Thông Thiên Chi Lộ – Chương 113: Tu sĩ yêu tà – Botruyen

Thông Thiên Chi Lộ - Chương 113: Tu sĩ yêu tà

“Cẩn thận đơn hỏa!”
Phong Tri Du biến hẳn sắc mặt, quát to.
Tiếng y quát mới vang lên, hồng sắc hỏa diễm ngưng kết như dịch thể từ yêu đơn Song đầu khuyển phun ra rực lên.
Lão giả gầy khô và tu sĩ mắt gà chọi không kịp thu lại ngân sắc long đầu quải trượng cùng hắc sắc liêm đao, chạm vào ngọn lửa liền tan chảy như tuyết gặp ánh nắng.
Thấy tình cảnh đó, tu sĩ mắt gà chọi vừa mới đắc ý đã nhợt nhạt mặt mày.
Ngụy Tác thoáng biến sắc, không phát ra ngân sắc tiểu ấn mà nhanh chóng tri thiển một đạo pháp quyết.
Đá núi trước mặt tu sĩ mắt gà chọi cuồn cuộn, hình thành một thạch cự nhân lớn cỡ ba, bốn người bình thường.
Nhưng thạch cự nhân cơ hồ bị đơn hỏa phun ra biến thành hỏa hồng nham tương trong tích tắc, tu sĩ mắt gà chọi ở phía sau không kịp tránh, lập tức bị đơn hỏa nhấn chìm, chỉ kịp kêu lên thê thảm, rồi tan thành tro.
Trí thông minh của Song đầu khuyển tựa hồ cực cao, hậm hực quang về phía tu sĩ mắt gà chọi nãy giờ chăm chăm tấn công cái đầu bên phải của nó, yêu đơn lại phun ra đối phó với y.
Ngũ cấp cao giai yêu thú như nó, yêu đơn tế xuất ra, không cần tự phát nổ để giết địch như yêu thú tứ cấp trung giai trở lên, đơn hỏa này là chân nguyên trong yêu đơn, là nguyên khí tinh hoa, một ngụm đơn hỏa tốn của nó mấy năm, thậm chí mười mấy năm tu luyện.
Ngụy Tác cũng có tu vi Chu thiên cảnh, phản ứng nhanh hơn tu sĩ Thần hải cảnh nhiều, nhưng gã nhận ra Song đầu khuyển định giết tu sĩ mắt gà chọi, vội phát ra thuật pháp nhưng không kịp.
Tu sĩ lùn mập và nam tử cơ bắp liều mạng chạy dạt ra hai bên, thấy tu sĩ mắt gà chọi hóa thành tro tàn thì ai cũng mặt mày xám xịt, không kịp lêu lên nữa.
“Các vị, đến gần Lý huynh, hỏa thuẫn của họ có sức phòng ngự nhất định với đơn hỏa!” Phong Tri Du thi triển hoàng ngọc như ý giám thêm một đòn vào cái đầu bầy nhầy máu thịt của Song đầu khuyển rồi kêu to.
“Đúng rồi, lửa với lửa, lửa không sợ bị lửa thiêu.” Những người khác, kể cả cẩm y đại hán họ Chu bị dọa chết khiếp cũng như tỉnh mộng, vội đến bên Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi.
“Chà!” Ngụy Tác kêu thầm, tuy Phong Tri Du nói không sai nhưng như vậy gã cùng Hàn Vi Vi sẽ biến thành lá chắn cho cả nhóm.
Vù một tiếng, Hàn Vi Vi nhanh nhẹn dùng một tấm Hỏa thuẫn bảo phù mà Ngụy Tác lấy được của tu sĩ mặt ngựa thân rồi cho nàng ta, kích phát hỏa thuẫn trước mặt cả hai.
Nhưng tất cả lại biến sắc vì cái đầu bên phải của Song đầu khuyển há rộng phun ra một viên lôi hệ nội đơn điện quang liễu nhiễu.
Nếu ánh chớp của lôi đơn phóng ra cũng như Kim Xà lôi quyết của Ngụy Tác thì pháp thuẫn che chắn trước mặt không có tác dụng, chỉ có phòng ngự kiểu linh quang quang tráo mới đón đỡ được.
Ngụy Tác hoàn toàn từ bỏ tiến công, không yên lòng móc ra một tấm nhị giai Kim quang phù, hình thành thêm một lóp kim sắc linh quang quang tráo thì vù một tiếng, một cái chuông đồng màu tím từ tay Phong Tri Du vút ra, lớn vụt lên trong tích tắc, chụp gọn Song đầu khuyển.
Hai viên yêu đơn lớn cỡ trứng ngỗng mất khống chế, dừng lại trên không quay tít.
Lão giả gầy khô vừa mừng vừa kinh hãi.
“Tử khí chung chỉ dùng Tử đồng tinh luyện chế thành, không chống chọi được lâu. Các vị mau công kích hai viên yêu đơn, tiêu hao nguyên khí của nó, không thì nó thoát khốn, xuất hiện thêm một con Song đầu khuyển, chúng ta càng khó đối phó.”
Phong Tri Du vừa quát xong, sắc mặt bọn lão giả gầy khô càng khó coi, cùng thi triển pháp khí cùng thuật pháp liên tục tấn công hai viên yêu đơn trên không trung.
Chỉ trong tích tắc, bề ngoài Tử đồng chung chụp lên Song đầu khuyển liên tục lồi ra lõm vào, tung lên ong ong.
Băng hỏa lưỡng trọng thiên, sau đợt tấn công như mưa bấc, băng long của Hàn Vi Vi có tác động lớn nhất với hai viên yêu đơn, hỏa đơn không còn phát ra đơn hỏa nhưng bề ngoài nóng không kém gì, pháp khí đánh trúng là bị thiêu chảy tan, ngay cả lôi đơn cũng vậy, pháp khí đánh trúng là bị tan bớt linh khí. Băng long Hàn Vi Vi lao tới, hỏa đơn kêu tanh tách, hồng quang ảm đạm hẳn.
Bọn tu sĩ gầy khô không ngốc, thấy cảnh tượng đó thì móc ra các loại băng hệ pháp phù, liên tục kích phát.
Chỉ trong tích tắc, Tử đồng chung chụp lên Song đầu khuyển lồi lõm không còn thành hình dạng gì, nổ vang như lụa xé rồi vỡ làm mấy mảnh. Song đầu khuyển phá được pháp khí xông ra.
Vù vù, Song đầu khuyển thoát khỏi cái chuông, thu hồi hai viên yêu đơn, đoạn cắm đầu bỏ chạy.
“Lưu sa phù!”
Ngụy Tác phản ứng cực nhanh, kích phát một tấm pháp phù vàng sậm, chỗ Song đầu khuyển đáp xuống đột nhiên biến thành bãi cát, nó lập tức lún xuống.
“Không hổ là tu sĩ Chu thiên cảnh!” Phản ứng và phán đoán của gã khiến bọn lão giả gầy khô ánh lên thần sắc kính nể.
“Pháp khí của tại hạ cần thời gian kích phát nhất định, giúp tại hạ cầm chân Song đầu khuyển!” Phong Tri Du quay lại bảo Ngụy Tác, đồng thời móc nhanh ra một tấm tinh kim cổ kính màu đồng xanh, dồn chân nguyên vào.
Vừa thấy tấm gương cổ có vết nứt như mạng nhện đó, Ngụy Tác biết ngay là mảnh vỡ pháp bảo uy lực bất phàm, nhưng đã bị phá tổn nên khi kích phát mới cần thời gian.
Không hề do dự, gật đầu với Hàn Vi Vi xong, vù một tiếng vang vọng, Ngụy Tác trực tiếp kích phát Âm mị nhận.
Với tu vi của gã hiện tại ít nhất có thể kích phát Âm mị nhận ba đến bốn lần, hơn nữa con bài tẩy của gã là linh giai hắc sắc tiểu tiễn, cùng mũi nhọn có thể ẩn hình mới luyện chế thành cực kỳ âm hiểm, lấy Âm mị nhận ra cũng không phải lộ tẩy.
“Linh giai pháp bảo!”
Thanh thế của Âm mị nhận lúc kích phát ra, trừ Hàn Vi Vi, tất cả mọi người, kể cả Phong Tri Du đều hơi biến sắc.
“Bốp!” Cái đầu bên trái của Song đầu khuyển vốn đã máu thịt bầy nhầy bị Âm mị nhận khoét thủng tiếp một lỗ, Song đầu khuyển lăn lộn đau đớn dị thường trên nền cát.
“Lai liễu!”
Cùng với tiếng tru khiến người ta sởn gai ốc, ngũ cấp cao giai yêu thú Song đầu khuyển sau cùng cũng hiện ra trước mắt tất cả.
“Đi!”
Phong Tri Du thần sắc ngưng trọng hô khẽ, tinh kim cổ kính bắn ra lục sắc quang trụ như nắm tay, ngưng thành lục sắc phi nhận trong tích tắc, chém vào cái đầu bên phải còn nguyên lành của Song đầu khuyển nằm trên bãi cát.
“Kích phát tuy chậm nhưng quả nhiên có uy lực linh khí.” Ngụy Tác cùng Hàn Vi Vi đều thấy cái đầu bên phải Song đầu khuyển gục xuống, cổ gần như bị cắt một nửa.
Máu Song đầu khuyển chảy ra lúc này cơ hồ biến thành màu lục nhạt, tuy chưa chết nhưng không chống nổi chất độc trong pháp khí của tu sĩ họ Chu, không còn sức phản kháng nữa.
Tình cảnh này khiến con Song đầu khuyển vừa đến điên cuồng gầm vang, một viên hỏa đơn và lôi đơn lại được phun ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – https://truyenfull.net
Cùng lúc, hai cái đầu của Song đầu khuyển hơi ngửa lên, tỏ vẻ do dự.
Ngụy Tác và Phong Tri Du, hai tu sĩ Chu thiên cảnh đều giật mình, cùng nhìn lên thinh không.
Trên không trung, ở độ cao gần bốn mươi trượng, một nam tử trẻ tuổi mặc lục sắc pháp y quang hoa liễu nhiễu, giậm trên một lưỡi dao lớn lao tới. Lưỡi dao đỏ rực như rỉ máu, còn cả huyết khí vấn vít chung quanh, người ta nhìn vào là lạnh mình.
Dung mạo nam tử trẻ tuổi này cực kỳ đẹp đẽ, chính vì thế tạo cho người ta cảm giác âm nhu yêu dị khó nói thành lời.
Tay phải y còn cầm một chuỗi bạch sắc niệm châu, tỏ vẻ đầy hứng thú nhìn hai con Song đầu khuyển ở bên dưới.
Vừa thấy tu sĩ yêu dị đột nhiên xuất hiện này, Ngụy Tác chợt thắt lòng lại, “tu sĩ Chu thiên cảnh lưỡng trọng!”
Nam tử trẻ tuổi quá đẹp đẽ, đến mức thập phần yêu dị này lại là tu sĩ Chu thiên cảnh lưỡng trọng, hơn nữa còn đạt đỉnh của lưỡng trọng, sắp đột phá đến tam trọng!
Con Song đầu khuyển còn đứng dưới đất cũng đi đến quyết định, thu hồi hai viên yêu đơn, bỏ lại đồng bạn thoi thóp, cắm đầu chạy mất.
Nụ cười thoáng hiện trên mặt nam tử trẻ tuổi đứng trên huyết nhận ở trên không.
Một đạo ngân sắc pháp phù được y kích phát trong tích tắc, quang mang chụp xuống, trong vòng trăm trượng quanh đó như biến thành nhà tù, con Song đầu khuyển chạy loạn xạ như ruồi nhặng.
“Tam giai Mê thần phù!”
Phong Tri Du cũng nhận ra tu vi của tu sĩ kia, khẽ nói ra tên tấm pháp phù, nam tử trẻ tuổi có phần yêu dị đó chợt xua tay như không có chuyện gì: “Ta lấy hai con Song đầu khuyển này, các ngươi đi đi.”
“Tiền bối!” Sắc mặt Phong Tri Du lạnh buốt, “Hai con Song đầu khuyển nay dù tiền bối không đến, bọn tại hạ cũng đối phó được. Bọn tại hạ đã trọng thương một con, tiền bối vừa đến đã bảo bọn tại hạ đi, hình như không ổn.”
“Đúng, có nhầm không đấy!” Ngụy Tác tắt tiếng vì, nam tử cơ bắp tứ chi phát triển, đầu óc giản đơn cũng kêu to, “Các hạ tưởng hai tu sĩ Chu thiên cảnh ở đây là hàng giả hả.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.