Lúc này hắn đến chỗ của Nam trước để họp mặt với bên của Chu Tước. Hải Hoàng từ xa đã trông thấy Nam đứng cạnh một trung niên mặc âu phục,khí độ bất phàm kiểu tóc mang thiên hướng cổ điển, chia đôi sang hai bên và khá dài,ánh mắt sắc lạnh,phong thần tuấn lãng có thể đoán được rằng tuổi trẻ có lẽ là một mỹ nam tử.Nam thấy hắn từ xa ,liền giơ tay ra đón.
“Ông đây rồi,người bên tôi đã chuẩn bị hết rồi còn chờ ông thôi”.
“Thật ngại quá,phiền ông rồi,ồ đây…là”.
Nam mỉm cười trả lời.
“Đây là cha tôi, cũng chính là người đứng đầu thế lực của Chu Tước”. Cha của Nam tên thật là Hoàng Đức Thiên nhưng gần như trong Chu Tước không ai biết tên thật của ông ta,trong Chu Tước bang khi người đứng đầu lên cầm quyền và thay nhau đều sẽ được gọi là Vương Tước, cách gọi này tượng trưng cho quyền lực tuyệt đối được nắm trong tay người đứng đầu không cách nào có thể lay chuyển trừ phi người đó tự mình xuống đài hoặc mắc một sai lầm ảnh hưởng cực lớn đến bang phái, mới khiến cho Vương Tước phải đổi người.
Lúc Hải Hoàng nhìn về phía người này thì cũng là lúc ông ta nhìn về phía hắn và đánh giá.
“Cậu là Hải Hoàng đúng chứ,tôi đã nghe con trai tôi kể về cậu,số người được con trai tôi tán thưởng quả thật không nhiều”.
“Haha ,chú quá khen rồi,chỉ là do một chút may mắn thôi,không đánh để nhắc tới”
Cha của Nam nhìn hắn,nghiêm mặt lại hỏi.
“Cậu xác định tham gia cổ mộ lần này,bây giờ rút lui vẫn còn kịp ,cậu cứ suy nghĩ đi.
Ý tứ trong lời nói của Vương Tước hắn cũng nghe hiểu,hắn bộ dáng lâm nhiên,như chém đinh chặt sắt nói.
“Chú coi thường cháu quá rồi,chỉ là một chút chuyện nhỏ,có thể khiến cháu rút lui sao”
Quả thật nhìn bộ dạng này của Hải Hoàng khiến Hoàng Đức Thiên càng thưởng thức hắn,nghĩ lại mình lúc còn trẻ không phải cũng một bộ dạng không sợ trời không sợ đất này sao,cười lớn vỗ vai.
“Hay cho hai chữ “chỉ là”,có hai chữ này tôi thật sự yên tâm rồi,cũng đến lúc rồi chúng ta xuất phát thôi”
Vương Tước ra lệnh cho tất cả mọi người có mặt ở đây lên xe.Trong xe Nam có phổ biến về những người sẽ tham gia lần này và nhắc hắn lưu ý vài người.
Tất cả người đứng đầu của 4 thế lực đều sẽ tham gia trừ Huyền Vũ vì số người vào cổ mộ của họ quá ít nên gần như tham gia lần này chỉ là cầu may,còn nếu như đi vào tỉ lệ mà kẻ cầm đầu huyền vũ tử vong là cực cao,lúc đó Huyền Vũ bang sẽ như rắn mất đầu,sẽ thành một miếng thịt được chia nhau ra bởi 3 bang phái còn lại xâu xé.
Chu Tước bang gồm hắn, hai cha con Nam,và mười bẩy người còn lại đều là người thân tín và có thực lực đứng đầu Chu Tước.
Thanh Long Bang cũng giống như Chu Tước bang vậy chỉ khác là không có một tên người ngoài tham gia như Hải Hoàng.
Tầng lớp của Bạch Hổ có vẻ hơi phức tạp,nhưng đơn giản hiểu là quyền lực nằm trong tay bốn kẻ đứng đầu gọi là “Tứ đấu thần”,số người còn lại đều là người dưới trướng của 4 tên đó. Rất có thể lần này khi rời khỏi cổ mộ sẽ có một kẻ phá vỡ thế cục này thâu tóm được Bạch Hổ bang.
“Đến rồi ,chúng ta phải dừng xe ở đây thôi,bây giờ phải đi bộ vào”.Nam ngắt mạch suy nghĩ của hắn khoát tay xuống xe trước.
Trước mắt Hải Hoàng là một khu rừng cách xa nội thành ,nơi đây gần như không có dấu hiệu của con người,chỉ có rừng núi và những con đường cực dài trải qua.
Sắc trời đã khá tối,khiến cho khung cảnh tại đây càng thêm âm u ,tĩnh mịch.Chỉ trong chốc lát khi bước xuông xe,Hải Hoàng thấy từ xa một đoàn người bước đến,khá đông phải đến hơn trăm người.
Nhìn hình xăm trên tay, Hải Hoàng đại khái đoán ra được chúng là người của thế lực nào.
Số người ở đây cực đông,nhưng gần như chỉ có thể đứng ở đây đợi kết quả,còn những người tham gia mới được vào trong.
Nam vỗ vai hắn ra hiệu.
“Đi thôi,có vẻ như người đã đến đông đủ,chỉ còn thiếu chúng ta thôi”.
Hải Hoàng gật đầu đi theo người của Chu Tước.
Được khoảng 10p đi bộ,hắn đã dần thấy được ánh sáng ở phía trước.
Trời tối và ở trong rừng nên hắn không thể xác định chính xác được phương hướng để ghi nhớ,chỉ cho đến khi thấy ánh sáng hắn mới thấy được phía sau hắn như thế nào.
Đập vào mắt hắn lúc này là một khu đất trống giữa rừng,có bán kính khá rộng,còn vì sao ánh sáng có thể chiếu vào đây đơn giản là vì chỗ này trống không,không có cây cối bao phủ,ở giữa có một cầu thang cực lớn dẫn xuống.
Lúc này một kẻ của Bạch Hổ bang đã không nhịn được mà lên tiếng.
“Hừ,nhanh bắt đầu đi ,Chu Tước bang các người cũng thật bá đạo khiến cho bọn ta phải đợi”
Vương Tước mỉm cười nhìn hắn,thái độ bình thản trả lời.
“Các vị thứ lỗi,chỉ là đường đi có hơi chút khó khăn dẫn đến trì hoãn một chút,bây giờ chúng ta bắt đầu luôn được chứ”
Một kẻ trong Bạch Hổ bang đi lên,nhìn xung quanh lớn tiếng nói.
“Nhanh lên,bọn cớm cũng đã ngửi thấy chuyện này rồi,đừng nhiều lời nữa giao chìa khóa ra ,tất cả theo luật đi vào kẻ nào phạm phải lập tức giết.
Lúc này Hải Hoàng cảm thấy có hai ánh mắt nhìn về phía hắn,một cô gái đứng ở phe Thanh Long nhìn hắn,và một tên trung niên đứng sau cô ta.
Ánh mắt này là có ý gì,Hải Hoàng không nhớ ra là có quen biết với hai người này chứ.
Hắn thấy cực kì kì lạ,quay sang nhỏ giọng hỏi Nam.
“Sao Thanh long bang lại có một cô gái đi theo chứ,cô gái đó có gì đặc biệt sao”
“Huynh đệ cậu tinh mắt đấy,là con gái của bang chủ Thanh Long bang,đừng nhìn vẻ bề ngoài nữ nhân yếu đuổi của cô ta mà khinh thường,cô ta còn mạnh hơn cả vài tên vệ sĩ của tôi gộp lại đấy”
Hải Hoàng giật mình,đánh giá lại nữ nhân kia,quả thật ngoài gương mặt mê đảo chúng sinh,tư thái yểu điệu,điển hình của một yêu tinh mê chết người kia thì hắn không thấy cô ta có gì là biết đánh đấm cả.
“Lợi hại như vậy,còn kẻ đứng sau cô ta”
“Nghe nói là quản gia của cô ta,cũng có thể miễn cưỡng đánh ngang tay với cô ta”
Ngọa tạo như vậy nếu hai kẻ này có chủ ý gì với Hải Hoàng thì hắn chết chắc.Xem ra hắn phải cẩn thận hơn,tránh tiếp xúc gần với 2 người kia.
Sau khi cắm đủ chìa khóa vào các lỗ trên cánh cửa đá cực lớn lúc này mặt đất chấn động nhẹ khiến người ở đây đểu lảo đảo một cái.
“Ầm..ầm”.
Cánh cửa đá tự động nâng lên mở ra một màu đen tăm tối khiến người ta có cảm giác rét lạnh nơi sống lưng.