Thông Thiên Chi Lộ – Chương 1283: Một chỉ tạo thành khe rãnh – Botruyen

Thông Thiên Chi Lộ - Chương 1283: Một chỉ tạo thành khe rãnh

“Đấy là Phù đồ của Hoang tộc?”
“Quả có liên quan đến bạch y đại sĩ sáng lập Thiên khung.”
Lúc lưu quang tắt hết, nhìn rõ cảnh tượng thì ai cũng chấn kinh, kích động khôn tả.
Trước mắt là thiên địa tối tăm yên lặng, thinh không có lam sắc quang hoa trôi nổi như mắt Hoang tộc. Từng làn gió hoang vu thương tang như từ viễn cổ thổi về, gào rít trên vùng đất vô biên này.
Trong hoang nguyên chỉ có khí tức hoang vu này thì trước mắt chúng nhân sừng sững một dải nhũ bạch sắc linh quang.
Linh quang không lớn, chỉ mấy trăm trượng nhưng khí tức không khác gì Thiên khung: thần bí, huyền ảo, mạnh mẽ nhưng từ bi, khiến ai nấy kính sợ như muốn quỳ lạy.
“Linh Lung Thiên…”
Bọn Hàn Vi Vi kinh hô thành tiếng, Linh Lung Thiên thật sự bái phục trước linh quang quang tráo, vai run lên, mắt đẫm lệ.
“Chuyện gì thế nhỉ?”
Ngụy Tác đến cạnh Linh Lung Thiên, trước mắt nó là một khối thạch bi tầm thường, làm bằng đá xám thông thường trong bản nguyên Phù đồ chế thành, khắc văn tự của Linh tộc, dấu vết tuế nguyệt xâm thực hiện rõ.
“Đấy là di huấn của tiền bối Ma hoàng long nhất tộc, để Ma hoàng long nhất tộc đời đời dùng sinh mệnh bảo vệ nơi này.” Linh Lung Thiên mắt dẫm lệ, ánh xạ lam sắc tinh quang, rơi xuống đầm đìa.
“Nói vậy, năm xưa Linh Hoang song phương sau khi để tiên cảnh chi thược ở đây đã tụ tập lại, lập khế ước, cùng trấn thủ.” Bọn Vu thần nữ đều hít sâu một hơi.
Trong tầm mắt còn không ít thạch bi như thế, có thể tưởng tượng Linh Hoang song phương khí xưa có bao nhiêu cường giả ở đây tuyên thệ dốc cả đời, thậm chí cả một tộc truyền thừa để bảo vệ nơi này, nhưng không ngờ sau cùng Hoang tộc dẫn phát đại chiến.
Mắt Ngụy Tác ánh lên vô số quang ti, nhìn nhũ bạch sắc linh quang, nhưng nguyên khí pháp tắc nào cũng không nhìn thấu bên trong.
“Chát!”
Ngụy Tác xòe tay, lòng tay tựa hồ có vô số thế giới tại hiển hóa, chạm vào nhũ bạch sắc linh quang.
Lập tức nhân ảnh gã tan biến, hóa thành quang tinh xa tắp, không rõ bị chấn văng đi bao xa.
“Không còn thời gian nữa.”
Chưa ai kịp kinh hô, quang văn dấy lên trên hư không, Ngụy Tác đã đứng cạnh Linh Lung Thiên gật đầu: “Không có tiên cảnh chi thược, ta tuyệt đối không phá giải nổi thần cấm của bạch y đại sĩ, cảnh giới của ông ta, chúng ta không thể tưởng tượng nổi.”
“Được.”
Linh Lung Thiên đứng dậy, hiểu ý Ngụy Tác, đến nhũ bạch sắc linh quang quang tráo. Hôi sắc thủ trạc sáng lên thần quang dị thường, phảng phất nó đang đốt thiêu sinh mệnh cũng muốn thử xem nói này có đáng cho Ma hoàng long nhất tộc đời đời kiếp kiếp bảo vệ như lời di huấn hay không.
“Chát!”
Hôi sắc thần quang chói lòa chạm vào nhũ bạch sắc linh quang, ai nấy kinh hô vì nhũ bạch sắc linh quang quang tráo tựa hồ có cảm ứng, khẽ run lên.
“A!”
Nhưng chỉ một tích tắc sau, ai nấy hãi hùng kêu lên.
Linh Lung Thiên văng đi, hôi sắc thủ trạc hóa thành bụi, tan biến trước nhũ bạch sắc linh quang quang tráo.
“Hôi sắc thủ trạc cũng không phải tiên cảnh chi thược!” Hàn Vi Vi và bọn Cơ Nhã biết cái vòng từng phá khai Thiên khung uy năng phản ngược, cảm giác trước ngực trống rỗng.
Bí mật về tiên cảnh chi thược tan biến từ trường đại chiến sáu, bảy vạn năm trước, hiện tại Linh Lung Thiên không vào được thì trên đời còn ai lấy được tiên cảnh chi thược nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ngụy Tác lắc lư, tỏ vẻ thêm thảm chưa từng có.
“Chát!”
Nhưng gã vẫn đứng thẳng, thần quang chói lòa phát ra, ngưng thành từng hình ảnh.
Là man hoang hoang nguyên xanh biếc.
Trong man hoang hoang nguyên rơi rụng vô số vẫn thạch nhỏ cũng như căn phòng, lớn thì tựa ngọn núi, diễm hỏa rừng rực, cột khói ngút trời.
Có mấy nghìn đạo độn quang của tu sĩ thoạt ẩn thoạt hiện, tìm hiểu hoang nguyên.
“Là man hoang hoang nguyên Vân Linh đại lục!”
Ai nấy nhận ra man hoang hoang nguyên này là của Vân Linh đại lục ngoại mà họ quen thuộc, ở gần một tu sĩ tụ tập điểm nào đó. Man hoang hoang nguyên này gặp mưa sao băng khiến tất cả gần như bốc cháy, nguyên nhân do Hoang tộc Phù đồ rơi xuống.
Đột nhiên, tu sĩ độn quang dừng lại hết, nhưng tu sĩ nhìn rõ được trong hình ảnh đều kinh hãi nhìn lên không.
Thinh không cả man hoang hoang nguyên đột nhiên biến thành màu trắng nhợt.
Bạch sắc quang trụ trút xuống, bạch cốt đại thuyền hiển hiện.
“Vực ngoại thiên ma đã xuyên qua tinh không, đến Vân Linh đại lục!”
Bọn Hàn Vi Vi kinh hãi, trước đó Ngụy Tác nói là không còn thời gian thì biết đối phương không cần nhiều thời gian là đủ đả thông hư không thông đạo nhưng không ai ngờ vực ngoại thiên ma đến nhanh thế.
“Chát!”
Trong hình ảnh, đột nhiên kim hoàng sắc thần quang trút xuống.
Ít nhất mấy trăm tại tu sĩ hóa thành huyết vụ, hình thành huyết sắc trường long, bị hút đi.
“A…” Mọi tu sĩ hồn phi phách tán, nhưng thân thể đều bị uy áp cố định trên không, không thể động đậy.
“Oành!”
Một bạch cốt cự thuyền đến trước, lướt qua thinh không, nghiền nhiều tu sĩ thành huyết vụ, đầu các vực ngoại thiên ma tụ thành con thuyền hút mạnh, huyết vụ bị hút sạch.
Nguyên khí dao động hủy diệt từ bạch cốt cự thuyền phát ra, man hoang hoang nguyên của Vân Linh đại lục khô hết cây cối, hoang nguyên hóa thành hoang mạc.
“Ngụy đại ca, có cách gì cứu được họ không?”
Trưởng Tôn Tiểu Như run lên hỏi, Ngụy Tác là người nàng ta kính ngưỡng nhất, trong mắt nàng ta, gã không gì không làm được, nên trong lúc này mới hỏi gã.
“Mỗ đang tính toán.”
Ngụy Tác nhìn tất cả với thần sắc phức tạp, mục quang thâm thúy vô vàn, tựa hồ muốn khắc ghi dáng hình tất cả.
“Vân Linh đại lục chỉ có kim cốt vực ngoại thiên ma đại đế bị mỗ trọng thương tọa trấn, hai vực ngoại thiên ma đại đế và các nhân vật chuẩn đế cấp đang toàn lực truy tung chúng ta, tìm cách mở thông đạo tới đây. Nếu mỗ xuất thủ bây giờ tuy diệt được không ít vực ngoại thiên ma, nhưng sẽ bị hai kẻ đó nhận ra phương vị cụ thể, rồi nhanh chóng đến đây.”
Ai nấy đều hiểu.
Quyết định của gã là đợi đến giây phút cuối cùng, có thể ở thêm với họ một chút.
“Động thủ.” Cơ Nhã nhìn Ngụy Tác, gật đầu, “Ít nhất chúng ta cùng nhau cũng giết thêm được vực ngoại thiên ma, có lẽ sẽ khiến vực ngoại thiên ma nhất tộc suy lạc, ít tinh vực bị chúng chiếm cứ hơn.”
“Động thủ.” Âm Lệ Hoa nãy giờ không lên tiếng cũng nhẹ giọng bổ sung, “Được ở cùng phu quân kiếp này là đủ rồi.”
“Được, mượn chân nguyên của tất cả, cùng mỗ đối địch!”
Ngụy Tác hít sâu một hơi, gật đầu, mỉm cười.
“Oành!”
Đỉnh đầu gã hiện lên tam thập nhị tí hư ảnh, cổ liên cũng hiển hiện, chao chát trên không.
Nguyên khí pháp tắc của Hoang tộc diễn hóa thành tam thập nhị tí hư ảnh ràn rạt ma khí, nhưng giờ chứa chan ý từ bi khiến tất cả kính nể.
“Chát!”
Trừ Linh Lung Thiên thì ai cũng thấy thể nội chân nguyên cạn hết, tuyệt đại bộ phận chảy vào thể nội Ngụy Tác.
Đồng thời, uy năng đặc biệt giữ họ lại, như cách tuyệt tại một thế giới khác.
“Oành!”
Ngụy Tác dâng tràn khí tức chưa từng có.
Tích tắc đó, thần quang của gã hình thành một thanh thần kiếm chẻ đôi thiên địa, đâm vào hư không.
Đoạn gã chỉ tay.
“Chát!”
Vô số tiểu thiên địa hiển hóa ở đầu ngón tay rồi biến mất.

Trong man hoang hoang nguyên Vân Linh đại lục, vô số tu sĩ đang kêu gào trong khi vô số vực ngoại thiên ma cười vang.
Không ai ngăn được tình cảnh diệt thế.
“Chát!”
Thinh không đột nhiên tách ra.
Một ngón tay thò xuống.
“Oành!”
Trong mười mấy vạn dặm xuất hiện một khe nứt sâu hoắm, hơn mười bạch cốt cự thuyền cười vang tan biến sau ngọn chỉ!

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.