Thông Số Ẩn – Chương 27 Vô đề – Botruyen
  •  Avatar
  • 40 lượt xem
  • 3 năm trước

Thông Số Ẩn - Chương 27 Vô đề

Thấy nàng chăm chú nhìn các văn tự dưới mặt đất,hắn ngạc nhiên hỏi.

“Thế nào,cô hiểu chúng à,có thể luận ra được nơi đây chôn cất người nào không”

Diệp Anh lắc đầu không nói gì.

Nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của nàng ta, hắn cũng hiểu có lẽ đây là lần đầu nàng ta tiếp xúc với nam giới gần đến như vậy,cũng phải thôi nàng ta chán ghét đàn ông như vậy,còn là hòn ngọc quý của Thanh Long bang,mắt cao hơn đầu,từ nhỏ đã hình thành tính tình như vậy.

Hắn cũng không có tâm tình chiếm tiện nghi của nàng ,chỉ muốn thật nhanh rời khỏi nàng ta,ở cùng nàng ta một giây sinh mệnh của hắn giống như ngắn đi một phút vậy.Không biết lúc nào nữ nhân này có thể nổi điên lên,cảm thấy khó chịu về hắn mà ra tay.

Theo lệnh của nàng,Hải Hoàng dìu nàng ta đến gần quan tài bằng đá.

“Mở nó ra”

Nàng lạnh lùng ra lệnh cho Hải Hoàng,đẩy hắn tiến sát đến nắp quan tài,mẹ nó lại muốn lão tử hứng đạn trước,biết đâu trong quan tài này khi hắn mở ra thì có thứ ám khí gì đó bay ra thì sao.Không làm cũng không được,nàng ta nhìn chằm chằm vào Hải Hoàng trong mắt lộ rõ vẻ uy hiếp.

Mẹ nó,chờ đấy sau này lão tử hung hăng đè ngươi xuống làm,xem xem lúc đó còn giám trừng mắt đe dọa lão tử.Ta nhịn.

Hải Hoàng dùng lực đẩy nắp quan tài ra,hàn khí lập tức tràn ra,khiến hắn không rét mà run,bủn rủn ray chân cảm giác hắn cũng sắp ngã bệt ra đến nơi,kém một bước là đặt mông suống đất.

Diệp Anh nhìn bộ dạng tức cười của hắn,mỉa mai cười.

“Hừ,vô dụng,thật không hiểu ngươi lấy đâu can đảm mà giám tham gia đào cổ mộ lần này”.

Bị nàng nói móc một trận,sắc mặt hắn cũng có chút đỏ lên,nhưng rất nhanh tỉnh táo lại thầm mắng,cô có giỏi thì lên mà mở trước,bắt lão tử thăm dò còn hống hách.Xác định không có nguy hiểm gì hắn mới đẩy văng nắp quan tài ra.

Lúc này Diệp Anh cũng tiến lên xem,chỉ thấy trong quan tài là một bộ thi thể,không chính xác hơn là một cái xác không nguyên vẹn,cái xác này khô quắt,không đầu,mất một bàn tay phải nữa,quần áo đã rữa nát hết,trên người có vài món trang sức bằng ngọc hay gì đó khá quý,con số hiển thị hắn nhìn thấy đều là bốn,chứng tỏ rất có giá trị.

Hải Hoàng lần đầu thấy cảnh tưởng như vậy,hắn nhịn không được mà nôn mửa ra,cảm giác cực kì khó chịu từ cổ họng và bụng truyền đến.

Ngược lại Diệp Anh ,mặt nàng không một chút cảm xúc,đưa tay làm ẩu,không thèm nể mặt người chết thẳng tay giật hết các trang sức trên cái xác xuống.

Qua một lúc hắn mới thích nghi được hoàn cảnh hiện tại,lúc này hắn mới dám đứng dậy quan sát kĩ vào cái xác.

Thân thế cái xác này quả không tầm thường,thân phận nô lệ không thể nào không thể nào có được trang sức kia.

“Này ,cô có biết tại sao cái xác này lại không có đầu không,sao có thể mai táng kiểu này chứ”

Diệp Anh lúc này cũng có cùng câu hỏi với hắn,quan sát thêm một hồi mới trả lời hắn.

“Không phải là không có,mà là bị chặt đầu,cả tay phải cũng vậy”.

Hải Hoàng ngạc nhiên,bắt đầu ra ý tứ của nàng ta.

“Bị chặt,cô dựa vào đâu chứ,trang sức quý đều để lại,đầu và tay của cái xác này có giá trị gì đâu chứ”.

“Nhìn kĩ đi,vết cắt rất nham nhở ,có lẽ được cắt bằng dao găm chuyên dụng”.

Chẳng lẽ…

“Ý cô là có người vào ngôi mộ này trước cả chúng ta,cô có lầm không đó không phải là ngôi mộ này mới được phát hiện hay sao”.

“Đó cũng là điểm tôi đang nghi nghờ,nhưng hiện tại chắc chắn là đã có người vào trước chúng ta hơn nữa còn rất lâu rồi là đằng khác”.

Hải Hoàng lúc này đầu óc rất rối loạn,nếu đã có người vào trước thì gần như ngôi mộ này chả còn giá trị gì nữa.Nhưng tại sao chúng lại để lại trang sức quý lại chứ,đầu và cánh tay của một cái xác đâu có tác dụng gì. Lời nói của Diệp Anh chẳng khác gì một gáo nước lạnh dội thẳng vào hắn cả,nếu như không còn của cải trong đây hắn mạo hiểm tính mạng làm khỉ gì chứ,nhưng giờ muốn thoát ra cũng không được,hắn còn chẳng xác định được mình đang ở đâu trong cổ mộ này.

Vào lúc tuyệt vọng nhất,hắn lại thấy Diệp Anh nàng ta lấy được thứ gì đó từ trong lồng ngực của cái xác.

Vật này là một tấm da,hình như là một bản vẽ.

Nàng ta đặt nó lên bằn chăm chú đánh giá.

“Hình như đây là bản đồ của lăng mộ này,nhìn đi nó được vẽ bằng mực đen từ bút máy,thời cổ đại lấy đâu ra thứ mực này chứ”

“Mấy tên đào mộ trước chúng ta bị đần à, sao có thể để bản đồ ở đây, hơn nữa chưa chắc gì nó là thật”.

Hải Hoàng lúc này cũng để ý đến bản đồ,cẩn thận quan sát,nhằm ý đồ đọc hiểu nó.

“Là thật,trước khi vào cổ mộ tôi có cho người điều tra sơ qua về kết cấu của ngôi mộ,nó khá trùng với tấm bản đồ này,chỉ là bản đồ của tôi không có chỉ rõ ra cơ quan như tấm này”

“Được,vậy cô có thể xác định được chúng ta ở nơi nào không và có lối ra nào khác không”

“Nhìn đi,chúng ta đang ở trung tâm của lăng mộ,nếu vừa rồi chúng ta đẩy tiếp cánh cửa đá kia đi theo số đông,bên trái là cổng Nam,bên phải là cổng bắc”.

“Vậy còn những giấu chấm đỏ này thì sao,cả những điểm dấu x này nữa”.

Hải Hoàng còn khá nhiều thắc mắc đánh phải thỏa mãn sự hiếu kì của mình,qua một thời gian được nàng giải thích cho hắn đã biết được rõ tấm bản đồ.

Những dấu chấm đỏ này là cơ quan,dấu x tức là những chỗ cất giữ báu vật.Tấm bản đồ này cực kì chi tiết,chỉ rõ mọi phương hướng ,cơ quan,báu vật,thậm chí có cả một số đường cụt ở trong cổ mộ này.

Nàng ta lúc này lại lên tiếng.

“Của cải ở đây chưa bị lấy đâu,nhìn xem cái dấu x cực lớn này,chắc hẳn nó là chỗ cất dấu của cải lớn nhất,mà nó lại nằm trên chỗ hòn đá lớn lúc nãy đã lăn qua chúng ta”.

Đúng vậy ngẫm lại hắn thấy Diệp Anh nói rất đúng,nhìn vào bản đồ mà xem,nơi cất dấu đa phần của cải được nằm trên tận đấy,mà con đường duy nhất đến với nó là hai cửa nam bắc nằm ở trái và phải khi đẩy hết cánh cửa đá.Nếu như đã có người lấy rồi thì làm gì có khái niệm bọn họ gặp phải viên đá lăn đó chứ,chắc chắn khi vào đến bên trong sẽ bị cản đường chỉ.

Hải Hoàng suy đoán chỉ có hai khả năng.

Một là những tên trộm mộ vào trước cả bọn hắn đã chết mà không thu hoạch được gì,nhưng nơi hắn đi vào hiện tại không có xương cốt gì cả hiển nhiên là chúng vào bằng cách khác.

Hai,vẫn là vào bằng đường khác mà chiếc bản đồ này không có,nhưng đã lấy được thứ quan trọng còn hơn cả của cải ở đây và tẩu thoát như cánh tay với cái đầu của cái xác kia là một ví dụ,mặc dù hắn đoán không ra hai vật này có gì giá trị,nếu như chúng còn ở đây Hải Hoàng có thể lập tức biết được ngay vì có chiếc kính để hắn định giá.

“Chỗ này đều thông với cửa Nam và Bắc,tùy cô quyết định nên đi cửa nào”.

Diệp Anh suy nghĩ một lúc mới lên tiếng nói.

“Chúng ta đi cửa bắc,chính là cửa bên phải,cửa này ít cơ quan hơn,hơn nữa có một cái dấu “?” ở đây chứng tỏ là cả người vào trước còn chưa biết đến,rất có giá trị,có thể thử một phen”.

“Wey,cô điên rồi à,không biết là cái gì mà cũng giám đi vào,sao không đến thẳng cửa bắc tránh phiền phức nhất có thể,rồi đến chỗ cất dấu của cải lớn nhất,cuỗm đi nhiều nhất có thể không phải tốt hơn sao”.

Diệp Anh khinh thường nhìn hắn.

“Hừ,tầm nhìn hạn hẹp,bằng vào bây giờ bản đồ trong tay tôi,nếu không đi theo tôi thì anh tự mà chết mòn trong đây đi”.

Nữ nhân này đúng là khắc tinh của Hải Hoàng mà,thiên đường có lối cô không đi,địa ngục không cửa cô lại vào,chả hiểu cô ta suy nghĩ điều gì nữa,cắn răng tiến đến đỡ cô ta,tiếp tục di chuyển theo bản đồ.

Men theo đường đi mà bản đồ chỉ dẫn,chính là cái hành lang phía sau quan tài bằng đá.

Lối ngầm thông này hơi dốc xuống dưới,hai bên khắc kinh minh văn,còn có một số hình chạm trổ cực kì cổ xưa.

Hắn tự hỏi trong đầu nếu như có thể hiểu hết được các văn tự trên tường này chắc là ngôi cổ mộ này có lẽ đã nàm trong long bàn tay hắn.Thật ra cho dù hắn có hiểu được hết văn tự cổ trên cũng khó mà hiểu hết được ý tứ bên trong,bởi vì đám văn tự cổ này không có dấu chấm dấu phẩy gì cả. Cách nói chuyện của người xưa vô cùng giản lược,hơn nữa lại còn dùng rất nhiều lối chơi chữ,ngôn ngữ chưa hiện đại hóa.

Hai người đi rất chậm,vừa đi vừa cẩn thận thận dò xét,mỗi bước tốn rất nhiều thời gian.Ánh sáng phát ra từ đèn pin có hạn chỉ bao trùm được khoảng không khá ngắn.Phía trước tối đen như mực,phía sau cũng vậy,cảm giác mịt mờ cực kì bị động,thật sự rất khó chịu.

Đi chừng 20p,đường đi bắt đầu hướng lên trên,Hải Hoàng lại cẩn thận nhìn bản đồ,hắn đoán đã đi được nửa đường rồi.Đúng lúc này có một đạo động cắt ngang,cả gai thấy vậy không khỏi cả kinh.Hắn dìu Diệp Anh đến xem xét.

Nhất định là đạo động này được đào bới ở đây không lâu,các vết đào xới còn rất mới so với tuổi của cổ mộ nơi đây.Đến đây hắn thật sự tin có một đám người vào cổ mộ này trước.

“Không ngờ còn có thể như vậy,cái động này đào rất kĩ lưỡng,tỉ mỉ nhìn không giống để đi ra,mà là đào để đi vào”.

Hải Hoàng theo vết tích để lại mà suy đoán,Diệp Anh cũng không có phản bác hắn,ngầm đồng ý với câu trả lời.

“E rằng chúng ta thật sự chậm một bước rồi,hay là tôi và cô bây giờ ai đi đường nấy,cô muốn tiếp tục tùy cô,còn tôi theo đường này trở về”.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.