Bốn tu sĩ có phần mệt mỏi từ trong thông đạo lao ra.
Ba nam một nữ, nữ tử mặc tử sắc pháp y, da tuy hơi đen nhưng gương mặt trái xoan khá xinh đẹp cùng cặp mắt phương, thân thể không có tí mỡ thừa nào, uyển chuyển linh lung, quả thật có phong tình cực kỳ quyến rũ.
Trong ba nam tu có một ngươi thân thể cao lớn cỡ Diệp Tiêu Chính mặc hắc sắc bì giáp, cừng hơn ba mươi tuổi, tay cầm đôi lưu tinh chùy cỡ trái dưa. Một người mặc áo xanh theo lối văn sĩ, tay cầm cây quạt xám, đầu đội mũ nho sĩ, chừng hơn bốn mười, còn lại là một tu sĩ trẻ tuổi mặc pháp y vàng nhạt, tuổi cỡ Ngụy Tác, trừ cằm hơi chẻ thì cũng đáng coi là cây ngọc trước gió, sánh được với bạch y tú sĩ đã bị gã dọa khiếp.
Bốn tu sĩ thấy trong mộ có người thì đều rúng động, dáng vẻ như lâm đại địch.
“Nam Cung Vũ Tinh, Liễu Ngũ!”
“Nạp Lan Băng!”
Nhìn rõ nhau, song phương đều thu lại pháp khí chực phát ra.
“Tu vi nữ tử này cao thật!” Qua phản ứng của song phương, Ngụy Tác biết họ là người của Thiết Sách, gã dùng Vọng khí thuật liếc một vòng, ba ma tu đã đành, đều chỉ là tu sĩ Thần hải cảnh ngũ trọng, nhưng nữ tu da ngăm ngăm lại là tu sĩ Chu thiên cảnh nhất trọng.
Ngụy Tác hiểu ngay, ba tổ đội của Thiết Sách đều do một tu sĩ Chu thiên cảnh cầm đầu, như vậy thì đối phó một con Phệ tâm trùng bình thường sẽ không vấn đề gì, chỉ là ở đây không chỉ có một con Phệ tâm trùng mà cả bọn Văn Đạo Các sẵn sàng làm chim sẻ rình rập bọ ngựa bắt ve.
“Mộc Phong đâu?”
Thấy chỉ có bốn người, Nam Cung Vũ Tinh cùng Liễu Ngũ lại hơi biến sắc.
“Hoàng Y Y!”
Nạp Lan Băng liếc một vòng cảnh tượng trong mộ, tức thì biến sắc, nhưng nàng ta chưa kịp nói gì, tu sĩ áo vàng nhạt nhìn thấy nữ tu lõa lồ bị Lưu Tam Pháo giết chết thì gầm lên xé tim xé gan.
“Bọn ta bị một tu sĩ Chu thiên cảnh lưỡng trọng và mấy cao thủ Thần hải cảnh ngũ trọng đánh lén. Mộc Phong bị giết, bọn ta miễn cưỡng thoát thân, lần theo dấu vết đấu pháp dọc đường đến đây, đã thấy thi thể bọn Lưu Bạch Vũ ở ngoài kia.” Sắc mặt Nạp Lan Băng cực kỳ khó coi khi nói ra câu đơn giản này, rồi nhìn Ngụy Tác, hỏi Nam Cung Vũ Tinh cùng Liễu Ngũ: “Bên các vị xảy ra chuyện gì? Y là ai?”
Ngụy Tác thấy Nạp Lan Băng trong lúc này còn trầm tĩnh được thì máy động, “nữ tử này còn có phong phạm đại thư.”
Nam Cung Vũ Tinh cùng Liễu Ngũ nhăn nhó nhìn nhau, đã đã biết đội của Lưu Bạch Vũ và Hoàng Y Y lành ít dữ nhiều, nhưng giờ được nghe tin chính xác thì cả hai đều đau lòng, “bọn muội gặp người của đối phương ở đây.” Nam Cung Vũ Tinh hít sâu một giải thích: “Vốn bọn muội đã chiếm thượng phong nhưng bị bốn con Phệ tâm trùng mai phục, chỉ hai bọn muội may mắn thoát thân. Y tên Ngụy Tác, phát hiện âm mưu của đối phương nên đến Thanh Phong lăng nhắc nhở muội, nếu không có y thì bọn muội đều không thể sống sót.”
“Phát hiện âm mưu của đối phương?” Mắt phượng của Nạp Lan Băng lóe sáng, hỏi Ngụy Tác: “Các hạ biết những gì?”
“Lúc mỗ ở thành bắc tập thị gặp hoàng sam tu sĩ Chu thiên cảnh lưỡng trọng cùng một tử bào lão đạo và mọto hôi y tu sĩ bày mưu, nói rằng không chỉ có một con Phệ tâm trùng, định nhân lúc các vị và Phệ tâm trùng lưỡng bại câu thương thì chúng sẽ quét sạch một mẻ.” Ngụy Tác đáp: “Còn những việc khác, mỗ cũng không rõ.”
“Ai đã giết nàng! Ai đã giết nàng!” Nạp Lan Băng định mở miệng nói thì thanh niên tu sĩ mặc áo vàng, lao bổ đến thi thể hoàng sam thiếu nữ dùng y phục nàng ta cởi ra che đi thân thể lõa lồ, mắt đỏ ngầu gầm lên vang vọng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ngụy Tác thấy y như điên như cuồng thì thầm lắc đầu, rõ ràng tu sĩ trẻ tuổi này không phải thầm yêu mà là một đôi với hoàng sam thiếu nữ đó. Lúc trước gã nhận ra nàng ta vì muốn sống sót nên định cho Lưu Tam Pháo phát tiết thú dục, hai tay đã đặt lên tảng đá, ưỡn cặp mông trắng lên mọi chỗ bí ẩn đều phơi ra cho Lưu Tam Pháo và gã nhìn rõ, Ngụy Tác còn thấy nàng ta nhắm chặt mắt, nếu thật sự định nhân lúc Lưu Tam Pháo mê muội sắc dục mà đánh lén hắn thì nàng ta đã không nhắm nhắm, không cầm pháp khí gì trong tay như thế. Nữ tử như thế, gã cho rằng không đáng vì nàng ta mà đau đớn, nhưng thấy tu sĩ trẻ tuổi gầm vang đau khổ thì gã chỉ vào Lưu Tam Pháo, “bị hắn giết.”
“Do hắn giết?!” Tu sĩ trẻ tuổi lại gầm lên đau đớn, ném một quả hỏa cầu vào thi thể Lưu Tam Pháo, thiêu đốt tan tành.
“Lúc đó ngươi cùng có mặt?” Nhìn thi thể Lưu Tam Pháo với vẻ đầy sát khí xong, y lại ngước đôi mắt đỏ ngầu lên hỏi Ngụy Tác, “vì sao nàng chết, ai cởi y phục của nàng ra!”
Ngụy Tác hơi ngần ngừ, cho rằng nên nói thật thì hơn, gã mà bịa đặt hộ hoàng sam thiếu nữ chưa biết chừng sẽ có sơ hở, bị tu sĩ trẻ tuổi và bọn Nạp Lan Băng nhận ra, cho rằng gã có vấn đề thì thật làm ơn mắc oán, nên gã đáp thành thật, “Y phục do nàng ta tự cởi.”
“Cái gì!” Tu sĩ trẻ tuổi ngẩn ra, sát khí rực lên trong mắt nhìn Ngụy Tác, “ngươi nói ra xem là chuyện gì. Nếu ngươi nói sai một câu, Lưu An Đình ta tuyệt đối không tha cho ngươi!”
Nạp Lan Băng và hai tu sĩ Thiết Sách đều tỏ vẻ không vui. Qua lời Nam Cung Vũ Tinh thì rõ ràng Ngụy Tác đã giúp đỡ Thiết Sách không nhỏ, hơn nữa gã vì bằng hữu mà không ngại mạo hiểm, vốn cực kỳ hiếm thấy nhưng ngữ khí của Lưu An Đình không hề khách khí, thậm chí có ý uy hiếp. Bọn Nạp Lan Băng biết quan hệ giữa y và Hoàng Y Y nên tuy không vui nhưng không nền tiếng ngăn cản.
Ngụy Tác liếc Lưu An Đình, không rườm lời mà kể lại việc gã vô tình thấy cảnh Hoàng Y Y bị Lưu Tam Pháo truy sát, bị Lưu Tam Pháo uy hiếp, rồi nàng ta tự cởi y phục để đổi lấy đường sống nhưng không ngờ Lưu Tam Pháo lại cực kỳ biến thái, nói rằng không thích nữ nhân, giét chết nàng ta.
“Không thể nào! Ngươi nói láo hết!” Ngụy Tác chưa dứt lời, Lưu An Đình đã như dã thú thụ thương, mặt mũi méo mó gầm lên: “Ngươi cố ý làm hại danh tiết của nàng, thật ra có ý gì!!”
Ngụy Tác tắt tiếng trước kẻ không phân phải trái như y.
“Ta biết rồi!” Đột nhiên Lưu An Đình nhìn sang bọn Văn Đạo Các, mấy thi thể đã bị Ngụy Tác lột sạch, ra vẻ hiểu hết, gầm lên đầy sát khí, “khẳng định là ngươi tham lam đồ trên mình nàng, cố ý thấy chết mà không cứu, để nàng bị hắn giết rồi thừa cơ giết hắn, lấy hết đồ trên mình họ, y phục của họ và Hoàng Y Y đều do ngươi lột sạch, đúng không?”
“Chà!” Ngụy Tác không nén nổi nữa, “Ngươi đừng có ăn nói hàm hồ. Y phục những kẻ này là mới bị ta lột xuống?”
Lưu An Đình lạnh giọng: “Ngươ bảo là tên râu rậm này không thích nữ nhân, chỉ thích nam nhân, ai tin được? Ngươi không khai thật thì ta không khách khí nữa!”
Ngụy Tác không nói gì mà cười lạnh.
Liên tục giết mấy tu sĩ Chu thiên cảnh xong, kinh nghiệm đối địch và lòng tin của gã cao hơn nhiều, hà huống Lưu An Đình có tu vi Thần hải cảnh ngũ trọng nhưng qua uy lực phát ra Hỏa cầu thuật trong lúc tức giận ban nãy thì công pháp tu luyện tối đa là huyền cấp trung giai, với số pháp khí trên mình gã mà đối phó y nào khó gì. Hơn nữa gã cũng không ưa y, hai nữ tử như Nạp Lan Băng cùng Nam Cung Vũ Tinh trong lúc gặp biến cố mà vẫn lãnh tĩnh, còn nam nhân như y lại gầm gào, nếu biết rõ đối phương thế nào thì đã đành, ngay cả đối thủ còn chưa rõ đã hung hung hăng hăng, lại ở chỗ nguy hiểm thế này, có khác gì đầu óc có vấn đề?
“Ta tin y.” Đúng lúc đó, Nam Cung Vũ Tinh đột nhiên lên tiếng.
Liễu Ngũ liếc Lưu An Đình tựa hồ chi cần một câu không hợp là sẽ động thủ giáo huấn Ngụy Tác, cũng gật đầu, “ta cũng tin y, Lưu An Đình huynh đệ.”
“Các ngươi thà tin y chứ không tin Hoàng Y Y?” Liễu Ngũ chưa khuyên xong, Lưu An Đình đã đỏ ngầu hai mắt, trợn trừng cắt lời.
“Nhưng việc này…” Liễu Ngũ còn định nói nữa, Lưu An Đình đã quay lại bảo Ngụy Tác, “ngươi không thu hồi những lời vừa nói, khai thật mọi sự thì hôm nay ta tuyệt đối không để ngươi ra khỏi địa lăng.”
“Lưu An Đình, chú ý phân thốn!” Nạp Lan Băng cũng không nén được nữa, quát to: “Việc của Hoàng Y Y để ra ngoài mới tính, hiện tại cần làm rõ đối phương là ai, còn bao nhiêu người trong địa lăng.”
“Cái gì, Nạp Lan Băng, ngươi cũng giúp người ngoài! Ta biết bình thường quan hệ giữa ngươi và Hoàng Y Y không tốt nhưng ngươi không cần lấy việc công làm việc tư như thế!” Lưu An Đình méo mó mặt mày nhìn Ngụy Tác rồi nói, “Sao ngươi biết hắn không phải cố ý lấy được tín nhiệm của chúng ta, có khi hắn là người của đối phương!”
“Người của đối phương?” Nam Cung Vũ Tinh cười lạnh, “nếu là người của đối phương, cố ý lấy được tín nhiệm của chúng ta, đâu cần giết hết mấy tu sĩ Chu thiên cảnh của địch?”
“Được lắm! Các ngươi đều giúp người ngoài, với tu vi như hắn mà giết được tu sĩ Chu thiên cảnh? Nam Cung Vũ Tinh, ngươi muốn giúp hắn cũng không cần đổ hết công lao lên đầu hắn.” Lưu An Đình nhìn Ngụy Tác bằng ánh mắt băng lạnh cực độ, “xuất thủ đi, để ta xem ngươi có thực lực gì mà giết được tu sĩ Chu thiên cảnh!”