Thông Số Ẩn – Chương 19 Lựa chọn – Botruyen
  •  Avatar
  • 35 lượt xem
  • 3 năm trước

Thông Số Ẩn - Chương 19 Lựa chọn

Thực ra hoàn cảnh của Phương Hải Hoàng cũng không rõ lắm,nhưng có một vài điều hắn có thể chắc chắn.

Một cô gái có nhan sắc như Phương,đang theo học về âm nhạc và khá thực tế như vậy thì chắc chắn là không thể chọn một người đàn ông bình thường rồi.Nàng lại không thích Long,rất chán ghét con người hắn nhưng vì giá trị mà con người của Long nên nàng rất phân vân, trở thành món đồ chơi cho hắn và đánh đổi lấy thứ cô cần ,hay từ chối hắn vì sự tự ái của bản thân?.

Nếu từ chối khiến Long vì mặt mũi trước mặt bạn bè mà ghi hận trả thù cô thì quả thật được không bằng mất.Xem ra cô gái này vào đường cùng đây.

Hải Hoàng nhìn vẻ mặt không đành lòng của cô mà có chút động tâm,nhưng hắn cũng không có ý định giải vây cho tình huống này.

Tiếng hô “đồng ý”,tiếng la hét vì sự phấn khích xung quanh ngày một ồn ào quả thật trợ công cho Long càng thêm khiến Phương khó từ chối.

Vẻ mặt Phương khá bất đắc dĩ cô thở dài đưa tay ra cho Long nắm lấy và trao nhẫn.

“Oa,hâm mộ bà quá rồi Phương”

“Sau này nhất định sẽ để cho bạn trai tôi cầu hôn như này”

Một số nữ sinh không nhịn được mà hét lên ,trong ánh mắt toát lên vẻ hâm mộ.

Tuy không biết Long nghĩ gì nhưng Hải Hoàng cũng có thể đoán ra qua ánh mắt đắc chí,dâm tà trong đôi mắt.

Thành lúc này đã ngà say, tỏ ý muốn ra về,không muốn nhìn mấy cái hình ảnh cẩu huyết này nữa.

“Sau này,lúc cầu hôn chị em có làm như vậy không”.Trang đột nhiên thì thầm vào tai hắn,làm hắn mở to mắt nhìn Trang

Hắn chắc là đồng ý rồi,nhưng cầu hôn không phải một người mà là vài người gì đấy,suy nghĩ này hắn chỉ giám nghĩ chứ chưa giám nói ra không thì Trang sẽ băm hắn ra rồi xé xác hắn ,xé xong lại băm tiếp.

“Lúc đó chỉ cần chị muốn, cho dù là cầu hôn như vậy trong một tháng , một năm, mười năm hay một đời cũng được”

Ọe mẹ nó Thành suýt ói vì cẩu lương của hai người.

Ngồi trong xe,hắn có ý định gọi cho Nam để thông báo cho hắn về vị trí của chiếc chìa khóa thì bị chen ngang,Phương gõ cửa xe trong sự ngỡ ngàng của ba người.

“Tôi gặp ông một chút được chứ Hải Hoàng”.

Hắn nhìn sang Trang như thể chuyện này không liên quan tới mình.Hắn xuống xe đi cùng Phương đến cuối của bãi đỗ xe,nơi này khá vắng.

“Có chuyện gì sao”

“Tôi..tôi có thể nhờ cậu một chuyện được không” Phương nhìn thẳng vào Hải Hoàng như đang cầu cứu hắn vậy .

“Nói đi,nếu có thể giúp được tôi sẽ làm”.

“Giúp tôi thoát khỏi Long,chỉ cần thoát khỏi hắn cậu muốn gì cũng được”

Hải Hoàng khá đau đầu,cau mày nhìn cô

“Tại sao lại biết tôi có thể giúp cô,hơn nữa cô cũng không có thứ tôi cần”

“Tôi biết là cậu có thể,nhìn vào người phụ nữ bên cạnh cậu là tôi có thể đoán được,hơn nữa tôi rơi vào tay Long,chi bằng cho cậu còn hơn”.Nói đến đây Phương hơi ái ngại không dám nhìn thẳng hắn.

Hải Hoàng cười nhạt

“Nhưng tôi không cần còn về việc có giúp hay không ,tôi sẽ suy nghĩ lại”

Phương thấy Hải Hoàng có ý định rời đi liền kéo tay hắn lại,ánh mắt chần chờ như muốn nói điều gì ,cuối cùng mới khó khăn mở miệng.

“Kính… chiếc kính của cậu,tôi biết một số bí mật về nó”

Không một chút chần chừ Hải Hoàng lập tức bóp cổ Phương. Sát ý cực kì mãnh liệt.Đập mạnh cô vào tường nhấc lên một chút so với mặt đất,với thể lực hiện giờ điều đó là quá dễ dàng.

“Nói,tất cả những gì cô biết,nếu không có một câu trả lời thỏa đáng chắc chắn sẽ phải chết”.

Phương hoảng sợ nhìn Hải Hoàng không tin được rằng hắn lại vì thế mà giám giết mình,sốc vì hắn thay đổi quá nhiều.

Phương giẫy dụa,hai tay bắt lấy cổ tay hắn kéo ra ,liên tục phản kháng nhưng khá bất lực vì không có một chút hiệu quả nào.Hải Hoàng buông lỏng tay thả cô xuống,như được giải cứu cô tham lam hô hấp lấy,được một lúc thì mới giám đứng lên nhìn vào hắn nói.

“Tôi… không biết, có một người đàn ông nói với tôi chỉ cần tôi nói như vậy cậu sẽ giúp tôi”

“Người đàn ông đó nhìn như nào”

“Người đó nhìn khá trẻ,nhưng hình như ở tuổi trung niên khá cao, ngữ quan tương đối… tôi không nhớ ra được khuôn mặt ấy,mỗi lần tôi muốn nhớ lại rõ ràng về người đàn ông ấy thì đều không được giống như là bị quên đi vậy”

Là người bán chiếc kính cho mình nhưng tại sao lại muốn hắn giúp Phương,mẹ nó tự nhiên thêm phiền phức vào người.

“Cô xác định là như vậy chứ”. Nhìn ánh mắt lạnh băng của Hải Hoàng khiên Phương run sợ chỉ kém một bước là khóc lên.

“Đúng vậy…tôi chỉ biết có vậy thôi”

“Cô gặp ông ta ở đâu”

“Từ…hôm qua rồi lúc ở trong trường học ,lúc đó tôi nghĩ rằng ông ta bị thần kinh”

Xem ra là nói thật, phiền phức đây cuối cùng là giết cô ta hay giúp đây,giết cô ta là an toàn nhất để đảm bảo ví mật,còn giúp cô ta có lẽ sẽ có manh mối gì đó về người bán kính kia.

Lúc này chiếc kính hiện lên dòng chữ quen thuộc khi nhìn thẳng vào Phương.

“Phần thưởng:???”

Hắn thở dài,xem ra đây là lệnh rồi,chạy cũng không thoát.

“Được rồi, về đi tôi sẽ liên lạc với cô sau, nhưng từ giờ cuộc sống của cô sẽ do tôi quyết định ,chuyện hôm nay nếu để lộ ra cô biết hậu quả rồi chứ”

Quay người đi ra xe,Phương phức tạp nhìn theo hắn,một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không có sao.

“Nam à, chìa khóa thằng đó giấu ở trong nhà riêng của hắn ở địa bàn Thanh Long sợ rằng chẳng mấy chốc bọn Thanh Long sẽ lần ra thôi,ông nên bỏ ý định về chiếc chìa khóa thứ hai đi”

“Tôi hiểu rõ vấn đề này,nhưng vì sao ông biết được chìa khóa nằm ở đó”

“Chuyện này không thể tiết lộ với ông được”

Nam hiểu rằng mỗi người đều có bí mật riêng,nếu hắn đã không muốn nói mình cũng không nên hỏi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.