Sau một thời gian tìm hiểu , đại khái hải hoàng đã hiểu được giá trị của những con số, những con số hiển thị đó chính là giá trị của con người đó , đồ vật cũng không ngoại lệ , giá trị càng cao con số càng lớn , nhưng lớn đến bao nhiêu thì hải hoàng không thể biết được nhưng hải hoàng có thể xác định nhỏ nhất là số 0 nó tượng trưng cho tầng chót của xã hội ví dụ như những người ăn mày, và nghèo.
1,2 là những con số hiển thị giành cho người có cuộc sống ổn định , còn số 3 là giàu sang và khá giả còn những con số cao hơn thì hải hoàng chưa nhìn thấy chính xác hơn là do chỉ tìm kiếm những người xung quanh trong phạm vi ngắn nên hiện tại mới chỉ thấy được con số lớn nhất là 3 mà lúc về nhà hải hoàng gặp được
Sáng hôm sau Hải Hoàng quay lại với đúng quỹ đạo của mình
Trường học của Hải Hoàng khá xa so với nhà , thay vì chọn đại học hải hoàng lại chọn học nghề nên tính ra đây là năm cuối của mình rồi
Trường học này nằm ở bên Kiến An , Hải phòng , khá xa so với một người ở Đằng lâm như hải hoàng
Do đặc thù của ngành hải hoàng học thì nơi đây không có một nữ sinh nào đơn giản vì hắn học nghề và học điện , chỉ có một đám đực rựa với nhau nghĩ đến đây hải hoàng lại thấy hài hước, tự giễu
Thật nhàm chán!
Xuống xe hải hoàng bắt gặp Thành có lẽ là người bạn thân nhất đối với hắn vì cả hai cùng học cấp 3 với nhau
Thành khá gầy , ngũ quan cân xứng ,dáng người cao ráo, có thể nói là rất đẹp trai ,điểm trừ duy nhất là đôi mặt Thành lại hơi lồi,bên trên là đồng phục của trường , phần dưới chỉ đơn giản là một chiếc quần vải mỏng bó từ phần đầu gối xuống, một đôi giày lười không đế trông khá thời thượng , nhìn sang hải hoàng trang phục của cậu cũng chẳng khác gì có chăng là một đôi dép , hải hoàng thích đi dép hơn vì đây là mùa hè.
Sớm như vậy, có chuyện vui gì sao đã trả được nợ rồi hay sao.
Tất nhiên là tình trạng của hải hoàng thì cho dù là Thành cũng không thể biết được, Thành chỉ biết sơ qua về số nợ do Hải Hoàng đã chia sẻ trong lúc khốn đốn Thành nghĩ rằng chỉ cần có vốn là hải hoàng có thể gỡ được và trả đây là điều rất bình thường
Tất nhiên hải hoàng sắc mặt tốt hơn không phải vì chuyện đó
Không có đâu trả sao nổi , chắc có lẽ phải tìm một công việc mới từ từ trả.
Lại nói chiếc kính tuy đặc biệt nhưng nhìn qua quá bình thường như bao chiếc kính khác thậm chí đến cả việc thay kính mới Thành còn không nhìn ra
Cứ từ từ thôi rồi cũng sẽ có cách giải quyết , cùng lắm thì xin nhà trường dời ngày
Thành nói
Trong số nợ hải hoàng đang gặp phải thì có đến 5 triệu là tiền đóng học
Chỉ còn cách đó thôi, vào lớp đi đến lúc đó tính tiếp
Lớp của hải hoàng có khoảng 30 học sinh cũng không tính là nhiều so với mặt bằng chung , nhưng ở trường này lớp của hắn là đông nhất.
Đặc thù của việc học nghề nên môi trường này rất ít người ,cả trường chỉ có gần 200 sinh viên nên có thể nói một lớp học 30 người đã là nhiều
Đến sớm nên lớp rất thưa thớt mới chỉ có vài người bên trong
Độ tuổi của lớp học này khá lệch nhau người thì đã 23,24 tuổi thậm chí là 26 rồi có một vài người chỉ mới 17 , nhưng đa số vẫn là 20 tuổi
Thành và hải hoàng tiến gần đến chỗ doãn hùng cũng là chiến hữu trong đội nhóm của nhau.
Trò truyện với hùng được một chút thì hải hoàng đại khái biết được quán cafe mà hùng đang làm thêm đang thiếu người nhưng chưa tuyển thêm vì số lượng khách bị ảnh hưởng do dịch
Yên tâm nếu như có thông báo tuyển người tao sẽ gọi cho mày .Hùng nói
HẢI Hoàng bất đắc dĩ: Nhớ đấy , tao gấp quá rồi nợ nần không trả xong không thể vui nổi
Nói đi cũng phải nói lại điều mà hải hoàng quan tâm nhất lúc này chỉ có là trả nợ ,đầu óc không thể tập trung mà học được
Tan học, trở lại nhà cũng đã giữa trưa một điểm, mở máy lên thì thấy cuộc gọi của hùng
Chắc do lúc đi đường nên không để ý đây mà
Hải Hoàng gọi lại, rất nhanh đầu dây bên kia bắt máy
Có đi làm không thằng bên ca tối phục vụ nó nghỉ rồi , được thì buổi tối đến luôn
Hải Hoàng cười cười : tốt rồi chiều nay đến làm luôn, bây giờ chờ tao ăn cơm đã
Không phải vội coi như là thử việc hôm đầu đi.Hùng cười haha một tiếng
Xong xuôi ngủ trưa khoảng 2 tiếng ,Hải Hoàng thay quần áo và bắt đầu đến nhận việc
Tiệm cafe này khá gần với nhà của hắn ngay trên đường ‘ lê hồng phong ‘ đối diện bên phải big c và các tòa nhà cao tầng khác có thể nói quán này sinh ý cũng không tệ lắm .
Vì có hùng giới thiệu nên những bước rườm rà khi xin việc được gác qua một bên thay vào đấy là phổ biến sơ qua công việc và đi vào làm việc luôn , nói cho cùng công việc này khá đơn giản chỉ là phục phụ cho khách và dọn dẹp thôi
Quản lí ở đây có 2 người ,một là quản lí nhân sự và tiền, bao gồm cả trả lương, người còn lại là quản lí về đồ đạc, đồ uống .
Con số mà cả 2 người này hiện ra có chút hơi bất ngờ 1 người là số 2,1 người là số 3 , Hải Hoàng thấy nghi ngờ
Chẳng lẽ giá trị của còn có những yếu tố khác ảnh hường sao?
Hắn chột dạ hỏi doãn hùng một câu:cả hai quản lí ở đây là chủ của quán à
Doãn Hùng gật đầu : đúng đấy nhưng chỉ đúng một nửa, quán này là quán của nhà a dương( quản lí về nhân sự và tiền, lương),còn a cường( quản lí đồ đạc và đồ uống) cũng là làm thuê giống mình thôi
Hải Hoàng lập tức hiểu được
Như vậy còn khá nhiều yếu tố để quyết định giá trị con người mà hắn chưa tìm ra !