Thông Số Ẩn – Chương 29 Thất tinh – Botruyen
  •  Avatar
  • 38 lượt xem
  • 3 năm trước

Thông Số Ẩn - Chương 29 Thất tinh

Hải Hoàng lúc này nheo mắt nhìn kĩ cái bóng kia,nhận ra hình như nó đang cúi đầu,trên đầu hình như mọc ra cái gì đó giống như hai cái sừng vậy.Cảm giác sợ hãi này quả thật không thể diễn tả bằng lời,da đầu tê dại hẳn đi,suýt nữa không bình tĩnh được mà hét lớn.Nhưng ở trên đầu nó lại có số 2,mới khiến hắn nghi hoặc,chậm rãi thở đều,bình tĩnh lại.

Diệp Anh quay đầu nhìn hắn,rồi quay sang nhìn chủ nhân của cái bóng,đó là một con quái vật có hai sừng dài chĩa về phía trước!.Nó còn cầm trong tay một thứ binh khí gì kì lạ,trong bóng tối mập mờ,cái đầu dị dạng kia còn đáng sợ hơn bất cứ loại quái vật nào mà cả hai có thể tưởng tượng ra.Diệp Anh nàng cũng có chút hoảng hốt,ôm chặt lấy hắn,nhưng vẫn một tay cầm đèn pin soi vào.Hải Hoàng cũng cầm đèn soi vào hắn,hắn thấy số 2 hiện trên đầu con quái vật này nên rất bình tĩnh trở lại,đoán rằng là một tên nào đang dọa hắn thôi.Hắn và Diệp Anh thấy rõ bộ dạng của con quái vật này nó giống như…giống như có một người lấy một cái mũ sắt lớn kì quái có hai cái sừng đội lên đầu.

Không sai,là một người đội một chiếc mũ sắt có hai sừng nhô lên,trong tay cầm một cái đèn pin đã tắt ngỏm,trên mũ có hai lỗ thủng,lộ ra hai con mắt gian tà đang nhìn ra ngoài,trông cực kì hèn mọn.

Hắn bình tĩnh nhìn sang Diệp Anh,muốn vãn hồi lại chút mặt mũi nãy giờ.

“Cô ôm chặt tôi quá rồi đấy,chỉ là một tên cổ quái muốn dọa chúng ta thôi”.

Diệp Anh từ nỗi khiếp hãi chuyển sang giận dữ cực độ.

Nhất thời tình hình trở nên khó xử,cũng không biết tên quái dị này là thù hay bạn.Cuối cùng vẫn là Diệp Anh ra tay phá vỡ cục diện này.

“Chết đi,giám giả thần giả quỷ ở đây,dọa chết lão nương”.

Lúc này Diệp Anh ném mạnh một chiếc găng tay thẳng về trước mắt hắn nhằm mục đích che tầm mắt,tên kia thấy ý đồ của nàng cũng nhanh chóng lùi lại,giữ khoảng cách với nàng.

Tuy tên kia kịp phản ứng nhưng vẫn là rơi vào thế bị động,Diệp Anh đá vào phần bụng trái của tên này,vì rơi vào bị động hơn nữa Diệp Anh ra đòn rất mạnh,hình như là muốn tốc chiến tốc thắng.Tên này khuỵu xuống tránh đi chỗ hiễm,thủ tay dọc lên che được một cước của nàng.

Diệp Anh quả thật kinh nghiệm chiến đấu cực kì phong phú,hắn nhìn mà choáng váng,cô ta ra đòn tất cả đều cực hiểm,đều là điểm yếu chí mạng,tận dụng địa hình từ các phiến đá và quan tài di chuyển cực kì linh hoạt,hơn nữa còn trong bóng tối,tên kia gục chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.Hạ bộ,phần bụng,yết hầu,cổ,hay mắt đều là các bộ phần mà Diệp Anh nhắm vào.Lợi dụng thế chủ động của mình,nàng ta thường cứ một cước khiến tên kia phải khuỵu xuống thủ phần bụng là lại một cú đạp thẳng cùng với phần đế của giày cao gót vào mắt tên kia,không phải tên kia phản ứng nhanh và đeo một cái mũ sắt bọc đầu,thì chắc chắn là hắn mù rồi.

Sau một khoảng thời gian ngắn,rất nhanh tên kia rơi vào hạ phong,trên thân thể đã bắt đầu chấn thương,Hải Hoàng thầm nghĩ mình may mắn vì mình còn tỉnh táo để đề phòng cô ta,nãy giờ cô ta bị thương tuyệt đối là để nhử hắn.

Tên quái dị kia rơi vào thế khó,hắn biết tiếp tục như này có lẽ sẽ bị nữ nhân này hành hạ đến chết mất,hắn lập tức lùi lại trong tay nắm lấy thứ gì đó ném ra tạo khoảng cách.

Diệp Anh vì đề phòng cũng lùi lại,tên kia lập tức vụt biến mất,chạy qua hành lang hai người vừa đi qua.Diệp Anh cũng không khách khí nàng lập tức đuổi theo,tốc độ hai người cực nhanh thoáng cái đã không thấy bóng người.Hải Hoàng thầm than muốn đuổi theo dò xét cũng không được đành quay lại chỗ quan tài xem có manh mối gì về tên quái dị kia không.Quả nhiên,phía sau trên đỉnh mộ thất bên trên còn có một đạo động đảo thẳng vào góc tường,trong góc còn có một ngọn nến.Hải Hoàng à một tiếng,thì ra là hắn chui từ đây ra,chợt thấy có một cái túi trên mặt đất,chắc là bị gã kia vứt lại.

Hải Hoàng liền mở ra xem,trừ một ít dụng cụ,vài cục pin còn có một tấm bản đồ giống hệt bên ngoài trong chiếc quan tài bên ngoài mà Diệp Anh đang giữ.

Còn thứ quan trọng nhất có lẽ là bản phác thảo trên bàn,tuy chữ viết hơi ngoáy nhưng Hải Hoàng vẫn có thể nhận ra mấy khối vuông bên trong là bảy chiếc quan tài bên ngoài.Bên cạnh sơ đồ còn viết rất nhiều chữ,nét chữ không đều đoán chừng là một đám người thảo luận với nhau tiện tay ghi lại.

Bên cạnh nữa lại có một dấu hỏi lớn ghi rõ “Thất tinh quan”.

Theo manh mối từ lũ người kia để lại Hải Hoàng đại khái đoán ra,Thất tinh quan này trừ có một cái là thật,còn lại không có cơ quan thì thì cũng là bẫy dập,thiết kế cực kì quỷ quái,phức tạp.Nói chung là chỉ cần mở nhầm quan tài,thì cơ quan trong quan tài giả sẽ khởi động,hung hiểm vô cùng.Tên nằm trong quan tài kia chính là một ví dụ,chắc chắn là không hiểu rõ,cho rằng bên trong cái nào cũng có bảo bối kết quả là đụng vào mới nhận ra là đã muộn,chắc là bị vật gì đó kéo vào trong quan tài.Còn đồng bọn của hắn có lẽ vì hoảng sợ nên trốn trong căn phòng bé tí này,sau đó đào một động đạo ngay trên tường ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài.

Phân tích đến đây Hải Hoàng cảm thấy khá có lí bèn cầm theo tấm phác thảo của bọn hắn,định ra ngoài xem Diệp Anh quay về chưa.Ra tới nơi hắn mới rùng mình.Hắn hô to một tiếng.

“Wey,tôi ở đây”

Nhưng trừ tiếng vọng của chính mình Hải Hoàng hoàn toàn không nghe tiếng Diệp Anh trả lời,con mẹ nó không có nàng làm thuẫn tường cho hắn trong cổ mộ này quả thật một bước cũng khó đi.Mộ thất âm u,cùng bảy cỗ quan tài lạnh lẽo ,thêm một cái xác xa lạ nhanh chóng kéo hắn về hiện thực.Hắn bây giờ mới thấy tầm quan trọng của Diệp Anh,hắn không phải một tên trộm mộ chuyên nghiệp,căn bản không thể nán lại trong mộ,cho dù không có yêu ma quỷ quái gì nhưng với nguy hiểm của chuyến đi lần này cùng với tưởng tưởng trong đầu hắn cũng đủ bức chết rồi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.