Không đợi hắn tiếp tục lải nhải,chiếc kính ngay lập tức thi hành mệnh lệnh với hắn.
“Khám phá cổ mộ,thưởng:???”.
“Không hoàn thành:Chết”.
Mẹ nó không phải chứ,mọi lần đâu có bắt buộc,lần này nguy hiểm như vậy lại ép buộc phải làm,không làm thì chết,chó má.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt,hắn tự an ủi mình rằng đã có lũ người kia mở đường thế mạng trước cho mình rồi,và với tấm bản đồ này chắc sẽ không có biến cố gì quá lớn.
Cho dù không có chiếc kính ép buộc,Diệp Anh cũng đâu có cho hắn như ý,một bia thịt thay thế nàng lúc cần thiết tốt như vậy làm sao có thể để hắn rời đi.
“Không được,bây giờ nếu ngươi rời khỏi,ta lập tức giết ngươi”
Hừ động một tí là đem cái mạng hắn ra làm trò đùa,với thể trạng hiện giờ cô ta có thể đuổi được Hải Hoàngchắc,nhưng thôi cứ phối hợp với nàng ta đã,không thể để nàng ta nhìn ra sơ hở gì.Hắn giả vờ sợ sệt,né tránh ánh mắt của Diệp Anh tỏ vẻ không đành lòng.
Thấy phản ứng của hắn,Diệp Anh rất hài lòng,trong lòng cười lạnh.
Cả hai bắt đầu tăng tốc,đi thêm chừng 15 phút nữa thì đến một hành lang gấp khúc,gồ ghề,rộng gấp đôi so với đoạn đường đi lúc nãy,trang sức cũng nhiều và tinh tế hơn hẳn.Cuối hành lang gấp khúc này là một cánh cửa bằng ngọc khổng lồ bằng ngọc trong suốt đang rộng mở,hình như đã được người bên trong mở ra,bên cạnh hai cánh cửa có hai pho tượng sư tử bằng đồng đặc,một con ngậm một viên ngọc đen,một con ngậm một viên ngọc đỏ.
Hải Hoàng kiểm tra cánh cửa hai bên một chút,phát hiện cơ quan của nó đã bị phá hư hết,hắn dìu Diệp Anh lách qua khe cửa đi vào,không gian bên trong rất lớn ánh sáng từ hai cây đèn pin không đủ để bao quát toàn bộ.
Nhưng đại khái nhìn được những thứ cần thiết rồi,hắn dò hỏi Diệp Anh.
“Cô có nhầm đường không thế,chỗ này đã có dấu vết người khác đến rồi,sao lại có giấu “?” ở chỗ này chứ”.
Lúc này Diệp Anh cầm đèn soi tới soi lui,kêu lên một tiếng.
“Nhìn đi,chỗ này sao lại có nhiều quan tài thế này”.
Trong tình trạng thiếu ánh sáng,muốn thấy rõ vật trong mộ là rất khó khăn.Hắn quét mắt qua chỗ Diệp Anh nói, thấy ngay chính giữa đặt rất nhiều quan tài đá,hơn nữa chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết chúng được sắp xếp theo thứ tự nào đó.Trên đỉnh mộ thất là một bức họa lớn,xung quanh có bốn phiến đá lớn,khắc chi chít các kí tự.
Hải Hoàng và nàng đi về chiếc quan tài gần nhất,soi sáng,đẳng cấp chiếc quan tài này khác hoàn toàn so với chiếc mà hai người nhìn thấy trước khi xuống thông đạo này.Phía trên khắc đầy văn tự cổ xưa,hắn lắc đầu,làm sao có thể hiểu được chứ.Diệp Anh thì khác hình như nàng ta có nghiên cứu về lĩnh vực này, không ngờ hiểu ra chút gì đó.
Diệp Anh nói với hắn.
“Ngươi có tin trên thế giới này,con người thật sự có năng lực đặc biệt không”.
Tin,hắn đương nhiên là tin,chính hắn không phải là đang có cái kính đó sao,nhưng mà hình như không liên quan lắm đến quan tài này thì phải,hắn giả vờ khó tin hỏi lại.
“Nó có liên quan đến quan tài này à,cô hình như có thể nhìn hiểu văn tự cổ này,có thể giải thích cho tôi biết chứ”.
“Những văn tự này ghi chép lại chuyện về chủ nhân của quan tài đá này từ lúc sinh thời.Chủ nhân của quan tài này là chư hầu một nước thời xưa,hắn trời sinh có thần lực,có sức địch vạn người,cho nên bách chiến bách thắng,được phong làm “Phiêu kỵ tướng”.Một ngày nọ hắn đột nhiên cầu kiến Hoàng Đế,nói rằng mình đã nhiều lần tại mượn ngoại lực,lúc này cần phải trả nợ,cần phải lập tức lên trời,hi vọng Hoàng Đế có thể ân chuẩn cho hắn trở về phục mệnh.Lúc ấy Hoàng Đế chuẩn tấu một cái,hắn dập đầu một cái rồi lập tức thăng”.
“Hoàng Đế nghĩ rằng hắn còn có thể trở về,cho nên xây một cái địa cung ở chỗ này,giữ gìn cẩn thận thi thể của hắn,hi vọng lúc trở lại còn có thể tiếp tục cống hiến cho ông ta”.
Chuyện khá dài dòng Diệp Anh chỉ tóm tắt sơ qua cho hắn hiểu.
Bên trong còn miêu tả khá cặn kẽ những cuộc chiến mà hắn tham gia,hầu hết đều có chi tiết tay phải hắn phát sáng,một chưởng đánh tan hàng vạn quân mã.Hắn nghe nàng giải thích cảm thán.
“Lợi hại,lợi hại may mà thằng này đi sớm không thì bản đồ thế giới bây giờ có lẽ khác nhiều”
Diệp Anh cười nhạt.
“Chưa chắc đâu,người cổ đại rất hay nói láo,thổi phồng quá lên,tên”Phiêu kỵ tướng” này có thể trời sinh thần lực,à không là mượn được ngoại lực tay phải phát sáng đánh tan vạn quân mã thì cái tên bị cắt đầu ngoài quan tài kia cũng có thể mượn ngoại lực”.
“Hả cả văn tự cổ ngoài kia cô cũng hiểu được,mau nói cho tôi biết đi chứ”.
“Tên ngoài kia hình như cũng không tầm thường,tiếng thét hắn phát ra cũng có thể khiến hàng ngàn quân địch nội thương,xuất khiếu chảy máu mà chết”.
“Mẹ nó không phải chứ,mặc dù không khoa trương như tên kia,nhưng cô xác định đây là thật,không phải là đang đóng phim viễn tưởng đó chứ”.
“Hừ,điểm đó không quan trọng,dù sao cũng đã biết được mộ này của ai rồi,có điều chỗ này lắm quan tài,không biết cái nào mới là của hắn”.
Diệp Anh nhìn văn tự trên các cỗ quan tài còn lại,đại khái nội dung đều như nhau.Cả hai đếm đếm,tổng cộng có bảy chiếc quan tài,vừa khéo ứng với vị trị của bảy chòm sao trong Bắc Đẩu.
Lúc này hắn và Diệp Anh cùng thấy một quan tài đã bị ai đó mở qua.
Quả nhiên,nắp quan tài không được đậy khít hoàn toàn,hơn nữa đôi chỗ còn có những vết được nạy ra khá mới.
Diệp Anh thấy vậy tiện tay đẩy nắp quan tài ra,vì nó đã được người khác bậy ra,nên chỉ cô ta không tốn chút sức nào cả,chỉ cần đẩy nhẹ là nắp quan tài trượt ra.Hải Hoàng vội lấy đèn pin,rọi vào bên trong.
Hắn nhìn Diệp Anh,kêu lên một tiếng quái lạ,mờ mịt nói.
“Sao lại là một cái xác của một tên đàn ông trung niên?”
Đúng là như vậy hơn nữa cái xác này còn rất mới,chắc chắn chưa chết được hai tuần.Diệp Anh định đưa tay vào thăm dò xem có thứ gì không,chợt Hải Hoàng kéo tay cô lại.
“Khoan đã,đừng chạm vào chính chủ ở bên dưới”.
Diệp Anh nhìn kĩ quả nhiên bên dưới cái xác mới của người trung niên to con kia còn có một khối thi thể nữa,nhưng không thể nhìn rõ hình dạng.
Lúc này Diệp Anh lấy đâu ra một cái găng tay từ trong áo nàng,đeo vào.
“Tiên hạ thủ vi cường”
Lúc này Hải Hoàng lại kéo áo Diệp Anh lại,nàng cảm thấy bị hắn phiền phức,hỏi hắn có chuyện gì.Hải Hoàng chỉ vào bức tường phía đối diện,trên có in cái bóng của hai người,và một quan tài nằm trong phạm vi,khe khẽ nói.
“Cô nhìn xem,cái bóng kia là của cô đúng không”
Nàng tức giận nói.
“Thì sao,anh quẫn trí đến mức cái bóng cũng sợ rồi?”.
Sắc mặt Hải Hoàng chẳng khá lên chút nào,miệng bắt đầu run rẩy,hắn khoát khoát tay ý bảo Diệp Anh im lặng,sau đó lại chỉ vào bóng của mình.
“Cô xem đây là của tôi,cái này của cô,mấy cái này là quan tài,tổng cộng là hai cái bóng người và ba bóng của ba chiếc quan tài đúng chứ”.
Diệp Anh gật đầu,đột nhiên cũng phát hiện ra điều gì bất thường.Hải Hoàng nuốt nước bọt,chỉ vào một cái bóng đứng riêng rẽ một bên,cơ hồ sợ mất mật,hỏi.
“Vậy cái bóng đó của ai”