– Yên tâm đi, trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, sẽ không có người thứ ba biết!
Thạch Kinh thoả mãn gật đầu, cảm thấy mỹ mãn rời khỏi sân nhỏ, từ trong phản ứng của Tiểu Báo Tử, trong lòng của hắn đã nắm chắc, hắn là một tiểu tử xuất thân nghèn hèn, làm sao mà chịu được cám dỗ chứ, chỉ cần hắn đồng ý, chẳng khác gì lên thuyển của mình, Tiểu Báo Tử là đệ tử của Từ Ung, tuy địa vị của Từ Ung trong hàng ngũ trưởng lão cũng không cao, nhưng khả năng luyện khí là nhất tuyệt, không ai dám khinh thường, Tiểu Báo Tử là đệ tử duy nhất của hắn, nếu kéo Tiểu Báo Tử đến bên cạnh mình, thì sẽ tăng thêm một phần trợ giúp, sau này ở Ô gia, cuộc sống sẽ khá hơn rất nhiều.
– Mẹ kiếp, hiện tại tiểu gia hỏa này đã lớn thành cái gì rồi, tại sao lại có tâm địa gian xảo như vậy chứ?
Thạch Kinh đi rồi, Tiểu Báo Tử thay đổi bộ dáng tâm sự nặng nề vừa rồi, trên mặt lộ ra một tia khinh thường và nụ cười đùa cợt, tâm tử của Thạch Kinh, tính toán nhỏ nhặt dù tinh, nhưng những suy nghĩ trong lòng của hắn, làm sao mà che dấu Tiểu Báo Tử được chứ.
Hắn là người không tâm tư gì, rất rõ ràng, mấy ngày nay hắn tận lực ít xuất hiện, biểu hiện của hắn không tranh giành với ai, làm cho Thạch Kinh tưởng hắn là người sợ phiền phức, cho nên mới chạy đi tìm mình bàn chuyện này, đúng là không biết sống chết mà…
Nếu là lúc bình thường, hắn khẳng định sẽ đem chuyện này nói cho Từ Ung, thậm chí trực tiếp nói cho Triệu Phi, báo thù thay cho mình và những nội môn đệ tử của Ô gia bị hắn ức hiếp, không có chỗ xoay người.
Nhưng chuyện này liên lụy đế Hỏa Hồng Tình, cho nên hắn phải tự đánh giá một phen.
Bởi vì, nếu hắn nhớ rõ, thì con mắt của mình cũng được gọi là Hỏa Hồng Tình, chẳng lẽ con mắt cũng có thể biến thành lễ vật sao?
Cũng vào đêm hôm đó, Vương Xà đã nói chuyện với mình, cho dù thế nào cũng không được đem con mắt đặc thù của mình xuất hiện trước mặt người khác, lúc ấy hắn cho rằng chuyện này chắc có vấn đề gì, nhưng hiện tại Triệu gia đem Hỏa Hồng Tình làm lễ vật quý trọng nhất tặng cho Lữ Nhất Nguyệt, không có chỗ nào mà không biểu hiện ra chõ đặc biệt của Hỏa Hồng Tình.
Hỏa Hồng Tình, chính là Hỏa Hồng Tình!
Nếu không phải Hỏa Hồng Tình mà là một vật khác, hiện tại hắn đã đem chuyện này nói cho sư phụ biết, nhưng chính ba chữ Hỏa Hồng Tình, hắn phải cẩn thận suy nghĩ lại.
Dùng Hỏa Hồng Tình làm lễ vật?
Kiếp trước hắn xem qua truyện tranh, xảo ngộ, đọc được một tộc người có đôi mắt gọi là Hỏa Hồng Tình, dù là tên, hay là bộ dáng, đều không khác biệt với con mắt của mình.
– Thứ đồ vật này ở chỗ Triệu gia, thì Thạch Kinh muốn đoạt được nó cũng có khả năng, nhưng mà, nơi này là Ô gia tổng bộ, lại là lễ vật tặng cho đại trưởng lão, làm sao mà không đề phòng nghiêm mật được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tiểu Báo Tử thầm nghĩ trong lòng.
– Không biết tối hôm nay ta có thể đoạt được nó hay không đây, thứ này đặt trong tay Triệu Phi thì dễ dàng lấy được, một khi đến tay đại trưởng lão, muốn đoạt rất khó.
Trong nội tâm Tiểu Báo Tử âm thầm nghĩ ngợi.
– Vĩnh Hằng Chi Nhãn? Ta muốn xem con mắt này rốt cuộc có bí mật gì?
Tiểu Báo Tử lâm vào trong trầm tư.
Tuy tu vi của hắn chỉ đạt tới Nhị phẩm, nhưng Tiểu Báo Tử tin tưởng, với thủ đoạn bây giờ của mình, thần không biết quỷ không hay trộm phần lễ vật đó trong tay của Triệu Phi không thành vấn đề, vấn đề là, tin tức này Thạch Kinh đã nói với mình, nếu như mình động thủ trước, người khác không biết, Thạch Kinh khẳng định biết là ai động thủ ngay, đến lúc đó, cho dù không tìm được chứng cớ, tình cảnh của mình ở Ô gia, cũng không quá tốt, nhất định sẽ khiến cho người khác chú ý, mà bí mật trên người của ta quá nhiều, bị người khác chú ý tới, tuyệt đối không phải là chuyện tốt, thậm chí còn mang đến tai họa.
Chuyện này quá nguy hiểm, hiện tại hắn không dám bừa bãi.
Đương nhiên, hiện tại giải pháp tốt nhất là đem tin tức này nói cho sư phụ biết, bỏ qua hiếu kỳ về Hỏa Hồng Tình, tùy ý để cho Triệu Phi tặng lễ vật cho đại trưởng lão, về phần Hỏa Hồng Tình, ngày sau từ từ tìm hiểu, đây là biện pháp không quá nguy hiểm, nhưng mà, muốn làm được điểm này, phải cưỡng chế lòng hiếu kỳ về Hỏa Hồng Tình.
Chuyện này rất khó khăn!
Phi thường khó khăn!
Hiếu kỳ hại chết mèo a!
Hơn nữa, chuyện này không chỉ là vấn đề hiếu kỳ, còn quan hệ đến bí mật con mắt của mình, thời gian dài như vậy, hắn càng ngày càng phát hiện con mắt của mình cất dấu huyền bí rất lớn, hơn nữa, hình như còn nhiều chức năng chưa được đào móc ra, mà loại chuyện này, tuyệt đối không thể mượn tay của người khác, chỉ có dựa vào mình để hoàn thành, mà bây giờ, hắn đã có cơ hội.
– Cơ hội lần này dù tốt, nhưng tính phong hiểm thật sự quá lớn.
Hắn đang lo lắng, đoạt đồ vật trong tay Triệu Phi không khó, khó chính là sau đó phải làm thế nào, bản thân phải đối mặt với cái gì?
Nơi này là tổng bộ Ô gia, là phú hào số một số hai ở Vân Châu, địa vị đại trưởng lão trong Ô gia rất cao thượng, lễ vật mừng thọ của hắn bị mất ở tổng bộ Ô gia, đây tuyệt đối là một chuyện rất mất mặt, dù là thế nào thì Ô gia cũng không bỏ qua, bây giờ thân thể của mình nhỏ như vậy, làm sao chịu được sóng to gió lớn a.
Suy nghĩ một đêm, cân nhắc lợi hại, cuối cùng Tiểu Báo Tử cười khổ hạ quyết tâm.
– Tính toán, lão tử vừa mới đứng vững gót chân ở Ô gia, coi như là tìm được một chỗ yên phận, bằng những thứ ta hiện có, đi bước nào chắc bước đó, ta tin tưởng, trong vòng mười năm, tu vi sẽ có thể đột phá luyện bì giới, tiến vào đoán cốt giới, trước đó, vần cần một cái vỏ bọc để co đầu cho tốt.
– Ai, tham lam đúng là nguồn gốc của tội lỗi a, phải đè xuống, có thể là không dễ dàng, nhưng mà, hiện tại ta không có năng lực động tới vật kia, không thể để tiểu tử Thạch Kinh mà bị liên lụy vào, biện pháp duy nhất, chính là mật báo a, ai, xem phải dẫm lên một tiểu tử tiền đồ vô lượng một cước, đúng là đáng tiếc a!
Hạ quyết tâm, Tiểu Báo Tử thở dài một hơi, thân thể khẽ động, cảm thấy sau lưng man mát, thì ra bất tri bất giác, sau lưng hắn đã bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm.
Nhìn thấy sắc trời đã sáng rõ, Tiểu Báo Tử vươn người đứng dậy, hắ tắm rửa một phen, sau đó thay quần áo, đẩy cửa đi ra, đi tìm sư phụ của mình.
…
– Cái gì? Hắn muốn động vào lễ vật của đại trưởng lão?
Nghe Tiểu Báo Tử bẩm báo, tay Từ Ung run lên mãnh liệt, cả kinh đứng dậy, nói:
– Tiểu tử này, lá gan đúng là quá lớn!