“Đủ rồi!” Nạp Lan Băng lạnh sắc mặt, “Lưu An Đình, hiện tại không phải lúc ngươi làm loạn.”
Lưu An Đình cười gằn, “Làm loạn? Ngươi cho rằng ta gây chuyện?”
Nạp Lan Băng lạnh lùng: “Hiện tại đang gặp nguy hiểm, y rõ ràng không phải địch nhân, ngươi lại bức y đấu pháp, không phải gây chuyện thì là gì?”
“Được lắm!” Lưu An Đình nheo mắt, “ta không ngại nói rõ, chỉ bằng việc hắn có cơ hội cứu Hoàng Y Y nhưng thấy chết không cứu, hắn và Hoàng Y Y gặp tu sĩ đó nhưng Hoàng Y Y chết mà hắn không mảy may gì thì ta không đời nào tha cho hắn.”
“Im mồm!” Nạp Lan Băng quát to: “Lưu An Đình, ngươi đừng quên ở đây không do ngươi làm chủ, ta không cho phép ngươi động thủ với y.”
Lưu An Đình mắt lóe sát cơ, liếc Nạp Lan Băng và Ngụy Tác rồi lạnh giọng, “Thiết Sách hiện tại không do ta làm chủ phải không, được, từ giờ ta rời Thiết Sách! Đằng nào ta cùng vì Hoàng Y Y mới gia nhập Thiết Sách, từ hôm nay ra và Thiết Sách ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn là người của Thiết Sách!”
“Lưu An Đình, ngươi nên nghĩ cho kỹ!” Câu nói của Lưu An Đình khiến bọn Nạp Lan Băng đều tỏ vẻ giận dữ.
“Ta đương nhiên nghĩ kỹ rồi, như thế ta sẽ được làm chủ.” Lưu An Đình cười lạnh, ngoái nhìn Ngụy Tác, “ngươi giết được tu sĩ Chu thiên cảnh, chắc không đến nỗi không dám cùng tu sĩ Thần hải cảnh ngũ trọng như ta giao thủ chứ.”
Ngụy Tác cũng không nhịn được nữa, muốn giáo huấn hắn một phen nhưng chưa kịp nói gì thì mặt Nạp Lan Băng đã lạnh như sương: “Lưu An Đình, Thiết Sách đến hay đi đều tự do, không hạn chế ngươi rời khỏi tổ chức nhưng hiện tại ngươi không còn là người của Thiết Sách, y lại là bằng hữu của chúng ta, muốn đối phó y thì phải cửa ải của ta đã.”
“Mỹ nữ này khá lắm.” Ngụy Tác thấy Nạp Lan Băng đứng về phía mình thì có hảo cảm với mỹ nữ da ngăm ngăm này.
Lưu An Đình cười lạnh, không nhìn Nạp Lan Băng, màn nhìn Ngụy Tác chằm chằm: “Thế nào, nam nhân như ngươi chỉ biết đứng sau lưng nữ nhân, không dám ra ứng chiến hả?”
Nạp Lan Băng biến sắc, nàng ta nhận ra tu vi của Ngụy Tác kém hơn Lưu An Đình. Theo nàng ta thì Ngụy Tác giết được môt, hai tu sĩ Chu thiên cảnh, cũng nhờ vào pháp bảo đánh lén hoặc cơ duyên xảo hợp, vị tất là đối thủ của Lưu An Đình, hiện tại Lưu An Đình nói vậy, nàng ta sợ y bị khích tướng, sẽ động thủ với hắn.
“Được, không phải đánh một trận thôi sao?” Nhưng bất ngờ là Ngụy Tác không giận mà chỉ mỉm cười, liếc Lưu An Đình, “Bất quá các hạ đợi một chút, mỗ phải lựa chọn nên sử dụng pháp khí gì.”
Nạp Lan Băng và hai tu sĩ Thiết Sách thấy Ngụy Tác lấy ra một cái hắc sắc nạp bảo nang, liên tục móc đồ ra.
Đại đao của Lưu Tam Pháo, Hỗn kim đoản mâu của đạo sĩ lùn mập, một cái pháp ấn ngân sắc sư tử đầu, thanh sắc mộc ngư, hoàng ngọc tiểu phủ của hôi y tu sĩ và ba tu sĩ khác đã bị giết… thoáng sau đã xuất hiện cả đống trước mặt.
Nạp Lan Băng và hai tu sĩ Thiết Sách mở mắt mỗi lúc một lớn.
Rõ ràng những thứ Ngụy Tác ít nhất cũng là pháp khí từ bán linh khí trở lên, những thứ này dù tu sĩ Chu thiên cảnh cũng chỉ có một, hai món, nhưng Ngụy Tác lại cón hiều như thế. Nguồn: https://truyenfull.net
“Ngay cả hoàng y tu sĩ Chu thiên cảnh lưỡng trọng cũng chết trong tay y?”
Khiến Nạp Lan Băng và hai tu sĩ Thiết Sách biến sắc là Ngụy Tác thuận tay lấy từ nạp bảo nang ra, trừ vài thứ có vẻ là pháp bảo tàn khí thì còn vài tấm pháp y, có Long hổ tử vi bào của tử bào lão đạo, Hắc bạch bát quái y của đạo sĩ lùn mập, thậm chí cả hoàng sắc pháp y của Văn Đạo Các cũng được lấy ra.
Bọn Nạp Lan Băng lúc trước bị Văn Đạo Các dẫn mấy thủ hạ chặn đường, chật vật lắm mới thoát được, đến giờ nàng ta vẫn lo lắng nhất việc bị hoàng sam tu sĩ đuổi kịp, không ngờ tu sĩ Chu thiên cảnh lưỡng trọng này đã mất mạng.
Mắt Lưu An Đình cứng lại, miệng bất tri bất giác há ra.
“Bịch”!
Ngụy Tác cố ý lấy ra cả thi thể Phệ tâm trùng trưởng lão, ném mạnh xuống, “À, lấy nhầm rồi. Vật này không thể đem ra đối địch.”
“Được rồi, là hai vật này cùng với linh khí của mỗ là được rồi.”
Ngụy Tác chọn đi chọn lại, cầm Âm mị nhận lên lẩm bẩm, đoạn cầm đại đao của Lưu Tam Pháo và Hỗn kim đoản mâu của đạo sĩ lùn mập, trực tiếp kích phát pháp y đã thay đổi, một con hỏa phượng và một tầng cương phong bao lấy gã.
“Mỗ chuẩn bị xong rồi, các hạ có cần chuẩn bị pháp khí chăng?” Gã bảo Lưu An Đình.
“Nguyên nhân ngươi thản nhiên như thế hóa ra vì có ngần này pháp khí lợi hại.” Lưu An Đình hít sâu một hơi, không làm gì mà nhìn Ngụy Tác cực kỳ âm trầm: “Ngươi có ngần đấy pháp khí, ta tự nhận không địch nổi, nhưng ngày sau gặp lại, ta sẽ khiến ngươi hối hận vì những gì xảy ra hôm nay.”
“Ta làm gì nhỉ, ta chẳng phải có gì nói nấy cũng vì muốn tốt cho ngươi hả?” Ngụy Tác ấm ức, gã không sợ điều tiếng gì nhưng sợ nhất những kẻ lạnh lùng bám dai như đỉa. Lưu An Đình lạnh lùng nhìn bọn Nạp Lan Băng và gã rồi không nói gì, ôm thi thể Hoàng Y Y lên, dùng y phục che lại rồi quay mình lướt vào thông đạo, thoáng sau đã khuất bóng khỏi tầm mắt.
“Không ngờ y lai là kẻ không biết phân biệt thị phi, không phân phải trái.” Nhìn theo Lưu An Đình đi không ngoái lại, Nạp Lan Băng nhăn nhó nói với Ngụy Tác, “Các hạ yên tâm, việc hôm nay bọn tại hạ đều thấy, sau này y dám làm gì, Nạp Lan Băng ta là người đầu tiên không tha cho y.”
“Bằng vào y mà định đối phó Ngụy Tác có khác gì tự chuốc khổ.” Nam Cung Vũ Tinh lẩm bẩm.
Từ lúc mới quen, nàng đã biết gã không phải tu sĩ tầm thường, hơn nữa dọc đường đến đây, ngay cả thần thức xung kích của Phệ tâm trùng trưởng lão cũng không khiến gã cứng người, việc đó khiến nàng cùng Liễu Ngũ chấn kinh quá mức.
“Bọn tại hạ không địch nổi tu sĩ Chu thiên cảnh lưỡng trọng đó, không ngờ hắn chết trong tay các hạ.” Nạp Lan Băng nhanh chóng nhìn đến thi thể Phệ tâm trùng trưởng lão và hoàng sắc pháp y của Văn Đạo Các.
“Bọn tại hạ chỉ may mắn thôi, nếu không có mấy con Phệ tâm trùng xen vào, chưa biết chừng bọn tại hạ đã chết trong tay chúng.” Ngụy Tác tỏ ra khiêm hư hiếm thấy.
Nạp Lan Băng nói, “Không hiểu Ngụy huynh có thể kể lại tường tận việc phát hiện âm mưu của chúng chăng, bọn tại hạ hoàn toàn không biết gì viề chúng.”
“Đương nhiên rồi.” Đối với Ngụy Tác, đến nơi này, hốt sạch đồ của bọn Lưu Tam Pháo thì gã đã đại phát tài, không còn gì nữa thì gật đầu kể lại ngắn ngọn việc vô tình gặp bọn Văn Đạo Các và hôi y tu sĩ, rồi bám theo Văn Đạo Các và tử bào lão đạo, nghe được việc liên quan đến Thanh Phong lăng, sau đó gã Kim Ngọc các phát tin tức, việc gã đến đây như thế này, gặp bọn Nam Cung Vũ Tinh ra sao, vì cớ gì bị Phệ tâm trùng trưởng lão truy sát, quá trình gặp bọn Văn Đạo Các đoạn may mắn thoát thân, chỉ là giấu biến việc khí linh lão đầu.
“Nam Cung Vũ Tinh kết giao với bằng hữu như các hạ đúng là may mắn của Thiết Sách. Nếu không có các hạ, hôm nay e rằng tất cả bọn tại hạ dều mất mạng ở đây.” Nghe nói Ngụy Tác đặt cược toàn bộ gia tài đến đây nhắc nhở Nam Cung Vũ Tinh, bọn Nạp Lan Băng đều động dung. Đợi khi gã nói xong thì nàng ta bảo: “Đại ân không thể cảm tạ bằng lời, sau này Ngụy huynh có việc gì cần, bọn tại hạ sẽ tận tâm tận lực.”
“Cũng không có gì, chỉ là vận khí hơi tệ, không gặp được các vị sớm hơn.” Ngụy Tác đáp: “Hơn nữa chuyến này mỗ thu hoạch cũng không tệ.”
“Không ngờ ở đây lại có tới bốn con Phệ tâm trùng, còn cả một trưởng lão đã tiến giai. Nếu không vì chúng truy sát các hạ, bọn tại hạ mà qua sào huyệt của chúng thì đừng mong sống sót..” Nạp Lan Băng trầm ngâm: “Địa lăng nguy cơ bốn bề, chúng ta thoát ra rồi tính.”
“Các vị đã đến sào huyệt của chúng?” Nam Cung Vũ Tinh hiếu kỳ hỏi.
“Lúc trốn tránh hoàng sam tu sĩ truy sát, bọn tỷ đã đi qua sào huyệt của Phệ tâm trùng, phát hiện ở đó năm quả Phệ tâm trùng noãn. Giờ nghĩ lại mới thấy chắc hoàng sam tu sĩ tảo biết chỗ đó là sào huyệt Phệ tâm trùng nên e ngại, vì thế bọn tỷ mới thoát.” Nạp Lan Băng vừa kể vừa hồi hộp.
“Phát hiện năm quả Phệ tâm trùng noãn?!” Nạp Lan Băng nói là đi qua sào huyệt Phệ tâm trùng, Ngụy Tác thấy bình thường, gã cũng có địa đồ địa lăng, biết chỗ họ đi qua là nơi có ghi chú về Phệ tâm trùng, nhưng bảo phát hiện năm quả Phệ tâm trùng noãn, thì gã không khỏi chấn kinh. Nơi Phệ tâm trùng đẻ trứng là sào huyệt chân chính của chúng, càng khiến gã kinh ngạc là trong bản nô thú tàn thiên lấy được từ độc nhãn tu sĩ tựa hồ có ghi cách nuôi dưỡng Phệ tâm trùng, nếu thuần dưỡng được một con thì chả phải còn lợi hại hơn một món linh khí sao?
“Phệ tâm trùng noãn, có thể cho tại hạ xem qua không?” Vốn định rời khỏi nơi này ngay, Ngụy Tác buột miệng hỏi Nạp Lan Băng.
“Tất nhiên là được.” Nạp Lan Băng gật đầu, thanh sam văn sĩ hơn bốn mươi tuổi đứng cạnh nàng ta cũng gật đầu lấy ra một cái hắc sắc nạp bảo nang, lấy một quả Phệ tâm trùng noãn đưa cho Ngụy Tác.
“Chà! Cũng to nhỏ khác nhau nhỉ?” Đón lấy quả Phệ tâm trùng noãn, Ngụy Tác chợt kêu thầm.
Phệ tâm trùng trông xấu xa không để đâu cho hết, nhưng trứng của chúng lại chỉ lớn cỡ quả trứng gà, hình bầu dục, vỏ như thủy tinh, màu hồng phấn, trông thập phần khả ái.