên: Đình Phong
Cánh tay ấy nặng tựa ngàn cân, có sức mạnh dời non lấp bể, mang theo tiếng gió vù vù đánh về phía Hắc bào nhân.
“Người trần mắt thịt sao dám cả gan khinh nhờn thần linh.” Hắc bào nhân ngoảnh mặt làm ngơ đối với cánh tay trước mặt.
So với thân cành khổng lồ của Thụ nhân, dáng người của y nhỏ bé biết bao. Nhưng y đứng nơi đó, cảnh vật sau lưng tựa hồ trở thành một thế giới riêng biệt.
Giọng nói của y rất nhỏ, lại giống như một loại sắc lệnh nào đó, cánh tay cực lớn kia nện xuống, cách Hắc bào nhân chưa đầy nửa tấc liền dừng lại, dường như đụng phải một màng chắn vô hình, không thể tiến thêm một phân nào nữa.
Thụ nhân cảm thấy thật khó tin, lão trở thành thụ linh đã gần bốn trăm năm, tu vi đã đạt tới Hồn Thủ Cảnh. Hơn nữa sống trong U Vân Lĩnh cây cối đa dạng, cho dù là cường giả Vấn Đạo cũng không thể nào lông tóc vô thương tiếp được một nện này (nguyên văn là “một búa”). Nhưng Hắc bào nhân trước mặt lại có thể ung dung tiếp được.
Chẳng lẽ y là Tinh Vẫn? Thụ nhân thầm nghĩ.
Lão trở thành Thụ linh mới bốn trăm năm, nhưng thần thức đã sớm khai mở, khi lão vẫn còn là một cái cây đã có ký ức, tính ra cũng đã ngàn năm rồi. Suốt ngàn năm nay gã đã gặp được rất nhiều thứ, nhưng trước giờ chưa từng nghe nói Tinh Vẫn trên đời này có vị nào giống với người trước mặt.
Thụ nhân nâng cánh tay, lần này hai tay lão hợp lại thành quyền thử nện xuống lần nữa.
Thế như sấm sét, âm vang thiên địa
Ầm!
Một tiếng nổ thật lớn vang lên.
Đôi tay kia vẫn chỉ cách hắc bào nhân nửa tấc như cũ rồi dừng lại, khó tiến thêm một phân nào.
“Thụ linh bốn trăm năm, đúng lúc để ta dưỡng thần huyết.” Khóe miệng hắc bào nhân khẽ nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn. Từng xúc tua màu tím đen tuôn ra từ trong hắc bào của nam tử, tựa như ác giao đằng xà, giương nanh múa vuốt cắm vào cơ thể Thụ nhân.
Thụ nhân muốn phản kháng nhưng lại phát hiện ra dường như có thứ gì đó đang kìm giữ lão khiến lão không cách nào cử động.
Thụ nhân sợ hãi, mọi người cũng kinh sợ.
Bình thường Thụ nhân tàn sát đám yêu quái Cửu Tinh Cảnh như giết heo, có thể tưởng tượng sức mạnh của y đáng sợ biết bao nhiêu, nhưng đứng trước Hắc bào nhân lại không có chút sức phản kháng nào.
Đối với sự cường đại của Hắc bào nhân, hi vọng vừa lóe lên trong lòng mọi người bỗng chốc liền tan biến.
“Thụ gia gia!” Lưu Đại Hoành thấy vậy, lòng như lửa đốt.
Tổ tiên y từng là nhân sĩ Trung Nguyên, từng trồng một cây ăn quả trong vườn. Dốc lòng chăm sóc, đợi đến khi cây lớn lên, mùa hè ngồi dưới bóng cây hóng mát, mùa đông dùng lá rụng chống lại cái lạnh.
Sau này họ chạy nạn đến Bắc Địa. Không ngờ cái cây kia lại may mắn, dưới cơ duyên xảo hợp tu luyện thành Thụ linh, hai trăm năm trước tìm thấy hậu nhân nhà y, trở thành thần bảo hộ, thay mặt tổ tiên bảo vệ tộc nhân nhà y. Hôm nay Lưu Đại Hoành gọi Thụ nhân đến vốn là để lão cứu mạng mình, giờ xem ra lại thành hại Thụ nhân.
Trong lòng vừa áy náy lại sợ hãi, nhưng y lại chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mà không có cách nào khác.
Lúc này, cành lá trên đầu Thụ nhân bắt đầu héo rũ một cách nhanh chóng, sức sống của lão trôi theo xúc tua màu tím tràn vào cơ thể Hắc bào nhân. Cứ mỗi nhịp thở trôi qua, lão lại một suy yếu và héo mòn hơn. Nháy mắt, cành lá trên đầu đã héo rũ mất một nửa.
“Bách quỷ dạ hành!” Hắc bào nhân lại lần nữa thốt lên.
Âm thanh kia tựa như tiếng gọi câu hồn của tử thần, mỗi lền cất lên, đám tà vật lại mạnh hơn gấp mấy lần, ép mọi người vào đường chết.
Lúc này cũng không ngoại lệ, đám tà vật hóa thành Phồn Thần Cảnh. So với người có cảnh giới cao nhất ở đây là Cổ Tiễn Quân và Lưu Đại Hoành còn cao hơn một bậc, hơn nữa số lượng cũng phải gần trăm.
Đám tà vật đến gần, bóng ma tử vong lan ra, thế tới như muốn dời non lấp biển. Tuy mọi người vẫn đang cầm vũ khí nhưng lại chẳng có ai dám tiến lên. Bọn họ chỉ có thể lẳng lặng nhìn đám tà vật đến gần. Rốt cuộc thì bọn họ cũng đã đánh mất dũng khí phản kháng.
Tô Trường An vẫn đang cố gắng rút đao ra, hắn vẫn không từ bỏ.
Hắn không can đảm hơn bất cứ người nào ở đây là bao, thậm chí hắn còn không muốn chết hơn bất cứ người nào khác. Chính vì không muốn chết nên hắn muốn phản kháng, hắn không thể chịu thua. Dẫu giây tiếp theo có lẽ sẽ phải chết dưới tay đám quái vật xấu xí này, nhưng khi thời khắc ấy chưa tới, hắn sẽ không chịu nhận thua, hắn sẽ phản kháng.
Đám tà vật bắt đầu tấn công, Cổ Tiễn Quân và Lưu Đại Hoành bình tĩnh đứng ở hàng đầu tiên. Bọn họ tuy rằng chỉ là Cửu Tinh Cảnh, nhưng Cổ Tiễn Quân là Hầu gia của Cổ gia, bất kể là tâm pháp tu luyện hay thanh kiếm Thanh Phong trên tay đều không phải vật thường, ít nhiều cũng có chút sức chống lại Phồn Thần Cảnh. Còn Lưu Đại Hoành thì hàng năm hành tẩu giang hồ, kinh nghiệm đối chiến phong phú, cũng có thể chống lại mấy chiêu với đám tà vật này.
Nhưng những người khác không may mắn như vậy, bọn họ đề chỉ là Tụ Linh Cảnh, chênh lệch quá lớn với đám tà vật Phồn Tinh Cảnh. Loại chênh lệch này không phải chỉ cần kinh nghiệm hay ngoại vật có thể bù lại được, phút chốc cũng rơi vào thế cực kỳ nguy hiểm.
Đám Cổ Ninh lại càng không đọ nổi, bọn họ không chỉ là Tụ Linh Cảnh, đến kinh nghiệm đối chiến cũng ít đến đáng thương, chỉ có thể tránh đằng sau Cổ Tiễn Quân và Lưu Đại Hoành. Nhưng hai người này vốn còn lo cho mình chưa xong, hơi đâu bận tâm đến bọn họ.
Một nữ quỷ tóc dài mặc hồng y tìm đúng cơ hội, lách qua hai người đến trước mặt đám Cổ Ninh.
Nàng ta thét lên một tiếng, mái tóc kia xõa tung ra biến thành một đám châm sắc nhọn ùn ùn đánh tới.
Hết thảy xảy ra quá đột nhiên, mấy người Cổ Ninh lập tức biến sắc, đều lần lượt dùng nội lực chống lại, nhưng mấy người Tụ Linh Cảnh bọn họ quả thực không phải là đối thủ với đám tà vật này, vừa đối mặt đã bị một kích đánh bay. Lần lượt rơi xuống trước mặt Tô Trường An đứng sau cùng đội ngũ, Tô Mạt thân thể yếu ớt thậm chí còn phun ra một búng máu, bắn lên mặt, lên tay và đao của Tô Trường An.
Giọt máu ấy vẫn mang theo hơi ấm, tựa như in sâu vào trong mắt Tô Trường An. Hắn cảm thấy mắt mình có chút mơ hồ, hắn nhìn bốn người ngã xuống trước mặt mình. Bọn họ nhắm mắt, nét mặt uể oải, sinh tử không rõ.
“Mạt Mạt… Cổ huynh… Kỷ Đạo… Lận huynh…” giọng Tô Trường An rất nhỏ lại hơi run run, dường như sợ đánh thức cái gì, lại giống như đang sợ hãi điều gì.
Hắn không được đáp lại, lòng có phần hoảng hốt.
“Mạt Mạt… Cổ huynh… Kỷ Đạo… Lận huynh…” Hắn lại gọi thêm lần nữa, giọng nói to hơn vài phần, nhưng vẫn không có lời đáp lại như cũ.
Hắn nghĩ tới Trường Môn trấn, nghĩ tới học viện Trường Môn. Nghĩ tới thiếu niên văn nhã Cổ Ninh đó, nghĩ tới Tô Mạt nét mặt tươi cười như hoa, nghĩ tới Kỷ Đạo vẫn hay ức hiếp mình, nghĩ tới Lận Như thật thà chất phác.
Bất kể bọn họ từng đối với mình tốt hay xấu, hoặc căn bản chưa từng cùng xuất hiện, cũng bất luận mình có thích bọn họ hay không, nhưng trong trí nhớ của mình, bọn họ đều rạng rỡ đến thế. Mà giờ phút này, bọn họ đều nằm trước mặt mình, y phục lộn xộn, tóc tai bù xù. Mặc hắn gọi thế nào bọn họ vẫn ngủ yên ở đó.
Dường như nhớ ra gì đó, hắn thò tay tìm kiếm trong ngực một lúc, cuối cùng rút một chiếc khăn tay hình như dùng để bao bọc lấy cái gì đó. Khăn tay cũng không phải làm từ lăng la tơ lụa gì, chỉ là một tấm vải nhà thông thường. Bị nhuộm thành màu lục nhạt, bên trên thêu một đóa hoa nào đó không tên.
Tô Trường An run rẩy mở nó ra, bên trong là một chiếc bánh xốp.
Hắn cảm thấy hơi đói, há miệng cắn một miếng. Bánh xốp dường như là bị để quá lâu, có hơi ỉu, nhưng hắn vẫn cảm thấy ngon.
Lại có hai thành viên của tiêu đội bị tà vật phanh thây, đao trên tay Lưu Đại Hoành cũng bị chém ra vài vết nứt, trên người có mấy vết thương sâu đến tận xương, máu tươi liên tục chảy ra. Ngược lại đám tà vật đang chiến đấu với Cổ Tiễn Quân dường như có chút kiêng dè nàng, vì vậy tuy nhìn nàng có vẻ chật vật, nhưng gần như là không bị thương chút nào.
Giờ phút này, tất cả mọi người như đã đạt tới cực hạn, bất luận là tinh thần hay thân thể đều không còn sức lực dư thừa nữa.
“Đợi đã!” Cổ Tiễn Quân đột nhiên nói lớn.
Dường như Hắc bào nhân rất để ý đến nàng, ý niệm vừa động, tất cả tà vật nháy mắt liền ngừng lại, lẳng lặng đứng yên tại chỗ giống như thú cưng ngoan ngoãn, cách biệt một trời một vực với đám hung thần ác sát vừa nãy.
“Nàng nói đi.” Hắc bào nhân mỉm cười nhìn nàng.
“Thả bọn họ, ta đi theo ngươi.” Cổ Tiễn Quân thu thanh kiếm trong tay lại.
Lưu Đại Hoành kinh ngạc liếc nhìn Cổ Tiễn Quân một cái, nét mặt thoáng hiện vẻ phức tạp. Nếu không phải là vì Cổ Tiễn Quân thì mọi người cũng sẽ không lâm vào hiểm cảnh như vậy, nhưng lúc này nàng lại muốn hy sinh bản thân để cứu mấy người bọn họ, đúng sai trong đó khiến người ta cảm thấy ngũ vị tạp trần.
“Không được.” Hắc bào nhân kia rồi lại lắc đầu, vẻ mặt không chút thay đổi. Giống như một người phụ thân đang từ chối yêu cầu của một đứa trẻ bướng bỉnh, lơ đãng, lại như lẽ tất nhiên chối bỏ sinh mệnh của mấy người đang sống sờ sờ ở đây.
“Vì sao?! Không phải ngươi muốn bắt ta sao? Việc này đâu liên quan đến bọn họ.” Cảm xúc Cổ Tiễn Quân đã cố gắng khống chế bỗng chốc lại trào ra, giọng nói cũng bất giác to lên mấy phần.
“Ta có thể đồng ý rất nhiều yêu cầu của nàng, nhưng chỉ riêng thỉnh cầu vì người khác thì ta không thể đồng ý. Nàng vĩnh viễn chỉ có thể cầu ta vì bản thân mình mà thôi!” Hắc bào nhân bình tĩnh nói ra lí do muốn cướp lấy tính mạng của mọi người, hết sức vô lý, giống y hệt như lý do y muốn cướp Cổ Tiễn Quân đi.
“Có điều nàng yên tâm. Ta sẽ không làm tổn thương nàng.” Y nói thêm, sau đó ánh sáng âm u trong đôi mắt chợt lóe lên, đám tà vật này lại biến thành lệ quỷ đánh về phía mọi người.
Lưu Đại Hoành nhìn xung quanh, chỉ còn một vị huynh đệ trong tiêu đội y mang đến là còn sống, tay trái đã bị chặt đứt, dùng đao chống đỡ thân thể đứng ở bên cạnh, vài vị đệ tử cũng không rõ sinh tử. Y cười thê lương, giơ đao lên rồi lại hạ xuống, y đã quá mệt mỏi, chỉ riêng mấy vết thương trên người cũng đã khiến máu y sắp chảy hết. Y chỉ có thể đứng yên đó, nhìn đám tà vật nhào lên, chờ bọn họ chặt đứt đầu mình, phanh thây tứ chi mình. Y dần dần nhắm mắt lại, bốn phía bỗng trở nên thật yên tĩnh, rốt cuộc không còn nghe thấy tiếng khàn khàn của đám tà vật ấy nữa, cũng không nghe thấy tiếng Thụ linh đang rên rỉ.
Soạt!
Soạt!
Chợt, một âm thanh truyền đến từ phía sau. Một tiếng lại một tiếng, chậm chạp nhưng kiên định.
Đó là tiếng đế giày vải bước trên sơn đạo!
Có người đến đây!
Lưu Đại Hoành mở to mắt quay đầu lại nhìn.
Đó là một thiếu niên, khoảng mười lăm mười sáu tuổi, mặc bố y tầm thường, trên lưng lại vác một thanh đại đao. Hắn bước từng bước một, nét mặt lạnh lùng như núi băng vạn năm không tan chảy, ánh mắt hắn lóe lên ánh sáng, mạnh liệt như gió, hừng hực như lửa.
Tay phải hắn vươn ra sau nắm lấy chuôi đao, tay trái nắm chặt một thứ gì đó, hình như là khăn tay, màu xanh lục nhạt, góc khăn thêu một đóa hoa.
Hắn bước qua thân thể mọi người còn chưa rõ sống hay chết, bước qua Lưu Đại Hoành và Cổ Tiễn Quân, đến chỗ tà vật đang ùn ùn kéo đến, tiến về phía hắc bào nhân kia.
Hắn là Tô Trường An! Lưu Đại Hoành bỗng nhiên tỉnh ngộ, mất máu quá nhiều khiến suy nghĩ của y trở nên chậm chạp, không phân rõ rất nhiều thứ. Nhưng chung quy y vẫn nhận ra Tô Trường An.