Thông Số Ẩn – Chương 32 Phệ long giới chỉ (2) – Botruyen
  •  Avatar
  • 46 lượt xem
  • 3 năm trước

Thông Số Ẩn - Chương 32 Phệ long giới chỉ (2)

Cái xác kia giơ lên hai thanh kiếm bắt chéo nhau tạo ra một đoàn tử khí màu đen che chắn trước mặt.

Hải Hoàng định lùi về phía Diệp Anh vài bước,lúc ấy cái xác mặc bộ giáp của tướng quân thời xưa kia định tiến lên ý định vung đao chém giết Hải Hoàng.Cùng lúc đó hai tiếng nổ lớn lại vang lên,vòng tử khí hộ thuẫn sau khi đỡ liên tục ba phát đạn cũng nhạt đi rất nhiều ,khiến cái xác cũng lùi lại một chút,hiển nhiên cái xác này đã suy yếu sau loạt đạt đó,nó hiện tại không phải thời kì toàn thịnh hoặc là bị ảnh hưởng gì đó.

Diệp Anh tức giận nói.

“Còn ngây ra đó làm gì,mau chạy qua đây tôi sắp hết đạn rồi”.

Có nàng làm chỗ dựa Hải Hoàng cũng yên tâm hơn nhiều,vội vàng quay đầu bỏ chạy.

Diệp Anh lại nổ súng,phỏng chừng lần này hết đạn rồi, chỉ đầy lùi được cái xác kia tạo ra một khoảng cách an toàn cho hắn thôi.

Lúc này vì quay đầu chạy Hải Hoàng không để ý đến một chuyện, mắt con rồng trên chiếc nhẫn lại phát ra ánh sáng màu đỏ rực chiếu vào cái xác của tên trung niên kia,giống như là hấp thu thứ gì đó.

Lại chạy đến được bên cạnh Diệp Anh,nàng cũng đã ném khẩu súng sang một bên,vươn một tay ra kéo hắn lên,Hải Hoàng nắm tay cô cũng may vách đá này sù sì thô ráp chân hắn có chỗ mượn lực mà nhảy lên.

Diệp Anh nhìn hắn định nói gì lại thôi,bởi vì cái xác kia cũng áp sát đến nơi rồi,không còn thời gian mà giải thích.Chỉ nói ngắn gọn một câu.

“Muốn mạng thì sử dụng cái chiêu lúc đầu anh sử dụng với tôi ở bên ngoài khu trung tâm mộ đi”.

Hải Hoàng vừa định kéo cô cùng chạy thì nghe nàng nói vậy hắn ngớ người ra lại hỏi cô.

“Bộ cô điên rồi à, chúng ta chạy thôi,phía sau nhất định là lối ra cô nhìn mà xem đường hầm này là do thợ thời cổ xây ra để thoát thân,chỉ cần theo đường này chạy nhất định sẽ ra được”.

Diệp Anh gắt gỏng chửi hắn,thầm mắng tên đầu đất này cũng có chút kiến thức,nhưng biết một lại không biết hai.

“Chết tiệt,tên đầu đất nhà anh đừng tự cho mình là đúng,đừng tưởng cái gì trong sách hay suy luận của mình là đúng.Tôi nói cho anh biết lúc nãy truy đuổi tên quái dị kia,tôi đã đi hết đường này rồi,thực chất nó là một cái mê cung,tôi vất vả lắm mới mò được đến chỗ này nếu bây giờ chui vào thì không biết phải đi lòng vòng đến mức nào”.

Nói xong nàng không dây dưa trực tiếp nhảy xuống cầm theo một thanh kiếm cũng không biết là lấy từ đâu ra đối kháng với cái xác mặc bộ giáp tướng quân kia.

Hắn giật mình thầm mắng,chẳng lẽ hắn đoán sai rồi nhưng tình cảnh bây giờ không cho phép hắn nghĩ nhiều.Hắn đành cắn răng tụ tập sát khí chuẩn bị tung ra sát chưởng nhằm hộ trợ nàng.Mẹ nó lúc này mà sử dụng nữa hắn sẽ chỉ còn một lần duy nhất để sử dụng sát chưởng.

“Chết tiệt,bất cứ giá nào cũng phải liều mạng”

Nói thì dài dòng ,nhưng thực tại phía bên dưới Diệp Anh đối kháng với cái xác mặc giáp tướng quân đó đang trong trạng thái kịch liệt, cái xác liên tục vung kiếm theo một quỹ tích quái dị làm cho Diệp Anh cực kì khó đoán,nàng và cái xác đó chiến đấu không dùng quy luật của loài người mà hình dung ra được,chỗ dưới chân hai người đều nát vụn gạch đá lõm xuống khoảng vài thước,chứng tỏ lực đạo mạnh mẽ lạ thường,vượt trội tất cả nguyên tắc hắn có thể biết.

Hắn hét lớn một tiếng.

“Tránh ra”.

“Ầm”

Lần này sát chưởng hắn tung ra,uy lực khác xa lần trước sát khí ngút trời,âm độc khác thường,giống như là hắn tích lũy được một đám sát khí cực lớn vậy.Bắn thẳng vào cái xác kia

Đang giật mình vì uy lực của sát chưởng, hắn thấy được cái xác kia trong hốc mắt đột nhiên mở thở ra một đám máu đen bao vây xung quanh người hắn.

Nhưng vẫn bị sát chưởng xuyên qua đánh bay vào góc tường.

Diệp Anh thấy vậy cũng giật mình,đúng là so với lần trước uy lực lần này khác xa,nếu như chưởng pháp đó đánh trên người cô không biết cô có toàn thây như cái xác kia không,thầm nghĩ chẳng lẽ tên này vẫn còn ẩn dấu thực lực.Nàng kiêng kị là thế,nhưng Hải Hoàng lại không vui một chút nào,chưởng lực mạnh như vậy chẳng lẽ hắn đã vô tình không kiểm soát được mà một lần dùng hết sát khi tích lũy,nhưng cho dù dùng hết thì cũng không thể mạnh thế chứ.

Lúc này ánh mắt con rồng trên chiếc nhẫn từ màu đỏ lại biến trở về màu đen,hắn thầm nghĩ chẳng lẽ có liên quan đến chiếc nhẫn này.

Hắn nhảy xuống định đi tới chỗ cái xác kia xem nó đã chết chưa,nhưng lại không đủ can đảm.

“Cô có đoán ra cái xác mặc giáp kia là thứ gì không,chúng ta đến xem nó chết thật chưa”.

“Tôi cũng không biết,nhưng theo manh mối từ mồm tên quái dị vừa nãy có thể xác định được cái xác này chính là tên “Phiêu kị tướng” mà chúng ta thấy được trên văn tự cổ đại lúc ở chỗ một đám quan tài đá”.

“Này cô đừng dọa tôi chứ,nếu là thật thì tên này cũng quá yếu đi”.

“Hừ việc trước mắt là rời khỏi đây đã chúng ta từ từ trò truyện sau phía trước nếu theo đúng tấm bản có lẽ có đường thông lên với cửa Bắc”.

Hai người rời đi không lâu,cái xác kia đột ngột ngồi dậy,trong mồm cái xác kia không ngừng rên rỉ những ngôn ngữ của thời đại xưa,hắn gõ một cái xuống sàn đá,bên tường dạt ra một lối đi cho hắn,cái xác cố gắng lắc mình men theo lối đi đó.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.