“Tiểu muội, Ngụy huynh đệ cứ nhét gì cho muội thế hả?”
Đến gần chỗ bố trí truyền tống pháp trận trong bụng núi gần Thanh Phong lăng, Diệp Tiêu Chính quay lại hỏi Diệp Cố Vi.
Diệp Tiêu Chính cùng Diệp Cố Vi cũng phải ghé đến đây, định qua truyền tống pháp trận ở đây trung chuyển, nên xong xuôi mọi việc thì chia tay Ngụy Tác. Nguồn: https://truyenfull.net
Sau khi ôm ấp chia tay nhau, Ngụy Tác nhét hai tấm truyền tấn ngọc phù và một cái túi da đen cho Diệp Cố Vi, bảo hai người sau này đến Linh Nhạc thành mà có việc tìm gã thì dùng truyền tấn ngọc phù này thông báo. Gã còn nói truyền tấn ngọc phù này quá tệ, sau này có cơ hội nhất định đổi sang Thiên lý truyền âm thạch gì đó. Lần này gã dùng Linh vụ châu và một tấm Ẩn thân phù của họ nên thứ trong túi da là để tặng, nhất định phải nhận.
Diệp Tiêu Chính đương nhiên sống chết gì cũng không nhận, Ngụy Tác trực tiếp chụp tay Diệp Cố Vi nhét vào, nói là không nhận thì không coi gã là bằng hữu, đoạn đi vào truyền tống pháp trận.
“Xem cái dáng mạt rệp đó còn học người ta tán gái nữa chứ, chắc rằng đồ tặng cũng chả ra gì.”
Diệp Tiêu Chính cùng Diệp Cố Vi nhìn theo Ngụy Tác khuất bóng trong truyền tống pháp trận với vẻ lưu luyến, nhưng người phụ trách trông coi nơi này là một tu sĩ Thiên Nhất môn thì cực kỳ coi thường khi nhìn cái túi da đen gã nhét vào tay Diệp Cố Vi.
Y cho rằng Ngụy Tác mặc tấm áo rách xám xịt đó chỉ là tán tu cấp thấp nghèo mạt, thế mà con vô sỉ đến mức cho rằng sau này đến Linh Nhạc thành nhất định phải tìm gã, rõ ràng muốn muốn tán tỉnh mỹ nữ hiền lành này, có ghẻ lại định ăn thịt thiên nga thì ít nhất cũng phải tỏ chút thành ý chứ, cái túi da đen trong tay mỹ nữ trông lép kẹp, dù đựng linh thạch cũng chả được bao nhiêu.
Trong lúc đệ tử Thiên Nhất môn khinh bỉ Ngụy Tác thì Diệp Cố Vi cũng hơi hiếu mở cái túi dốc ra xem gã tặng nàng và Diệp Tiêu Chính cái gì.
“Không phải chứ!”
Diệp Cố Vi đổ ra, hai mắt đệ tử Thiên Nhất lồi ra không khác gì mắt cóc.
Linh thạch, đúng như y nghĩ, cái túi lép kẹp đó đựng không nhiều linh thạch, chỉ hai mươi viên.
Nhưng hai mươi viên này là thượng phẩm linh thạch trắng ngần lấp lánh!
Một viên thượng phẩm linh thạch là một trăm viên hạ phẩm, hai mươi viên thượng phẩm tức là hai nghìn viên hạ phẩm linh thạch!
Hai nghìn viên hạ phẩm linh thạch, đệ tử Thiên Nhất môn này không rõ trông coi pháp trận bao nhiêu ngày mới kiếm được.
Diệp Tiêu Chính cùng Diệp Cố Vi ngẩn người, giá trị cái túi da thú Ngụy Tác nhét cho họ quá cao.
Trừ hai mươi viên thượng phẩm linh thạch còn hai, ba chục tấm Hỏa cầu phù, và một quyển đạo thư mỏng, một cây hoàng ngọc tiểu phủ chừng một thước.
Chân nguyên công pháp nghi trong đạo thư là Kim dịch lưu đơn quyết, huyền giai cao cấp. Cây phủ khắc hai chữ khai sơn và hình thú vật lại là pháp khí bán linh giai có thể sử dụng nhiều lần.
Hai vật này dù Diệp Tiêu Chính cùng Diệp Cố Vi không dùng mà đem đấu giá thì giá trị không chỉ hai nghìn viên hạ phẩm linh thạch.
“Tiểu tử đó là ai nhỉ, biến thái quá.”
Diệp Tiêu Chính cùng Diệp Cố Vi kinh ngạc thu những thứ đó lại thì đệ tử Thiên Nhất môn vô tình nhìn thấy cây tiểu phủ phát ra ánh vàng, thêm một lần nữa ngơ ngẩn.
…
Cùng lúc đệ tử Thiên Nhất môn cảm thấy Ngụy Tác biến thái thì gã đã về đến Linh Nhạc thành.
Ngụy Tác không muốn dính vào việc của Thiết Sách, với gã thì tu vi càng cao, tính mạng càng an toàn, quan trọng nhất là luyện thêm Bổ thiên đơn để công pháp tiến giai, nâng cao thực lực. Khiến gã thích thú nhất là còn cả mớ đồ vật đợi gã tính toán xem xét.
Gã không đến Kim Ngọc các mà về chỗ ở tại thành bắc, thuận tiện ghé qua chỗ bố cáo bài trả nốt tán tu cấp thấp giơ biển hộ gã năm viên hạ phẩm linh thạch.
Có thẻ vì đi lên từ tán tu cấp thấp cực kỳ cùng khốn nên tuy gã hiện giờ lúc nào cũng vẫn như kẻ keo bẩn, không bao giờ tiêu hoang dù chỉ một viên hạ phẩm linh thạch nhưng lại có phần thông cảm với các tán tu cấp thấp, không hề nuốt không năm viên linh thạch này.
Về đến chỗ ở, Ngụy Tác vào tĩnh thất trải thảm dệt bằng Ngân ti thảo, cuống quít đổ mọi thứ trong hắc sắc nạp bảo nang ra.
“Đại đao của tên biến thái đó không tệ.”
Trong đống đồ gã đổ ra, đại đao của Lưu Tam Pháo trông nổi bật nhất, cầm rất thích tay. Cây đao này công thủ vẹn toàn, phòng thủ linh giai, công kích bán linh giai, ít nhất cũng là linh khí. Càng khiến gã thích là cây đao này cũng như một số pháp bảo, pháp trận được khắc ở trong, bên ngoài không có phù văn nên trông như một thanh đao bình thường cực độ.
Lấy thanh đao này ra, rất dễ khiến đối thủ coi thường, chắc chắn uy lực của nó sẽ khiến đối thủ giật mình, đối với người không quan tâm đến hình thức, chỉ cần thực dụng, càng âm hiểm càng tốt như Ngụy Tác thì không còn gì bằng. Pháp trận khắc ở trong, xem ra lực phòng ngự kinh nhân của thanh đao tựa hồ là do chất liệu tinh kim của nó. Âm mị nhận giáng toàn lực cũng chỉ lưu lại một vệt mờ thì thanh đao này đón đỡ mười mấy đòn, thậm chí cả trăm đòn của linh khí cũng được.
“Chà, tên mạt rệp này, trừ thanh đại đao ra thì không có gì đáng giá?”
Ngụy Tác tìm luôn mọi thứ còn lại của Lưu Tam Pháo, đổ linh thạch đại lấy được của hắn ra, linh thạch đựng trong đó giá trị chừng một nghìn năm trăm viên hạ phẩm linh thạch. Vố như vậy không ít nhưng so với những tu sĩ trước đó thì chút linh thạch này khiến gã cho rằng Lưu Tam Pháo quả thật nghèo mạt.
Trừ ra, Lưu Tam Pháo chỉ còn mấy tấm pháp phù bình thường và Hồi khí đơn, cùng một cái chuông dẹt màu đồng xanh.
Dồn chân nguyên vào cái chuông, gã liền lập tức hơn hở. Cái chuông chỉ chừng một thước này phát ra thanh sắc quang hoa, hình thành quang tráo bao lấy gã. Gã còn nhớ lúc Lưu Tam Pháo kích phát thanh sắc quang tráo này đã miễn cưỡng đỡ được một đòn của Âm mị nhận, tiếp đó gã phải phát ra Lưu huỳnh phi nhận mới phá được quang tráo, lấy mạng tu sĩ biến thái này.
Tìm xong mọi thứ của Lưu Tam Pháo, Ngụy Tác lại lục lọi đồ của Văn Đạo Các, không ngại bẩn thỉu, thò tay vào bụng Phệ tâm trùng móc hai cái vòng tay màu đỏ ra.
Văn Đạo Các là lão đại của cả bọn, tu vi tối cao, đồ trên mình hắn khiến gã thập phần kinh hỉ.
Món hoàng sắc pháp khí hình mỏ chim của hắn đúc từ tinh kim, linh khí đã tan hết, lại nứt nẻ nhiều chỗ, coi như phá tổn hoàn toàn nhưng đôi vòng tay đỏ lấy từ bụng Phệ tâm trùng ra thì còn nguyên.
Chất liệu đôi vòng tựa hồ bằng san hô đỏ, khắc phù văn nhỏ xíu như hoa tường vi, cực kỳ đẹp đẽ, qua màu sắc thì là hỏa hệ pháp bảo, nhưng nắm trong tay lại cảm nhận được thủy khí cực nồng, chắc chắn là thủy hệ nguyên khí pháp bảo. Chỉ một đòn đã đánh thủng bụng Phệ tâm trùng, uy lực của đôi vòng ít nhất cũng là bán linh khí.
Có quá nhiều thứ nên nghiên cứu đôi vòng tay một lúc mà không thể xác định uy lực cụ thể, Ngụy Tác thậm chí quyết định lúc đến Kim Ngọc các chuộc đồ sẽ mua luôn một khối Thiên luyện ngân.
Thiên luyện ngân là tinh kim chuyên dùng để thử nghiệm uy lực của pháp bảo từ đạo giai trở xuống, cực kỳ chắc chắn nhưng chất liệu lại dẻo, pháp bảo xung kích vào cũng không bị tổn thương bản thân thai thể, nhưng thông qua độ sâu nhát cắt vào Thiên luyện ngân để xác định uy lực của pháp bảo đó.
Ngụy Tác đeo đôi vòng đỏ vào tay thử xem sao, khiến gã há hốc miệng là đôi vòng không chỉ có tốc độ kích phát kinh nhân, cơ hồ chân nguyên mới đồn vào đã rời tay ngay, mà tốc độ bay trên không cũng thập phần kinh nhân, cơ hồ như thuấn di, rõ ràng uy lực còn hơn cả Hỗn kim đoản mâu của đạo sĩ lùn mập. Hai cái vòng lại không phải là bộ, có thể đồng thời kích phát hoặc kích phát riêng lưer.
Thử thêm mấy lần, gã phát hiện đôi vòng tay chỉ bay được chừng mười trượng là tự động quay về.
Bán kính thi pháp chỉ mười trượng, nhưng tốc độ kích phát và phi độn cực nhanh, rõ ràng là pháp khí chuyên dụng trong cận chiến.
Chả trách Phệ tâm trùng đó đã cắm vòi vào óc Văn Đạo Các chưa kịp hút thì bị hắn hất bay.
Văn Đạo Các không có nạp bảo nang, nhưng linh thạch đại quả nhiên bất phàm, đựng hơn năm mươi đa viên thượng phẩm linh thạch, tương đương với hơn năm nghìn viên hạ phẩm linh thạch. Ngoài ra, còn có một tấm pháp thuẫn không rõ luyện bằng xương yêu thú nào, uy năng cũng ngang với Huyền quy thuẫn. Ít nhất cũng bù lại tổn thất hai tấm Huyền quy thuẫn cho gã.
Khiến gã vui mừng nhất là phi độn pháp bảo bạch ngọc hạc của Văn Đạo Các tuy bị Âm lân cốt kiếm thiêu phải, bề mặt có không ít điểm đen, trông không giống ngọc hạc mà giống một con vịt nướng nhưng linh khí không tan đi bao nhiêu, gã hơi dồn chân nguyên vào là “vịt nướng” lớn vụt lên, biến thành một con vịt nướng rất to!