Lúc này không khí cực kì ám muội,Diệp Anh lên tiếng phá vỡ sự hỗn loạn.
“Của cải ở đây Thanh Long bang chúng ta muốn sáu phần còn lại các người chia nhau”.
Quả là công phu sư tử ngoạm mà.
“Hừ cô gái,cô đánh giá mình quá cao rồi đó mặc dù chúng ta bị thương nhưng cũng không phải cô có thể đối kháng lại được”.
Vương tước lập tức nhìn cô với ánh mắt hài hước nói,nghĩ rằng cô gái này đánh giá quá cao chính mình rồi.
Bốn tên tứ đấu im lặng chỉ chăm chú nhìn cô,ánh mắt cực kì băng lãnh.
Thấy cuộc chiến lại sắp nổ ra,Nam và Vương Tước đưa mắt nhìn nhau hướng về phía Diệp Anh,cả bốn tên tứ đấu thần cũng vậy Hải Hoàng thầm than một tiếng không ổn.Chắc chắn là bọn chúng đã ngầm thông đồng với nhau bắt tay giết nàng trước.
Hai tên trong tứ đấu thần cùng Vương Tước vọt lên trước chia ra vây quanh Diệp Anh.
Vì trong tay Diệp Anh cầm một thanh kiếm nên ba người đều giữ một khoảng cách nhất định.
Hai tên tứ đấu thần lao đến khép góc tránh cho Diệp Anh có khoảng trống quá lớn để sử dụng vũ khí,Vương tước thì chỉ liên tục quấy rối cô,chủ yếu là ra đòn tầm trung rồi lại lui ra và né tránh đòn tấn công của cô.Cứ thế ba người xa luân chiến thay phiên nhau tiêu hao thể lực của Diệp Anh,nàng ta mặc dù biến thái nhưng quả thật võ công không thể nào so được với những người đứng đầu của các thế lực ngầm,nhận thấy sơ hở của Diệp Anh, Vương Tước lập tức dùng đèn pin làm búa nện thẳng một cái vào phần trên vai nàng,hắn cũng ăn một cước của nàng nên bay ra xa.Lúc này thấy thế hai tên thủ lĩnh của Bạch Hổ lao vào định một chưởng bẻ cổ nàng,nhưng rất may là nàng kịp vung kiếm né được đòn hiểm.
“Sao nào cô gái,chúng ta quyết định lại tỉ lệ ăn chia được chứ”.
Vương Tước bình thản nói chuyện.
“Buồn cười,không có chuyện đó đâu các người đều đã bị thương nặng,chẳng lẽ đám các người có thể kè kè cũng nhau sau, các người chỉ cần một kẻ tách ra ta lập tức giết hắn”.
Hải Hoàng lúc này cũng thấy hiện tại nữ nhân này thật cứng đầu,nhưng quả thật nàng ta có tư cách làm vậy hơn nữa với tình cảnh như này mỗi bên đều nhìn chằm chằm nhau kẻ nào giám đứng ra nhận về phần thưởng chứ.
“Cẩn thận”,không biết là ai hô lớn trong đám người ở đây.
Xiu một tiếng như có vật gì đó bay đến.
Một đoàn tử khí hình thành sắc nhọn bay thẳng đến các thủ lĩnh của ba bên.Tất cả đều lấy thuộc hạ của mình ra làm bia đỡ đạn,vì họ đều thương rất nặng không còn khả năng né tránh.
“Xiu” lại một tiếng nữa nhưng nó nhắm vào chính Diệp Anh và Hải Hoàng.Nàng ta tránh được còn Hải Hoàng mặc dù phản ứng nhanh nhạy nhưng hắn vẫn bị chưởng đó xuyên qua phần bụng trái ,đau đớn khiến hắn suýt ngất đi, ngã khuỵu xuống máu tươi bắt đầu chảy ra.
Cái xác mặc bộ giáp tướng quân lại một lần nữa xuất hiện,nó xuất hiện làm cho mọi người ở đây càng thêm âm trầm, kinh hãi.
Nam lầm bầm. “Sao chứ,sao có thể,rõ ràng là lúc đó nó đã bị hợp lực đánh giết rồi,tại sao lại xuất hiện nơi đây”.
Hải Hoàng cũng kinh hãi tột độ,thì ra nó vẫn còn sống,quả là không dễ chết như vậy mà.
Cái xác đó cười khặc khặc,mở miệng nói chuyện.
“Thế nào,bất ngờ đúng chứ,cảm ơn các người đã cho ta cơ hội phục sinh..kiệt kiệt”.
Tiếng cười cực kì ghê rợn làm cho mọi người ở đây rợn cả tóc gáy,hơn nữa nhìn vẻ mặt bọn chúng khi con quái vật này không chính xác hơn là tên “Phiêu kỵ tướng”này có thể nói được ngôn ngữ thời hiện tại mà không có gì biểu hiện quá bất ngờ ,Hải Hoàng hiểu ra hắn còn quá nhiều chuyện chưa biết.
Hắn cố gắng ngồi dậy,túm lấy cổ Nam nói.
“Ông còn giấu tôi đến bao giờ nữa,nói cho tôi những thứ còn lại đi,tôi không muốn chết mà không minh bạch”.
“Chết tiệt,ông đến bây giờ còn không hiểu sao”.
Nam cau mày chửi hắn,nghĩ rằng tên này đi được đến tận đây mà vẫn còn hỏi câunhuw vậy,vậy mà lại giám chui vào cổ mộ này, quả là gan lớn lạ thường.
Nhưng ít ra hắn có thể làm bia chắn cho mình nếu con quái vật kia còn có thể tung thêm vài chưởng khí như thế nữa,khi bị chưởng khí này đánh chúng đều là tan xương nát thịt,nhưng tên này thì lại không sao chỉ là xuất huyết một chút,quả là kì lạ.
“Lăng mộ này của cải quả thật rất đáng để tranh giành một phen,nhưng với tài lực của bốn bang phái ngầm cần chó gì phải rắc rối thế chứ trực tiếp lật nó lên mà đoạt”.
Hải Hoàng không hiểu lắm tiếp tục hỏi.
“Vì tên “Phiêu kỵ tướng” này sao,vì cái xác này có tác dụng vì chứ”.
“Hừ là vì đoạt lấy sức mạnh của hắn”.
“Ý ông là giết hắn có thể lấy được thần lực của hắn”.
Nam cực kì tức giận nhìn hắn cố giải thích, tên này rất thông minh sao vào lúc như này lại đần đến vậy,cũng không trách Hải Hoàng được quả thật hắn chỉ vì của cái mà tiến vào thôi còn Nam thì nghĩ rằng tên này cũng vì “Bảo vật” mà đến.
“Cái gì mà thần lực chứ,tất cả chỉ do người xưa bốc phét lên mà thôi, tên “Phiêu kỵ tướng” này thật ra chỉ là có được bảo vật gì đó khiến hắn có được sức mạnh như vậy,hắn được dựng cho cái lăng mộ này thực chất là để tìm kiếm nó vì bị lấy cắp bởi một tên thủ hạ, bảo vật đó nằm trong cái điện kia,nhờ nó mà tên này vẫn sống đến giờ ,nghe nói chỉ cần dương khí của người sống đủ thì hắn ta có thể sống lại ngược lại chúng ta giết được hắn thì có thể có được bảo vật đó”.
Buồn cười,quả là chuyện cười mà, nghe đến đây,Hải Hoàng bừng tỉnh.
Lúc này bang chủ của Thanh Long nãy giờ im lặng đã lên tiếng.
“Các vị chúng ta phải hợp lực giết tên quái vật này,nếu còn không hợp lực mà ám đấu sẽ chết hết,nếu giết được phần thưởng sẽ nhường các vị ta chỉ cần mạng sống rời khỏi đây”.
Từng người từng người đều đồng ý.
Vương Tước lúc này cũng thỏa hiệp.
“Chúng ta đều đã như này chi bằng hợp lực lại may ra còn một cơ hội sống sót,bảo vật ta không cần chỉ cần mạng”
Mỗi bên đều hô to liếc nhìn nhau,một khoảng sau bốn tên tứ đấu thần cùng lên hiển nhiên cũng đã đồng ý tiếp theo là các phe cánh còn lại cũng lên hết.
Cái xác kia cười kiệt kiệt hai tiếng rồi vung kiếm chém ra một không gian màu đen nhỏ,từ những cánh cổng đó chui ra những phân thân y hệt hắn,ước chừng khoảng sáu cái.