Thống Nhất Thương Khung – Chương 12: Lưu luyến – Botruyen

Thống Nhất Thương Khung - Chương 12: Lưu luyến

Sau một cuộc mây mưa điên cuồng, cả hai người cũng ngưng lại. Cả hai thoát khỏi chiếc kén tình yêu, thu dọn lại chuẩn bị trở về.Minh Triết nhìn say mê vẻ đẹp của Diễm My, sau khi trở thành phụ nữ nàng càng ngày càng mê người hơn. Nhìn vẻ mặt thất thố của tình lang, Diễm My không khỏi che miệng cười. Minh Triết bị đánh thức bởi nụ cười của nàng, hắn ngay lập tức bình tĩnh lại. Một lúc thấy nàng không hề nói gì vẫn chắm chú chuẩn bị, thu lấy yêu hạch của hai con hỏa yêu, Minh Triết cũng đành phải mở lời trước để phá vỡ bầu không khí lúng túng này .

-Nàng không muốn hỏi hay thắc mắc với ta điều gì sao?

Nghe đc lời nói của hắn, Diễm My cũng ngừng tay lại. Nàng đi đến, đứng đối diện với hắn. Ngửa mặt nhìn vào khuôn mặt nghiêm nghị cũng có phần non nớt của Minh Triết, bàn tay nàng từ từ đưa nên, bàn tay mềm mại vuốt ve trên má hắn. Đôi mắt nàng tràn đầy nét yêu thương nhìn hắn mà cất lời.

-Ta biết chàng có bí mật của mình, nếu chàng không muốn nói thì ta cũng sẽ không hỏi. Vì ta tin tưởng chàng, điều có thể nói chàng sẽ không bao giờ giấu ta.

Nghe lời Diễm My nói, ngay lập tức ôm, hôn môi nàng một cách lồng nhiệt, cả hai cứ như vậy một lúc thì tách ra. Minh Triết bế nàng lên đi đến gần một tảng đá còn nguyên vẹn gần đó ngồi xuống. Hắn để Diễm My ngồi trên đùi mình, ôm nàng trong lòng. Đầu nàng tựa vào trong lồng ngực vững trãi của hắn. Minh Triết bất đầu kể cho nàng nghe về cuộc đời mình trước kia. Từ lời nói của nàng hắn đã chắc chắn nàng biết công pháp hắn tu là tà đạo. Trong lần song tu vừa rồi, Minh Triết đã vận dụng Âm Dương Hợp Hoan Công. Việc làm này của hắn làm sao qua đc mắt của một cao thủ Phân Thần như nàng.

Hắn kể cho nàng nghe về ngôi làng của mình, về cuộc sống của hắn ở cô nhi viện, về cuốn công pháp mà nàng đưa cho hắn. Hắn nói cho nàng biết những gì mà hắn chưa từng kể. Tuy nhiên hắn không nói cho nàng biết về truyền thừa hay cái hệ thống. Với tình hình hiện tại, hắn biết rõ điều đó sẽ mang đến nhiều điều nguy hiểm cho cả hai. Những gánh nặng này một mình hắn gánh vác là đủ rồi.

Diễm My ngồi yên trong lòng hắn, lắng nghe từng câu, từng từ mà hắn nói. Đợi khi hắn nói xong, Diễm My không khỏi cảm khái nói .

-Thật không ngờ chàng đã phải trải qua nhiều thứ đến vậy ,ta cũng không nghĩ rằng người viết cuốn sách đó lại cao minh đến vậy. Phải chăng đây là vận mệnh của chàng phải gắn với thứ đen đủi suốt cuộc đời sao ?.

Vừa nói Diễm My lại đưa tay lên vuốt mái tóc xanh mượt của hắn.

-Dù cho màn đêm có đen tối hơn nữa, ta vẫn phải bước tiếp. Nàng có nguyện ý đi cùng ta.

– Đồ ngốc này, nếu con đường của chàng là màn đêm, hãy để ta là ngọn lửa mãi mãi soi sáng cho chàng.

Diễm My véo má hắn một cái thâm tình nói.

-Tuy vậy có thể hứa với thiếp 3 điều đc không.

– Điều gì ta cũng sẽ thực hiện.

– Ta biết con đường chàng đi sẽ vô cùng đen tối. Chàng là một người tu song tu công pháp tà đạo nên xin hãy hứa với ta 3 điều.

Điều thứ nhất, Nữ nhân cùng chung chắn gối, chàng phải đối tốt với họ dù họ là ai cũng vậy.

Điều thứ hai, Cho dù là một ma đầu xin chàng đừng giết người vô tội.

Và điều cuối cùng, Dù chàng có đi xa đến đâu, có bao nhiêu nữ nhân, có cô độc thế nào chăng nữa, xin chàng hãy nhớ rằng thiếp Vũ Diễm My vẫn luôn là của chàng, đợi chàng quay về.

-Ta hứa.Minh Triết nhìn thật sâu vào ánh mắt của nàng mà phát thệ một cách kiến định.

Nghe hắn nói như vậy, Diễm My không kìm đc lòng mình nữa, lao ngay đến mà ôm hôn hắn nồng say.

…………

Đã hai qua 1 ngày kể từ khi sư phụ Diễm My đi vào rừng tìm kiếm Minh Triết. Ánh Nguyệt đi đi lại lại liên tục trong căn nhà gỗ, tâm trạng của nàng bây giờ vô cùng khẩn trương. Nàng hạ quyết tâm, phải chuẩn bị đi vào khu rừng tìm kiếm Minh Triết và sư phụ. Khi vừa chuẩn bị xong, thì cánh cửa gỗ được mở ra. Một nam thiếu niên bạch y, bên cạnh hắn là một mĩ nữ quyến rũ hồng y, cả hai bước vào trong căn nhà. Vừa thấy hai người nọ. Ánh Nguyệt ngay lập tức lao vào trong lòng mĩ nhân mà khóc lên.

-Tiểu nha đầu này, ta mới đi có một ngày thôi mà làm gì như xa cả nửa năm vậy. Thật là.

Diễm My vuốt ve đầu Ánh Nguyệt an ủi, nàng biết rõ việc nàng và Minh Triết biến mất một ngày trời làm Ánh Nguyệt lo lắng nhường nào. Tình cảm cô trò của họ vô cùng khăng khít.

Được sư phu an ủi, tiểu Nguyệt cũng đã ngừng khóc. Rời khỏi lòng sư phụ. Nàng liếc nhìn Minh Triết bên cạnh. Đôi lông mày nhíu chặt lại. Minh Triết nhìn nàng, chưa biết chuyện gì xảy ra, thì hai bàn chân của hắn đau như muốn gãy cả xương. Đôi chân nhỏ xinh của Ánh Nguyệt đang dẫm lên chân hắn, nàng vận dụng cả linh lực vào bàn chân mà dẫm. Minh Triết đau muốn kêu thành tiếng, nhưng rốt cuộc vẫn cố phải nhịn lại. Hắn biết Ánh Nguyệt vô cùng giận hắn, chỉ vì hắn mà khiến cho nàng và sư phụ lo lắng đến như vậy. Bên trong sự tức giận đó hắn cảm thấy rõ sự quan tâm của nàng dành cho hắn. Lòng hắn không khỏi ấm áp hẳn lên.

Không thèm để ý đến Minh Triết nữa, Ánh Nguyệt trực tiếp quay sang hỏi sư phụ mình.

-Sư phụ! người làm gì một ngày nay mới trở về vậy, Người có biết con lo cho người thế nào không.

Nhìn khuôn mặt khả ái, xinh xắn của nàng tràn đầy sự lo lắng, Diễm My không khỏi càng quý cô đồ đệ này hơn. Nhưng khi nghe hết câu hỏi của tiểu Nguyệt, Diễm My không khỏi nhớ đến tình cảnh điên loạn đó, khuôn mặt nàng đỏ bừng bừng.

-Hay là chúng ta ngồi xuống trước đã, Minh con kể lại tất cả đi.

Nghe vậy cả 3 người cũng ngồi xuống chiếc bàn gần đó. Ánh Nguyệt thì đưa ánh mắt giết người mà nhìn Minh Triết. Nhìn biểu hiện của Ánh Nguyệt, Minh Triết cũng đành chịu, đâu phải là hắn không muốn trở về sớm đâu, chẳng qua hắn số đen quá nên mới bị như vậy chứ. Nhưng nói số đen cũng không hẳn, nếu không có sự việc đó thì không biết còn bao lâu nữa hắn mới ôm đc mỹ nữ vào lòng.

-Xin lỗi sư phụ và sư tỉ. Tại tính bất cẩn của ta mới khiến mọi người lo lắng như vậy.

Nghe lời xin lỗi của hắn, Ánh Nguyệt cũng không còn nhìn hắn chằm chằm đầy sát khí nữa. Sau đó Minh Triết kể lại việc mình bị hai con yêu thú trúc cơ đỉnh phong tấn công và việc mình đột phá. Tuy nhiên hắn không nhắc đến Hỏa Linh Quả vì đây là món quà bí mật hắn muốn tặng Diễm My. Nghe xong câu chuyện Ánh Nguyệt không khỏi thất thố.

-Cái gì..? ngươi đột phá Trúc Cơ sơ kì rồi ?

Đến bây giờ Ánh Nguyệt mới chú ý đến khí tức trên người Minh Triết đã mạnh hơn trước không ít.Ba năm để lên Trúc Cơ sơ kỳ,phải biết rằng với tư chất siêu việt của nàng phải cố gắng nắm thì gần 3 năm mới đạt đc Trúc Cơ cảnh . chưa kể đến Minh Triết 15 tuổi mới tu luyện tư chất thì bình thường thế mà đạt Trúc cơ nhanh đến vậy. Ánh Nguyệt cũng không hề biết rằng Minh Triết có được công pháp Ẩn cấp và nhận được truyền thừa của hệ thông nhưng việc này Minh Triết muốn cố giấu càng lâu càng tốt.

Diễm My nhìn vẻ mặt khó tin của Ánh Nguyệt không khỏi buồn cười. Cô bé này từ trước đến nay vẫn luôn tự đắc mình hơn người, đây sẽ là bài học cho nàng sau này bớt tính xấu đó đi, và hiểu rằng ” thiên ngoại hữu thiên”.

-Thời gian cũng qua được 3 năm rồi. Ta và Ánh Nguyệt cũng rời tông môn đc gần 5 năm rồi. Cũng đã đến thời gian trở về. Minh Triết khoảng thời gian sắp tới con cần tích cực vững chắc cảnh giới, sắp tới về đến tông môn là thời gian Ninh Hải tông tuyển đồ đệ. Mặc dù ta đã nhận con làm đồ đệ nhưng vẫn cần sự công nhận của tông môn nên con cần tham gia lần này. Thôi hãy về phòng nghỉ ngơi đi thôi, một ngày nay con đã vất vả rồi.

– Sư phụ và sư tỷ cũng về phòng nghỉ ngơi thôi. Hai người cũng vất vả rồi. Minh Triết cúi đầu ra vẻ hối lỗi nói.

Lời nói của Diễm My cũng làm Ánh Nguyệt tỉnh lai, nhưng vẫn thụ đả kích lớn. Nghe Minh Triết nói vậy nàng cũng đứng dậy đi về phòng nghỉ ngơi. Còn Diễm My thì đỏ mặt bừng bừng, mỹ nhãn lườm Minh Triết một cái cũng quay về phòng. Một ngày này nàng cũng mệt thật a, cùng Minh Triết nghiên cứu nhân sinh suốt một ngày liền. Tiểu tử này thì lại vừa không biết điều vừa không biết lấy đâu ra lắm sức,của nàng là lần đầu a, thế mà hắn làm liên tục không biết dừng khiến nàng mệt chết đi được.

Nhìn đại tiểu hai mỹ nữ về phòng, Minh Triết cũng đứng dậy trở về phòng nhỏ của mình. Hắn ngồi tĩnh tọa trên giường mở thông tin của mình ra xem.

《 Tên: Minh Triết》

《Tuổi: 18》

《Tu vi: Trúc cơ sơ kỳ》

《Công pháp:Thôn Thiên Phệ Địa,Âm Dương Hợp Hoan công》

《Vũ kỹ:Thiên Nhãn,Nhất Kiếm Phái》

《Pháp bảo:Thiên Linh Châu》

Hiện tại Minh Triết có thể vận dụng thuộc tính ở mức nhập môn, kết hợp với các thuật pháp để thi triển.

Chuyến đi săn này đối với hắn coi như là thoát ra từ Tử Môn Quan. Tuy vậy thu hoạch là không hề nhỏ. Chưa kể đến đã dành đc trái tim của mỹ nữ sư phụ. Minh Triếtngồi tĩnh tỏa ổn định lại cảnh giới. Bây giờ hắn đã là một Trúc Cơ sơ kỳ tu sĩ, Minh Triết đã có thể đạp không phi hành. Sở dĩ Trúc cơ tu sĩ trở lên có thể đạp không phi hành vì từ cảnh giới Trúc cơ trở đi, tu sĩ hấp thu linh khí để hòa nhập vào cơ thể vì vậy nếu bỏ qua phần xương thịt thì chẳng khác nào là một khối linh khí hình con người. Khi đó tu sĩ sẽ hòa với linh khí thiên địa mà có thể di chuyển.

Lý thuyết là vậy, nhưng tập luyện cũng không phải dễ dàng. Minh Triết mấy ngày liên tiếp chỉ làm một việc là làm cho linh khí trong cơ thể đồng đều và lan khắp ngõ ngách. Hắn lại tốn cả tuần để làm quen với việc phi hành. Dần dần tốc độ của hắn và độ thuần thục đã nâng cao, tuy nhiên nếu so với Ánh Nguyệt thì vẫn kém xa.

………

Kể từ ngày đó đã 2 tháng trôi qua. 3 Sư đồ Diễm My cũng đã bắt đầu hướng về Ninh Hải tông phi hành. Diễm My không khỏi quay đầu lại nhìn ngọn đồi gắn bó với nàng 5 năm trời, tuy 5 năm đối với tu sĩ không phải là dài nhưng trong 5 năm đó, đã có biết bao nhiêu việc làm thay đổi cuộc đời nàng. Đây chính là nơi bắt đầu tình yêu của nàng và Minh Triết.Cũng là nơi nàng trao đi lần đầu cho nam nhân nàng yêu thương nhất.

Nhìn thấy ánh mắt lưu luyến của của Diễm My, Minh Triết phi hành đến sát bên nàng ghé vào tai nàng nói nhẹ.

-Chúng ta nhất định sẽ còn quay lại.

Nghe đc lời nói của Minh Triết, Diễm My quay sang, cả hai nhìn nhau trìu mến. Hai người không để ý rằng vẫn còn một thiếu nữ bên cạnh họ.

Ánh Nguyệt nhìn hai người liếc mắt đưa tình mà không biết làm gì. Hai tháng này sư phụ và Minh Triết càng ngày càng lạ thường, thi thoảng thì lai biến mất cùng nhau, có lúc thì lại liếc mắt đưa tình. Mỗi khi hai người biến mất, lúc trở về thì mặt sư phụ lúc nào cũng đỏ ửng,thân thể có lúc lại đứng không vững với một Phân Thần như sư phụ mà đứng không vững làm Ánh Nguyệt tò mò hơn bao giờ hết. Có lúc họ còn nắm tay nhau. Trong lòng nàng tiểu Nguyệt bây giờ khóc không ra nước mắt. Nhìn biểu hiện của sư phụ, chỉ sợ đã rơi vào tay giặc mất rồi.

– Tên hỗn đản kia!!!! Hãy chờ đấy, bản cô nương sẽ không tha thứ cho ngươi đâu!!

Ánh Nguyệt thầm hét lên trong lòng nàng.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.