Thiếu Niên Cửu Hoang – Chương 61 – Botruyen
  •  Avatar
  • 58 lượt xem
  • 3 năm trước

Thiếu Niên Cửu Hoang - Chương 61

Quyển 2. Chương 18:
Lục Thiếu Thanh nắm trong tay một chuôi loan đao, thân đao đắc bén nội liễm, quang mang đen nhánh bí mật lưu chuyển.
Thân hình y linh hoạt như nhạn, liên tục né tránh công kích.
Thánh Hỏa giáo đồ đối diện tựa như thú hoang, hai mắt đỏ bừng tràn đầy tơ máu, một cặp song chùy như lưu tinh nện xuống, mỗi lần đều có thể tạo thành một cái hố nhỏ trên mặt đất!
“Rầm!”
Thiết chùy to như chậu nước mang theo chân khí đỏ tươi như máu đập xuống mặt đất, cày ra một cái hố lớn, gạch lát và đất đá bay tung tóe.
Lục Thiếu Thanh hiểm lại càng hiểm tránh đi một chùy này.
Thân hình y xoay chuyển, bước chân nhẹ nhàng, linh hoạt lướt đến bên cạnh đối thủ, loan đao như hồng múa lên, đao quang hợp thành một trùm lưới đao.
Thánh Hỏa giáo đồ vừa mới hết lực, kình trước tiêu tan, kình sau chưa kịp sinh ra, chỉ có thể miễn cưỡng dùng tay phải che đi phần đầu.
“Xoẹt… xoẹt… xoẹt…”
Loan đao sắc bén cắt chém máu thịt, tay phải hắn hằn lên từng vết thương dữ tợn.
Lục Thiếu Thanh mỗi đao đều vô cùng sắc bén, đao thế liên miên đan vào nhau, chằng chịt như mạng nhện.
Thế nhưng đao pháp này lại khuyết thiếu tính bùng nổ, chân khí cô đọng trên lưỡi đao, mặc dù phi thường sắc bén, lại không đủ sức bộc phá.
Đao thế từ nhanh chuyển chậm, dần dần đến điểm cuối, đao quang từ nhiều giảm ít.
Lục Thiếu Thanh biết đã nên lui, y chủ động tăng nhanh tốc độ xuất đao, trong lúc nhất thời, đao quang bùng phát như vũ bão.
Nhìn bề ngoài, đao ảnh trùng điệp, có chút dọa người.
Nhưng thân hình Lục Thiếu Thanh lại không tiến lên, mà mượn đao quang rút lui.
Đao thế của y đã hết, một giây cuối bùng nổ chỉ là che mắt cho bản thân rút lui.
Nhưng hiển nhiên, Lục Thiếu Thanh đánh giá sai độ điên cuồng của Thánh Hỏa giáo đồ này.
Chỉ thấy một thân hình hung hăng lao thẳng vào đao lưới, chân khí đỏ như máu chống đỡ đao quang.
“Phụt… phụt… phụt…”
Đao quang bắn ra dù sao cũng chỉ là chân khí hóa thành.
Mặc dù hết thành lưới đao, nhưng sắc bén và bền bỉ khổng thể so sánh với đao thật.
Thánh Hỏa giáo đồ lấy thân thể xông thẳng qua màn đao quang, trên thân hắn đầy vết cắt chém, khiến cánh tay phải vốn máu thịt be bét bị cắt chém thấy tận xương.
Nhưng thân thể giấu phía sau lại không nhận bao nhiêu thương tổn!
Một thân áo vàng rách nát nhuốm máu, càng tăng thêm sự điên cuồng của y.
“Haaa!” Thánh Hỏa giáo đồ hét lên một tiếng, chân trái giẫm mạnh, thân hình như đạn phi nhanh, tay trái hắn vung chùy nện xuống, huyết quang đỏ máu sôi trào bùng nổ.
Lục Thiếu Thanh hai mắt co rút, thân hình không thể tránh thoát, đành phải miễn cưỡng đón đỡ.
“Ầm!”
Thiết chùy mang theo lực đạo khủng bố, mạnh mẽ nện vào loan đao.
“Khặc… hự!” Lục Thiếu Thanh khục ra một ngụm máu, hai đầu gối cong xuống, nửa quỳ trên mặt đất.
Hai tay chống đỡ loan đao của y như gặp phải bão tố, không ngừng run rẩy, thanh âm xương cốt “lách cách” vang vọng.
“Aaa! Chết!” Thánh Hỏa giáo đồ gầm nhẹ một tiếng, chân khí huyết sắc bỏ qua phong tỏa thương thế, toàn bộ dồn vào thiết chùy.
Lập tức, một cỗ sức mạnh như núi lớn đè xuống Lục Thiếu Thanh, hai tay y uốn cong cực độ, run run liên tục, giống như lúc nào cũng có thể gãy mất, ống tay áo loẹt xoẹt tán loạn thành vô số mảnh.
Đột nhiên, hai mắt Lục Thiếu Thanh lóe lên quang mang, y cảm nhận được gì đó, trong miệng khẽ quát một tiếng:
“Bạo!”
Thanh âm vừa vang lên, nửa bên người trái của Thánh Hỏa giáo đồ bỗng run rẩy kịch liệt, da thịt như bị từng lưỡi đao vô bình từ bên trong chém ngược ra ngoài.
“Phụt… phụt… phụt…”
Máu tươi bắn tung tóe như mưa, nửa thân bên phải của hắn hoàn toàn máu thịt be bét, cánh tay chỉ còn xương trắng treo lủng lẳng, lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Thì ra, lúc trước Lục Thiếu Thanh bọc chân khí vào lưỡi đao, sao đó lợi dụng tính chất chân khí đặc biệt, khiến chân khí của y lưu lại trong vết thương của địch thủ.
Lúc này Thánh Hỏa giáo đồ buông tha áp chế vết thương, chân khí bên trong không còn bị hạn chế, vì vậy liền bùng nổ.
Áp lực nhất thời giảm mạch.
Lục Thiếu Thanh bắt lấy cơ hội, hai tay nghiêng nghiêng lưỡi đao, thân thể súc lực đã lâu bắn ra, loan đao kéo ra một đạo ánh sáng đen, thắng tiến đến cổ Thánh Hỏa giáo đồ!
Nhưng Thánh Hỏa giáo đồ lúc này đã hoàn toàn điên cuồng, thân thể nghiền ép đến cực hạn, bùng nổ toàn bộ tiềm năng!
Tay trái hắn vung chùy quét ngang, thân thể vậy mà chủ động đón đỡ loan đao.
“Phụt!”
Quỹ tích loan đao vô cùng chuẩn xác, nhưng đối thủ lại chủ động đón lấy, vì vậy lưỡi đao chỉ chém lên ngực y, máu tanh đầm đìa chảy xuống.
“Vù! Ầm!”
Lục Thiếu Thanh bị một chùy đập trúng bên hông, thân thể như lưu tinh bay ra ngoài, cày nát một rãnh đất đá trên đường phố.
“Khục… khục… phụt!” Y ho ra máu, toàn thân đao nhức không dậy nổi.
Thánh Hỏa giáo đồ đang trong cơn cuồng loạn, hoàn toàn không thèm để ý đến thân thể tàn tạ của mình, hắn phi thân cực nhanh, tay trái nang chùy đập xuống.
Mỗi bước bước ra, xương khớp cùng máu thịt trên người hắn lại gãy nát một phần, nhưng chân khí như huyết hải thì càng dày đặc thêm, một chùy này hạ xuống, Lục Thiếu Thanh chắc chắn không sống nổi, mà Thánh Hỏa giáo đồ cũng chắc chắn phải chết!
“Thiếu Thanh!”
Lục Như Ý thấy vậy, không quản được thân thể liền lao tới, đây là đệ đệ của nàng, sao nàng có thể trơ mắt nhìn y chết đi?
3 người khác cũng muốn trợ giúp, nhưng ốc còn không lo nổi mình ốc, chỉ có thể hữu tâm vô lực, trơ mắt nhìn Thánh Hỏa giáo đồ từng bước tiếp cận Lục Thiếu Thanh.
“Vù vù!”
Thiết chùy ngược gió hạ xuống, như một quả cầu đỏ rực máu tanh.
“Vút!”
Đúng lúc này, một đạo kiếm quang vô cùng sắc bén không biết từ nơi nào đâm ra, kiếm quang trắng nõn ôn nhuận, bên trong lại mơ hồ ẩn giấu lam quanh nhàn nhạt, tựa như sợi tơ luồn lách qua cảm ứng!
“Phụt! Roẹt!”
Kiếm quang đâm xuyên qua ngực Thánh Hỏa giáo đồ từ phía sau, kiếm khí bùng nổ, bạo phát ra vô số kiếm ý nhỏ li ti, tàn phá bừa bãi thể nội y.
Thánh Hỏa giáo đồ vốn đã không thể chịu nổi, hoàn toàn là dựa vào thiêu đốt linh thể và thân thể chống đỡ, lúc này cọng rơm còn có thể đè chết lạc đà, chứ đừng nói là một kiếm hiểm như vậy!
Cơ thể Thánh Hỏa giáo đồ bị cắt thành tám mảnh, đổ rạp xuống đất, máu thịt tanh tưởi sụp đổ như một bãi bùn lầy.
Người xuất thủ không phải ai khác, chính là Lâm Thanh!
Y chân không ngừng bước, thân hình xoay chuyển như gió, một kiếm nước chảy mây trôi tiếp tục xuất ra.
“Phù… phù!”
Đãng Vân Kiếm hóa thành một vệt sáng, kéo theo thân hình y lao nhanh mà đến một tên Thánh Hỏa giáo đồ khác đang giao thủ với Lục Đình Vũ!

Có Lâm Thanh giúp đỡ, mấy người rất nhanh đã giải quyết ba tên Thánh Hỏa giáo đồ còn lại.
Chín người, tính cả Ngô Thịnh và Yến Nhu mượn một tiểu viện coi như vẫn hoàn hảo làm yểm hộ tụ lại.
“Đa tạ Lâm huynh cứu giúp, nếu không chúng ta có lẽ không toàn vẹn nổi.” Lục Thiếu Thanh chắp tay cảm tạ Lâm Thanh.
“Lục huynh khách khí, gặp khó mà lui sao xứng là bằng hữu.” Lâm Thanh lắc lắc đầu đáp.
Lục Thiếu Thanh gật đầu, tình hình hiện tại không phải lúc để nói những chuyện này.
Mấy người bọn họ phải nhanh chóng đến Anh Hùng Lâu, nếu không, không sớm thì muộn sẽ gặp phải bất chắc.
Không phải đám người Lục Thiếu Thanh, Nhâm Ninh không muốn trở về gia tộc, nhưng bọn họ tự biết thực lực bản thân không ra sao, so với vất vả trở về gia phủ, còn không bằng đến nương nhờ Anh Hùng Lâu.
Phụ thân Nhâm Ninh chính là người của Anh Hùng Lâu, bọn họ có chín người, không phải ít, nhưng nếu cẩn thận tránh né võ giả Thông Huyệt Cảnh, vẫn có cơ hội tìm đến.
“Đúng rồi, Lục huynh, ngươi không gặp Viên huynh sao?” Ngô Thịnh lên tiếng hỏi.
“Không gặp, ta cùng tỷ tỷ, Đình Vũ cấp tốc tìm đến Anh Hùng Lâu, trên đường gặp được hai người Nhâm huynh, sau đó liền tao ngộ bốn Thánh Hỏa giáo đồ kia.” Lục Thiếu Thanh khẽ lắc đầu.
Ánh mắt y chú ý đến thương thế của ba người, cùng với Từ Hiểu Liên ngất đi ở phía sau.
“Sau khi thoát khỏi kẻ điên kia, chúng ta gặp phải võ giả Thống Huyệt Cảnh, nếu không phải có Chu huynh ngăn cản, có lẽ hiện tại đã không đáng tại đây được rồi.” Lâm Thanh khẽ thở dài.
“Những chuyện này để sau, trước tiên phải tiến đến Anh Hùng Lâu, giữ được an toàn rồi nói.”
Đây là chuyện đương nhiên, đám người không hàn huyên thêm nhiều, liền cùng nhau tiến đến.
Lâm Thanh lợi dụng tầm mắt, cách một khoảng an toàn quan sát trước mắt.
Anh Hùng Lâu đã ở ngay phía trước, cách bọn họ không tính xa, chỉ cần đi qua vài con đường nữa là có thể tiếp cận.
Có Lâm Thanh lợi dụng Thấu Hồn Nhãn, chín người vừa đánh vừa tránh, miễn cưỡng đi qua một đoạn đường, nhưng càng đến gần Anh Hùng Lâu, số lượng Thánh Hỏa giáo đồ càng nhiều.
“Không còn đường vòng nữa, chỉ có thể liều một phen!” Lâm Thanh ngưng trọng nói.
Trong chín người bọn họ, có bốn người đã không còn chiến lực, Yến Nhu, Lục Như Ý chỉ là người thường, Từ Hiểu Liên bị Lâm Thanh phong bế đan điền, sau đó sử dụng Thấu Hồn Nhãn làm hôn mê, Ngô Thịnh chỉ vừa mới tỉnh lại, miễn cưỡng hành động được đã không tệ.
Lục Thiếu Thanh vừa rồi bị thương, mặc dù đã uống đan dược, tạm thời đè xuống khí huyết dâng trào, thế nhưng tình trạng chỉ khá hơn so với Ngô Thịnh đôi chút.
Lục Đình Vũ, Nhâm Ninh, Cúc Ninh được Lâm Thanh giúp đỡ, coi như trạng thái hoàn hảo, chỉ là chân khí không đầy đủ.
“Để ta đi trước mở đường, Lục huynh, hai người các ngươi chú ý trái phải, Nhâm huynh, Cúc cô nương, hai người chú ý phía sau.” Lâm Thanh sắc mặt nghiêm nghị phân phối vị trí mỗi người.
“Được!”
Đám người không có ý kiến gì, dù sao y mới là chiến lực chủ yếu, cho dù thân mang thương thế, nhưng vẫn mạnh hơn bọn họ, thế nên Lâm Thanh sắp sếp vị trí ổn thỏa như thế, không ai phản đối.
Lâm Thanh hít sâu một hơi, tay trái xiết chuôi kiếm, dẫn đầu lao ra trước:
“Đi!”
7 người Lục Thiếu Thanh lập tức theo sau, Từ Hiểu Liên được Cúc Ninh cõng trên lưng.
Lúc trước chỉ có một mình Lâm Thanh phải bảo vệ bốn người, áp lực rất lớn, nhưng hiện tại thêm bốn người Lục Thiếu Thanh, Nhâm Ninh chia sẻ gánh nặng, áp lực không còn lớn như trước nữa.
Lâm Thanh dẫn đầu đám người, tiến lên thật nhanh, trên đường gặp phải Thánh Hỏa giáo đồ đều bị bọn họ đánh giết.
Có Thấu Hồn Nhãn, Lâm Thanh đương nhiên sẽ tận lực tránh đi võ giả Thông Huyệt Cảnh.
Chín người mặc dù khó khăn lại hữu kinh vô hiểm, một đường tiến thẳng.
Nhưng khoảng cách Anh Hùng Lâu còn một con đường, bỗng nhiên Lâm Thanh cảm thấy toàn thân như bị kim châm, đỉnh đầu tê rần, sau lưng nổi da gà, mồ hôi một mảnh ướt đẫm.
Y vội vàng chặn mấy người phía sau lại.
“Lâm huynh, chuyện gì vậy?” Ngô Thịnh cảnh giác hỏi.
Lâm Thanh không trả lời, trán y chảy xuống một giọt mồ hôi.
“Tích tách.”
Mồ hôi chảy xuống cằm, rơi trên mặt đất.
Phía trước chín người, không biết từ lúc nào đã có một người thanh niên đứng đó.
Người này trang phục tàn tạ, hai mắt hàm chứa điên cuồng, bàn tay rũ xuống bên hông, lẳng lặng nhìn chín người.
Vừa nhìn thấy thanh niên này, trong lòng chín người lập tức nổi lên một trận gió lạnh, ai nấy sau lưng đổ mồ hôi.
Người trước mắt, không phải ai khác, chính là thanh niên Đạo Đài điên cuồng ăn thịt người lúc trước!
Người kia không động, đám người Lâm Thanh càng không dám động.
“Ngươi…” Người thanh niên kia nhìn vào Lâm Thanh, khẽ lẩm bẩm.
Do khoảng cách cùng xung quanh quá nhiều tạp âm, Lâm Thanh không nghe được thanh niên nói gì, nhưng y có thể cảm nhận được ánh mắt tập trung vào mình.
Một cảm giác nguy cơ mãnh liệt nổi lên, Lâm Thanh sởn tóc gáy, nhưng thân thể lại giống như đeo trì, toàn thân phảng phất kẹt trong vũng bùn.
Thanh niên đối diện không thèm để ý đến phải ứng của đám người đối diện, y nâng tay trái lên, lòng bàn tay như có một ngọn lửa vô hình cháy âm ỉ.
Ánh mắt 8 người không tự chủ được bị ngọn lửa vô hình vô chất kia hấp dẫn.
Mặc dù lòng bàn tay thanh niên không hề có một thứ gì, nhưng bảy người Lục Thiếu Thanh lại phảng phất thấy được một đốm lửa quỷ dị đung đưa.
Lâm Thanh thì khác, hắn không chỉ thấy rõ ràng trong tay thanh niên kia có một đốm lửa, mà còn thấy được đốm lửa kia xoay tròn, tựa như một vòng xoáy hút lấy ý thức của hắn.
Ý thức Lâm Thanh dần dần bị kéo vào vòng xoáy, linh thể hắn giống như bị thôi miên, từng chút một thoát li cơ thể.
Lâm Thanh đột nhiên tâm thần đại trấn, thoáng cái đã thanh tỉnh lại, y biết không thể tiếp tục bị rút hồn!
Trong nháy mắt, suy nghĩ Lâm Thanh một thoáng tăng nhanh, trong đầu y lóe lên từng biện pháp tự cứu.
Nốt chu sa giữa mi tâm y bỗng tỏa ra ánh sáng u u, đầu ngón tay phải Lâm Thanh hiện lên từng sợi chỉ đỏ, chỉ đỏ lấy tốc độ cực nhanh đan vào nhau, kết thành một cây cổ cầm hư ảo.
Thất Hồn Cầm!
Lâm Thanh dồn hết chân khí vào tay phải, mộc linh lực cũng theo linh mạch tràn vào.
Tay phải y cấp tốc bị hai tia luồng sáng một lam một lục quấn quanh, tụ đến ngón tay trỏ tay phải, đầu ngón tay Lâm Thanh nhấn xuống dây đàn!
“Ung…”
Một tiếng cầm âm vang lên, linh thể đang dần dần bị rút ra của Lâm Thanh tựa như người trong mộng được điểm tỉnh, cấp tốc rút về thân thể, mắt phải y nhất thời lóe lên.
Lâm Thanh đạp chân, thân hình nhảy về phía sau, hư ảnh cổ cầm dưới tay y nhanh chóng hóa thành chỉ đỏ quay trở về ngón tay.
“Haa… ha… haa…” Lâm Thanh thở dốc, tay trái xiết chuôi kiếm, nhìn chằm chằm thanh niên kia, thậm chí không dám phân tâm chú ý những người khác.
“Quả nhiên, linh thể của ngươi rất đặc biệt.” Thanh niên kia thu tay, không bất ngờ chút nào lên tiếng.
Hắn giọng nói trầm khàn, thoáng nghe qua bình tĩnh, nhưng Lâm Thanh có thể nhận ra một tia âm trầm điên cuồng.
“Bắt ngươi lại trước, sau đó từ từ ăn vậy, không biết mùi vị của ngươi thế nào đây?”
Một luồng khí tức tanh tưởi tỏa ra, từng sợi chân nguyên đỏ máu chảy xuôi quanh người thanh niên kia.
Tay phải y nâng lên, lòng bàn tay như một vòng xoáy vô hình, chân nguyên màu máu cuồn cuộn xoay tròn.
Lâm Thanh cảm giác da đầu tê rần, hắn biết, người này nói ăn không phải như nữ tử váy trắng trước đó, mà là thật sự ăn thịt hắn!
Cảnh báo nguy hiểm trong lòng Lâm Thanh không ngừng vang vọng nhưng áp lực khổng lồ từ chân nguyên áp chế không gian, đừng nói là di chuyển, ngay cả ánh mắt Lâm Thanh cũng khó mà rời khỏi bàn tay kia.
Đừng nói hiện tại Lâm Thanh khắp người là thương thế, cho dù y có là trạng thái toàn thịnh cũng không có một tia cơ hội phản kháng nào.
Một luồng cảm xúc điên cuồng nổi lên trong đầu Lâm Thanh, ý thức y bắt đầu mất dần lý trí, bình tĩnh vốn có lung lay sắp đổ.
Một luồng ý nghĩ cắn nuốt tất cả dâng lên trong đầu Lâm Thanh, ý thức hắn tự xung đột với nhau.
Một bên là điên cuồng muốn cắn nuốt tất cả, một bên là lý trí tỉnh táo đang dần dần thất thủ.
Nội Thiên Địa trong cơ thể võ giả Đạo Đài đã coi như đại thành, bước đầu có thể ảnh hưởng ngoại Thiên Địa.
Nếu không phải hiện tại trong Bích Thành không thiếu cường giả Đạo Đài, Niết Bàn, cộng hưởng ngoại Thiên Địa của bọn họ tự triệt tiêu lẫn nhau, nói không chừng thường nhân toàn thành đã lâm vào điên cuồng, tâm thần phân liệt.
Dù vậy, ở khoảng cách gần, võ giả Đạo Đài nội ngoại Thiên Địa cộng minh, vẫn có thể ảnh hưởng Lâm Thanh một cách dễ dàng.
Chênh lệch hai đại cảnh giới là không thể vượt qua!
Bàn tay thanh niên Đạo Đài như hình thành một vòng xoáy, mạnh mẽ rút linh thể Lâm Thanh ra khỏi thân thể!
Lâm Thanh cố gắng vùng vẫy, nhưng hoàn toàn vô dụng, y như một chiếc lá trong dòng nước xiết, bất kể vùng vẫy ra sao, cũng không có tác dụng.
Thanh niên Đạo Đài nhíu nhíu mày, tựa hồ không nghĩ đến Lâm Thanh lại phản kháng mãnh liệt như vậy, linh thể y mạnh hơn xa người thường.
Đã không thể nhanh chóng bắt lấy linh thể, vậy thì mang cả thân thể đi liền tốt!
Thời gian cấp bách, thanh niên đương nhiên sẽ không dây dưa.
Thân hình y nhoáng cái đã đến trước mặt Lâm Thanh, bàn tay chụp xuống, muốn bắt lấy vai hắn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.