Trong căn nhà gỗ, cả ba người đang ngồi trên bàn ăn, Minh Triết ngồi đối diện hai nàng, hắn nuốt từng miếng cơm to, chốc chóc lại nắm lấy 1 miếng thịt bỏ vào mồm. Nói chung, dáng ăn của hắn vô cùng khó coi. Ánh Nguyệt ngồi đối diện mà mý mắt không khỏi giật vài cái. Trong lòng nàng càng ngày càng ghét Minh Triết hơn. Ai bảo tại hắn mà nàng mất vị trí độc tôn trong mắt sư phụ. Nếu Diễm My nhận một cô bé nữa làm đệ tử thì nàng cũng ko lo như vậy vì nàng đã theo Diễm My cũng 4 năm rồi, hiển nhiên trong mắt sư phụ sẽ vẫn coi trọng vị sư tỷ như nàng hơn. Nhưng đằng này lại khác sư phụ lại thu 1 tên thiếu niên làm đệ tử khi đó chẳng phải hắn ta sẽ là nam đệ tử độc nhất của Diễm My sao. Thế là vị trí độc tôn của nàng sẽ bị chia đôi. Điều này làm Ánh Nguyệt vô cùng không vui. Thế là nàng cứ nhìn chằm chằm vào tên địch nhân trước mắt mình. Nhưng nhìn hắn ăn đồ mình nấu một cách ngon lành như vậy nàng cũng không khỏi hòa hoãn đôi chút
Minh Triết vẫn cứ tập chung chuyên môn của mình, thì thoảng hắn lại đưa mắt nhìn về phía Vũ Diễm My. Nàng ngôi yên trước hắn, khuôn mặt điềm tĩnh trái ngược hẳn với Ánh Nguyệt. Hắn thấy là lạ từ đấu đến bây giờ hai nàng ko động tí gì vào đôi đũa cả.
– Tại sao hai người ko ăn gì cả?
– Hứ! Tu sĩ bọn ta đâu có phải xuất ngày ăn uống như bọn ngươi. Chúng ta chỉ cần hấp thu linh khí trong thiên nhiên là đc rồi. Thậm chí còn hiệu quả hơn ăn uống nhiều.
Hắn vừa hỏi thì Ánh Nguyệt trả lời hắn liền, nhưng nàng cũng không quên kèm vào câu nói sự tức tối của mình. Đối với thái độ của Vân Ánh Nguyệt thì Minh Triết cũng đành chịu. Quãng thời gian tới đây chắc nàng sẽ hành hắn nhiều đây. Thôi thì đc ở cùng 2 vị mỹ nữ cũng làm dịu sự lo lắng của hắn phần nào.
Vũ Diễm My đang ngồi im lặng bỗng mở lời hỏi hắn.
– Bọn ta vẫn chưa biết tên của ngươi?
– Đồ đệ tên Minh Triết.Minh triết trả lời có chút ngượng, người ta cứu hắn, cho hắn ăn, nhận hắn làm đồ để rồi mà ngay cả cái tên cũng chưa giới thiệu cho người ta biết.
-Ngươi biết gì về tu sĩ không ?
– Đồ đệ biết cũng không nhiều lắm chỉ biết rằng họ mạnh mẽ hơn người thường và làm được nhiều điều phàm nhân không thể
– Ngươi cũng không biết quá nhiều.
– Sư phụ để con nói cho hắn biết.
Tiểu cô nương Ánh Nguyệt thấy sư phụ mình nói chuyện với Minh Triết thì cảm thấy không vui chút nào. Diễm My ” Ừm ” nhẹ một tiếng coi như đồng ý.
Ánh Nguyệt nhìn Minh Triết mà bắt đầu giảng giải:
– Như ngươi biết tu sĩ có rất nhiều khả năng đặc biệt. Nhưng con đường của tu sĩ không hề đơn giản. Người bình thường khoảng 12 tuổi khi cơ thể bắt đầu có biến đổi rõ nét là tầm tuổi thích hợp nhất để tu luyện( độ tuổi dậy thì). Càng lớn tuổi thì càng khó để tu luyện hơn. Để tu luyện bước đầu ngươi cần có công pháp cơ bản để làm nền tảng tu luyện.
-Bước tiếp theo là ngươi cần đả thông từng kinh mạch trong cơ thể mình. Thường thường ban đầu kinh mạch trong cơ thể chưa được đả thông, để làm điều đó với con em có người đi trước là tu sĩ thì khá dễ dàng chỉ cần 1 viên Khai Mạch Đan là được. Đối với người bình thường hơn là cách tốt nhất là ngồi thiền khoảng thời gian ở nơi linh khí nồng đậm để mượn nó mà khai mạch. Mà kể ra số ngươi cũng may thật chẳng những không chết mà kinh mạch ở đan điền cũng được đả thông. Dù là 1 một kinh mạch thì cũng may mắn lắm. Phải biết 1 người bình thường muốn khai 1 mạch cũng cần ít nhất 1 năm hoặc hơn a.
-Ngươi mất bao lâu để khai mạch? Minh Triết tò mò hỏi
– Hứ! Thiên tài như bản cô nương đây làm gì cần phải tốn sức như vậy. Ta năm 10 tuổi đã được sư phụ thu nhận hướng dẫn tu luyện rồi.
– Ánh Nguyệt khi sinh ra do thể chất đặc biệt kế thừa từ cha mẹ nên kinh mạch đã được đả thông rồi. Năm 10 tuổi thì nàng đã tự đả thông đc hơn 10 kinh mạch. Thiên phú như nàng rất hiếm có. Vũ Diễm My ở bên giải thích cho Minh Triết. Còn Vân Ánh Nguyệt nghe sư phụ khen mình thì vênh mặt lên ra vẻ đắc ý.
-Sư phụ cứ để con nói tiếp. Nàng lại quay mặt nhìn về Minh Triết tiếp tục giảng giải.
-Khi đã đả thông được 1 kinh mạch thì tiếp theo sẽ cần lợi dụng công pháp. Tự đọc khẩu quyết để hấp thu linh khí trong tự nhiên vào kinh mạch sau đó mượn nhờ linh khí đó mà đả thông các mạch tiếp theo cho đến khi đả thông được toàn bộ mạch trong cơ thể. Quá trình này do có 1 kinh mạch làm tiền đề nên cũng không lâu lắm nhưng cũng không ngắn khoảng tầm 4 năm hoặc có thể lâu hơn.
Đây gọi là giai đoạn Khai Mạch của tu sĩ, gồm 9 tầng, mỗi tầng biểu thị quá trình đả thông kinh mạch của tu sĩ.
Sau khi đạt Khai Mạch tầng 9. Tu sĩ sẽ tiếp tục hấp thu tăng mật độ linh khí trong kinh mạch cho đến khi hóa dạng lỏng. Sau đó đưa khắp cơ thể để tăng cường thể chất. Đây là cảnh giới Trúc Cơ, gồm 4 tiểu cảnh giới sơ- trung- hậu kỳ và đỉnh phong. Ta hiện tại đang ở Trúc Cơ hậu kỳ.Lúc này tu sĩ sẽ có thể có được linh căn hiện tại thì có năm loại linh căn tuỳ theo từng người có người có Hoả linh căn,có người có Thuỷ linh căn,một số ít trường hợp sẽ có song linh căn.Một số tu sĩ thiên tài nữa thì sẽ có tam linh căn,tứ linh căn.
Sau cảnh giới Trúc Cơ là Kim Đan mà sau Kim Đan đó chinh là Phân Thần là cảnh giới của sư phụ. Tiếp theo là Nguyên Anh cảnh giới này ở Nam Lân Quốc rất ít người đạt được. Thầy của sư phụ, tông chủ Ninh Hải tông là 1 trong nhưng người ở cảnh giới này .Minh Triết nghe một cách vô cùng chăm chú. Con đường cường giả của hắn rất dài cần rất nhiều thời gian. Nhưng hắn không được từ bỏ.
Nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của hắn. Diễm My lấy từ trong túi trữ vật ra một quyển sách cũ đưa cho hắn
-Ngươi tuy đã bái ta là sư phụ tức là người của Ninh Hải tông. Tuy nhiên ta và Nguyệt nhi đi du ngoạn tu luyện nên cũng không mang theo sách công pháp gì. Mà công pháp chúng ta tu luyện là dành cho nữ hài, ngươi là nam nhân không thể tu. Quyển sách này là một bộ công pháp không lâu ta nhặt được thích hợp nam tu. Ngươi hãy giữ lấy nó mà tu luyện.
Minh Triết tiếp nhận quyển sách từ nàng. Tâm trạng không khỏi hồi hộp lên.
Bắt đầu từ đây hắn sẽ trở thành 1 tu sĩ.