Sau một hồi trò chuyện giữa hai người,Hải Hoàng đại khái đã biết thêm một số vấn đề.
Đội ngũ của tên quái dị kia có khoảng 30 người,đều là dân chuyên trộm mộ,thủ đoạn cực kì cao tay hơn nữa còn được cầm đầu bởi một tên thủ lĩnh có bản lĩnh đứng đầu trong đó.Quả thật với đội ngũ này thì chả có mộ nào làm khó được bọn hắn cả,rất nhiều ngôi mộ đã bị chúng trộm thành công và rút ra thần không biết quỷ không hay,đáng tiếc là ngôi mộ này không bình thường so với các ngôi mộ mà chúng từng trộm qua.Khi chúng thăm dò ngôi mộ và phác thảo ra bản vẽ đã chết mất mười người,tưởng rằng đến lúc thu hoạch thì khi tiến vào thất tinh quan kia đội ngũ bắt đầu chia năm sẻ bẩy vì bất đồng quan điểm trong việc chia của cải,kết quả là mỗi người đi một hướng rồi lạc trong cái mê cung này,một nhóm do thủ lĩnh cầm đầu hiện tại không biết sống chết,một nhóm tự tách ra ở lại chỗ đó nghiên cứu tiếp lăng mộ.Tên quái dị kia chính là tên may mắn còn sống sót trong đội ngũ tự tách ra,đáng tiếc trước đó cũng bị Diệp Anh ép hỏi rồi thủ tiêu đoạt lấy súng và thanh kiếm kia.
Chỗ dấu “?” trên bản đồ không thể xác định được hóa ra là có một cái xác chết mặc giáp canh giữ ở đây,khả năng là rất nhiều kẻ của đội ngũ này đã đi thăm dò nhưng đều không trở về nên mới khiến cho bọn hắn đặt một dấu ? Lớn rồi bỏ qua địa điểm này,việc chặt cái đầu và cánh tay của cái xác nằm tít bên ngoài trung tâm hóa ra là để hiến tế cái gì đó.Bọn trộm mộ này cũng có thể đọc hiểu văn tự cổ hơn nữa chúng còn biết về nghi thức hiến tế gì đó để kế thừa sức mạnh của tên “Phiêu kỵ tướng” và cái tên có thể hét làm cho quân lính xuất khiếu,nội thương chảy máu mà chết.
Nghe đến đây Hải Hoàng thấy lạ.
“Ý cô là sao chứ,vậy nếu như hai tên đó đều bị chặt đầu và tay thì cái xác mà cô vừa nói là “Phiêu kỵ tướng” là sao chứ”.
“Tôi cũng không biết, nhưng theo tôi suy đoán khả năng rất cao là hai tên này đều chưa chết,nhưng tên bên ngoài kia có lẽ do yếu hơn hoặc vì lí do gì đó mà bị giết chết,còn tên Phiêu kỳ tướng này thì vẫn chưa bị làm thịt”.
“Theo lời kể của tên kia, do hai cái xác này trải qua ngàn năm nên rất suy yếu,có khả năng có thể giết được để cướp đoạt sức mạnh”.
Hải Hoàng đưa ra bản vẽ chiếc nhẫn lại hỏi thêm.
“Vậy còn chiếc nhẫn này thì sao,thằng đó có nói gì không”.
“Cái này hình như là chiếc nhẫn đeo trên tay của tên thủ lĩnh, thủ lĩnh chỉ ra lệnh cho bọn hắn phác họa lại thôi”.
“Hình như nó nằm trên tay anh thì phải”
“Tôi chỉ tình cờ nhặt được thôi có lẽ tên thủ lĩnh làm rơi mất,muốn vẽ lại để cho đàn em hắn tìm kiếm”.
Diệp Anh cũng không muốn hỏi nhiều cố gắng men theo đường thẳng hướng lên cửa Bắc.
“Ầm..Ầm”
Lúc này cả hai người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn nhau.
Tiếng động này giống như là có xung đột xảy ra giữa con người.Hắn và Diệp Anh đều chậm lại cực kì cẩn thận theo sát mép tường dần dần tiến lên.
“Đùng”
Một tên nam tử bay thẳng vào tưởng ,ngay sát mặt của Hải Hoàng ánh mắt trợn ngược tỏ vẻ không cam lòng,sau đó đầu ngẹo sang một bên hiển nhiên đã chết.Cả hai người đều thấy trên tay tên này có hình xăm Thanh Long.
Cuối cùng thì cũng giáp mặt đội ngũ của bốn bang rồi.
Nhận ra người mình bị giết Diệp Anh lập tức cầm kiếm lao ra.
Khi nàng lao ra lập tức thấy được quần chiến giữa ba bang Chu Tước, Thanh Long và Bạch Hổ.
Vương tước,và Tứ Đấu Thần lúc này sắc mặt cực kì khó coi hiển nhiên đã bị thương nghiêm trọng,Thủ lĩnh của Thanh Long bang cũng không khá hơn hắn ta ngồi một góc khuất được các thủ hạ của mình liều chết bảo vệ.
Thấy Diệp Anh không biết từ đâu lao ra mọi người đều đình chiến vẻ mặt kiêng kị.
Ba bang phái lúc này đều là lưỡng bại câu thương ai nấy đều trong tình trạng kịch chiến đều bị thương nặng đột nhiên có một kẻ lợi hại như Diệp Anh tham gia hơn nữa còn cầm theo một thanh kiếm hiển nhiên sức uy hiếp cực kì lớn.Thấy nàng suất hiện sắc mặt người Thanh Long bang cực kì vui mừng giống như đã chiến thắng vậy.
Nàng tiến về phía người của Thanh Long trong sự đề phòng bốn phía.
“Còn không mau đi ra”.
Một tên thủ lĩnh của Bạch Hổ chỉ tay về chỗ Hải Hoàng đang nấp,thâm trầm nói.
Hắn bất đắc dĩ chép miệng,các ngươi đánh cứ đánh liên quan gì tới ta,cuối cùng hắn đành phải nhô cái mặt ra đi về phía Chu Tước bang.
Nam nhìn thấy hắn không tổn thương gì so với giáng vẻ chật vật của mình và Chu Tước bang đều rất ngạc nhiên.
Không biết là để đến được đây bọn họ đã trải qua những gì,bởi vì số người bây giờ còn rất ít đã mất quá một nửa.Chủ lực các bên đều thương cực nặng.
Lúc này Nam nhìn thẳng hắn nói.
“Ông thấy rồi chứ chúng ta đang ở trung tâm ngôi mộ, cái điện ở giữa kia là nơi cất giữ đa số báu vật,do Bạch Hổ đã phá vỡ quy tắc nên ba bang mới xảy ra chiến đấu”.
Nhận ra lời nói của Nam còn khá nhiều sứt sẹo nhưng hắn không muốn quan tâm,bây giờ có giữ được mạng hay không mới là thứ cần đặt lên đầu.
“Vậy người của Huyền Vũ đâu,sao chỉ có người của ba bang thế,hơn nữa sao ông giám xác định cái điện kia cất chứa của cải nhiều nhất chứ.
“Lũ Huyền Vũ đó chết rồi,chết cùng với đám người của ba bang cử ra đào của cải”.Nói xong nam cũng lấy ra một tấm bản đồ chỉ vào một chỗ gần với cánh cửa Nam, hóa ra chỗ đó cũng có báu vật ,nhưng nó nằm dưới đất theo tấm bản đồ thì chỗ đó chôn cất cũng khá nhiều,nhưng khi đào đến nơi nhìn thấy của cải thì cát từ đâu ập xuống chôn sống đội ngũ của 4 bang cử ra đào.Hình như nó là bẫy cát,một loại bẫy cũng khá phổ biến trong lăng mộ,đào đến một mức nhất định thì cát sẽ tự ập xuống chôn hết đám người bên dưới hố,nói thì dễ nhưng người xưa để tạo ra bẫy này cũng đòi hỏi một sự tính toán kì công chuẩn xác từng tí một. Hình như tấm bản đồ này bang nào cũng có một cái,giống hệt với cái của hắn và Diệp Anh có hiển nhiên là từ đám người kia mà ra. Cứ mỗi một lần qua một mộ huyệt là lại một cơ quan mới, mặc dù tấm bản đồ đã giúp rất nhiều nhưng cơ quan trong đây quả thực vô số,không đếm xuể dần dần hao mòn số lượng người đi.