Quyển 2. Chương 17:
“Hà…” Chu Cơ thở nhẹ một hơi, hắn tinh tế cảm nhận từng chút biết hóa trong thân thể, nội tuần hoàn tự động vận chuyển, đang cực tốc tăng cường chân khí của hắn.
Gió đêm hiu hiu như vô số ngón tay vô hình lành lạnh vuốt ve trên mặt Chu Cơ, máu tanh kích thích thần kinh hắn, nhưng đầu óc Chu Cơ lại vô cùng thanh tỉnh, thanh tỉnh chưa từng có.
“Ầm! Ầm!”
Thanh âm nổ vang từ trên bầu trời vọng xuống.
“Tách… Rầm!”
Một cây cột gỗ bỗng nhiên đổ sụp, căn nhà sau lưng Chu Cơ giống như tháp gỗ mất đi cột chống, liên tục vỡ nát.
Đây giống như một tín hiệu.
Thân hình Chu Cơ đột nhiên biến mất tại chỗ, trường thương nổi lên một luồng hỏa hồng nhàn nhạt, mũi thường tựa như thép nung vừa ra lò, khiến nhiệt lượng cung quanh tăng mạnh, không khí vặn vẹo vì nhiệt độ cao thiêu đốt.
“Vút!”
Chỉ thấy một vệt đỏ lóe lên, Chu Cơ đã ở sau lưng nữ tử áo trắng, trường thương quét ngang mà ra, vẽ lên một vòng cung màu đỏ trong không khí.
nữ tử khẽ cười một tiếng lảnh lót, tay phải nàng kéo Cốt Tiên quất ra sau lưng, thân thể thuận thế xoay lại, đối diện với Chu Cơ.
“Keng! Két!”
Thanh âm kim loại giao kích chói tai vang lên, Cốt Tiên nhìn như nhẹ nhàng không nặng, nhưng lực lớn kinh người, không những đánh tan thế công, còn quấn lấy đầu thương!
“Ùng… ùng…!”
Không khí nổ tung, vang lên thanh âm trầm đục, chân khí mạnh mẽ giao phong, khiến không gian chung quanh không ngừng vặn vẹo.
Cốt Tiên mang theo lực lượng khủng bố mà linh xảo gắt gao áp chết trường thương.
Chu Cơ ánh mắt lóe lên, trong lòng biết không thể đối cứng.
Hai tay hắn nắm thân thương, cơ thể lùi một bước, chân khí hỏa hồng bùng nổ ra sóng nhiệt, trường thương xoay tròn, đánh tan Cốt Tiên trói buộc.
nữ tử áo trắng giống như đã đoán trước, Cốt Tiên chủ động buông lỏng, giống như trường xà bay múa, đâm về phía Chu Cơ.
“Vút!”
Roi xương tốc độ nhanh bực nào? m thanh còn chưa đến, nhưng ngọn roi đã như kiếm sắc đâm tới trước!
Chu Cơ thần sắc lẫm nhiên, trường thương rút về cực nhanh, đuôi thương vung lên, đánh chặn Cốt Tiên.
“Vút! Oành!”
Thanh âm phá không lúc này mới vang lên, gần như trùng điệp với thanh âm chân khí va chạm, bùng nổ ra khí lãng nóng hừng hực!
Chu Cơ vội vàng thu thương, thân hình bắn ra sau cực nhanh, va thủng một cái động hình người trên bức tường.
nữ tử áo trắng liếm liếm bờ môi đỏ mọng, nàng nghiêng người cất bước, bóng trắng phi nhanh như chớp, xẹt qua ánh lửa đỏ rực, Cốt Tiên kéo căng quất ra!
“Vút… vù!”
Không khí rít gào vang lên, chân khí mạnh mẽ đè ép, tạo ra một vòng khí lãng vô hình, chung quanh không chút dấu hiệu nào nhận phải trùng kích, phế tích đất đá bay tứ tung.
Cốt Tiên xé ngang bức tường, giống như có mắt nhằm thẳng hướng Chu Cơ.
Chu Cơ một tay chống đất, thân hình như báo chuyển động, tốc độ cực nhanh bùng nổ, hiểm mà tránh thoát Cốt Tiên.
“Rầm!”
Vị trí vừa rồi của hắn lập tức hiện lên một hố lớn, khói bụi mù mịt bốc lên.
Chu Cơ suy nghĩ chuyển đổi thật nhanh, giữa hai người chênh lệch quá xa, liều mạng hầu như là không có khả năng… nếu đánh không lại nàng, vậy thì chỉ cần trèo kéo thời gian, giúp mấy người Lâm Thanh chạy đủ xa là được.
Ánh mắt Chu Cơ lóe lên, chủ ý quyết định.
Suy nghĩ chỉ là trong chớp mắt mà thôi, Chu Cơ không có bao nhiêu thời gian cặn kẽ phân tích, công kích đã tới!
Từ trong khói bụi, một đầu Cốt Tiên như linh xà bắn ra, máu thịt tanh tưởi mang theo phong áp đánh tan bụi đất, nữ tử váy trắng theo sau mà tới.
Chu Cơ giậm chân xoay người, trường thương thuận thế quét ngang, đánh bay một cây cột gỗ về phía sau.
“Ầm!”
Cột gỗ vừa mới bay ra đã nổ tung, đứt đôi văng xuống hai bên, Cốt Tiên không chút suy chuyển đánh tới.
Chu Cơ tận dụng cột gỗ che mắt đối phương, thân hình đổi hướng quay ngược, trường thương lấy thủ làm công, thương mang đỏ rực kéo dài, hóa thành từng đạo thương ảnh đâm ra.
“Phừng! Phừng! Vút!”
Thương ảnh xé gió mà tới, chớp mắt đã lướt ngang qua Cốt Tiên, muốn đâm thủng nữ tử váy trắng thành cái sàng!
Nhưng nào có dễ như vậy? Nàng khẽ cười một tiếng, tay phải kéo động, Cốt Tiên lập tức xoay tròn thành vòng xoáy.
“Rầm! Rầm! Ầm! Bành!”
Một chuỗi âm thanh va chạm đùng đùng vang vọng.
Thương ảnh đỏ rực mà sắc bén đâm lên Cốt Tiên, bắn ra hoa lửa tung tóe, máu thịt dính trên Cốt Tiên bay loạn, dư ba nổ tung, mặt đất dưới chân hai người nứt toác thành hình mạng nhện.
Cốt Tiên tựa như vòng xoáy bằng xương, không chỉ ngăn cản công kích của trường thương, mà còn linh hoạt thu lại, muốn quấn lấy ngọn thương!
Chu Cơ ánh mắt co rụt, hắn không ham công kích, trường thương từ cực công đột nhiên xoay một vòng, chân khí đỏ rực tạo thành một vòng lửa đỏ bừng.
Hai chân Chu Cơ đột ngột xoay chuyển, thân hình như yến lùi lại, kéo về trường thương, tách ra công kích, dưới chân lui nhanh.
Hắn muốn dụ nữ tử này đi hướng ngược với bốn người Lâm Thanh, dù sao hắn đến cứu viện chứ không phải đến đưa mạng.
“Ầm!”
Cốt Tiên xoắn nát vòng lửa, nhưng nữ tử váy trắng lại không đuổi theo Chu Cơ.
Nàng chắp tay sau lưng, thân hình thon dài nghiêng về phía trước, khóe miệng như cười như không nói:
“Tiểu đệ đệ, ngươi chạy mất rồi, tỉ tỉ đành phải tìm các tiểu đệ đệ, tiểu muội muội kia chơi đùa thôi.”
Thanh âm nàng lảnh lót dễ nghe, bên trong mang theo một tia ủy khuất yếu ớt.
nữ tử váy trắng nói xong liền xoay người muốn đi.
Chu Cơ cơ mặt co quắp, thân hình bùng nổ tốc độ, kéo ra một đường đỏ rực trong không trung, mũi thương cô đọng chân khí đâm tới.
Khóe miệng nữ tử khẽ nhếch lên một nụ cười mềm mại, nàng xoay người vung tay, Cốt Tiên bắn mạnh mà ra, quấn thành vòng tròn, máu thịt tanh nồng đỏ tươi.
Từng đạo chân khí nhỏ li ti ẩn giấu bên trong.
Chu Cơ không dám chính diện đối công, thương thế chuyển đổi, từ một thành hai, từ hai thành bốn…
…
“Oành! Oành!”
Thanh âm nổ tung dường như liên miên bất tận, gió lớn gào thét mà qua, thỉnh thoảng còn có từng tia chân nguyên tán dật rơi rụng, tạc ra hố to trên mặt đất.
Lâm Thanh cõng Từ Hiểu Liên trên lưng, tay phải giúp đỡ Yến Nhu dìu Ngô Thịnh.
Y lợi dụng Thấu Hồn Nhãn cùng Kiếm Thức cảm nhận chu vi chung quanh, cần thận tránh né Thánh Hỏa giáo đồ cùng Nhân Hỏa.
Thân hình bốn người áp sát mặt tường phế tích, thận trọng từng chút một tiến lên.
Mắt trái Lâm Thanh nhắm chặt, khóe mắt có vài đường máu khô đỏ sẫm.
Y đột nhiên ra hiệu dừng lại, để Yến Nhu đỡ Ngô Thịnh ngồi xuống chân tường, thân hình nhẹ nhàng không một tiếng động nhô ra, dò xét phía trước.
Y cẩn thận phân biệt những Linh Thể trong tầm mắt, sau đó lựa chọn con đường tránh đi.
“Khục… khục…”
Một tràng tiếng ho nhẹ truyền đến.
Lâm Thanh quay về phía sau.
Ngô Thịnh sắc mặt tái nhợt ho khan, từng tia máu nhỏ bị ho ra.
“Thịnh ca, từ từ, từ từ chút, chàng đỡ hơn chưa?” Yến Nhu sắc mặt cũng không tốt đi đâu hỏi.
Hai tay nàng bị lửa nóng đốt bỏng, da tay hoàn toàn tan rã, máu thịt có chút phồng lên, bị hai mảnh vải miễn cưỡng băng bó.
“Ta, khục… không, không sao, Nhu Nhi, nàng, tay nàng…” Ngô Thịnh nói được một nửa, ánh mắt lập tức chú ý đến hai tay thê tử.
Trong đầu y hồi tưởng lại trước đó, lập tức biết được tiền căn hậu quả.
Yến Nhu vội vàng muốn giấu hai bàn tay đi, nhưng nàng lại sợ Ngô Thịnh ngã xuống, trên mặt nổi lên một nụ cười miễn cưỡng.
“Thiếp, thiếp không sao, chỉ là chút bỏng mà thôi.”
Hai mắt Ngô Thịnh nhìn chằm chằm bàn tay nàng, nước da trắng mịn như ngọc, lúc này đã phổng đỏ nhiễm máu.
Y hít sâu một hơi, biết lúc này không phải thời điểm sướt mướt.
“Ngô huynh, ngươi đã tỉnh.
“Chu huynh đã ở lại cầm chân nữ tử kia, chúng ta cần phải sớm thoát đi, tránh cho liên lụy hắn.” Lâm Thanh thấy vậy, chen lời nói, phá vỡ hai người lúng túng.
Ngô Thịnh nghe vậy, trong đầu nhớ lại Chu Cơ, hắn loạng choạng được Yến Nhu đỡ dậy, lo lắng nói:
“Nhưng Chu Cơ chỉ là Dẫn Mạch Cảnh, sao có thể là đối thủ của nàng?”
Lâm Thanh đơn giản giải thích:
“Chu huynh lâm trận đột phá, tiến cảnh Thông Huyệt, chúng ta có thể làm chỉ là nhanh chóng chạy đến Anh Hùng Lâu, tìm đến cứu viện.
“Ta tin tưởng, lấy thực lực của Chu huynh, chắc chắn có thể chống đỡ.”
Lời nói như vậy, Lâm Thanh đương nhiên có căn cứ, Chu Cơ thương ý đại thành, dù là trong Thông Huyệt Cảnh cũng không phải bình phàm, nếu không chống nổi, chắc chắn sẽ tự mình thoát thân.
Y có thể nhìn ra, Chu Cơ mặc dù có chút máu nóng cùng cảm tính, nhưng tuyệt đối không phải người ngu.
Ngô Thịnh nghe vậy, hơi yên lòng lại, hắn nắm lấy tay Yến Nhu, trong lòng lần nữa cảm nhận được tim như dao cắt, ngay cả thê tử của mình cũng không thể bảo vệ, vậy thì một thân võ nghệ này có ích gì!?
Mấy người tiếp tục tiến lên.
Bích Thành thế cục đại loạn, dân chúng từ bên bờ Bình Hồ giống như kiến chạy tán loạn, Trấn Bắc Quân phối hợp với võ nhân du hiệp cùng những thế lực khác, đang dần dần chiếm lại thế chủ động, nhưng Thánh Hỏa giáo cũng có rất nhiều Đạo Đài, nhất thời nửa khắc khó phân thắng bại.
Thánh Hỏa giáo tấn công từ trong, khiến Trấn Bắc Quân không thể mở cổng thành dẫn đại quân tiếp viện, như thế chẳng khác nào mở cửa cho bốn cao thủ Linh Đài kia, hơn nữa, ai có thể chắc rằng chỉ có bốn người này?
Lâm Thanh lắc lắc đầu, bỏ suy nghĩ này ra sau đầu, hiện tại phải tập trung tâm thần, y chết rồi, ba người sau lưng đại khái cũng không thể sống nổi.
Đột nhiên, Lâm Thanh nhấc tay, ra hiệu dừng lại, Ngô Thịnh và Yến Nhu nhất thời dừng bước, tựa sát vào tường gạch.
Lâm Thanh nheo mắt đánh giá chung quanh, y ngẩng đầu nhìn lên.
Anh Hùng Lâu đã thấy trong tầm mắt, từng bóng người dùng tốc độ cực nhanh qua lại chung quanh tòa lầu các cao cao này, sóng chấn điên cuồng vạch phá không trung.
Lâm Thanh chỉ có thể nhìn thấy từng cái bóng mờ lướt qua, ngay cả thân hình đối phương cũng không bắt được, theo sau là vô số đoàn hoa quang nở rộ rực rỡ.
Y vội thu tầm mắt, quan sát chung quanh.
Sắc mặt Lâm Thanh dần dần ngưng trọng, mắt phải y híp lại.
Phía trước loạn thành một đoàn, hoàn toàn là chiến đấu bùng nổ khắp nơi.
Giang hồ nhân sĩ phối hợp với Trấn Bắc Quân giết chóc với Thánh Hỏa giáo đồ, đa số chỉ là Dẫn Mạch Cảnh, nhưng trong đó cũng lẫn vài người Thông Huyệt Cảnh.
Đầu óc Lâm Thanh nhanh chóng vận chuyển, phía trước chiến trường trải rộng, muốn đi vòng tốn rất nhiều thời gian, trong khoảng thời gian đó khó mà đảm bảo có thể thuận lợi.
Nhưng nếu xông qua chiến trường, lại quá mức mạo hiểm…
Nếu chỉ có mộ mình, Lâm Thanh không ngại nâng kiếm trợ giúp chém giết Tà giáo dồ, nhưng y còn gánh trên vai tính mạng ba người bằng hữu.
Đi cũng chết, ở cũng chết, đúng là tiến thoái lưỡng nan!
“Lâm huynh, bên kia, là đám người Lục huynh.” Ngô Thịnh chỉ tay về một hướng nói.
Lâm Thanh đưa mắt nhìn sang, có chín người đang giao thủ với nhau.
Năm người trong đó, chính là huynh đệ Lục Thiếu Thanh, cùng tỉ tỉ của hắn và Nhâm Ninh, Cúc Ninh.
Đối thủ của bọn họ là bốn Thánh Hỏa giáo đồ.
Lục Như Ý là nữ tử bình thường, chỉ có thể nấp ở phía xa xa, vì vậy chính là bốn đấu bốn.
Lâm Thanh vốn chỉ dùng Thấu Hồn Nhãn nhìn linh thể để đánh giá cảnh giới, vậy nên không thể nhìn kỹ từng người, lúc này được Ngô Thịnh nhắc nhở, y mới để ý đến 5 người Lục Thiếu Thanh.
Lâm Thanh quan sát vài giây, trong lòng quyết định thật nhanh, thêm một người là thêm một phần sức lực, y để Từ Hiểu Liên tựa vào tường, quay sang nói:
“Ngô huynh, Yến Nhu tẩu, các ngươi cùng Từ cô nương đợi ở đây, để ta đi trợ bọn họ!”
“Được!” Ngô Thịnh gật đầu đáp.
Lâm Thanh xách kiếm, thân hình nhẹ nhàng như yến, lại yên tĩnh không một tiếng động lướt qua khoảng cách, mượn địa hình đổ nát, âm thầm tiếp cận 8 người.
Tay trái y nắm chuôi kiếm, mắt phải chăm chú tìm thời cơ ra tay.
Tám người giao thủ càng lúc càng kịch liệt.
Bốn người Lục Thiếu Thanh thân mang tài nghệ, từ nhỏ đã luyện võ, mặc sù cảnh giới không cao, nhưng căn cơ vững chắc.
Thế nhưng bọn họ đối mặt lại là Thánh Hỏa giáo đồ!
Bọn chúng giống như tập hợp một đám tâm thần, ai nấy điên cuồng phóng túng, càng là giáo đồ tầng dưới chót, khả năng khống chế dục vọng càng yếu kém.
Qua ngày tích lũy lâu dần, khiến bọn họ tâm lý thường thường ở vào trạng thái bất ổn, hiện tại lại nhận thêm kích thích, hoàn toàn hóa thành điên cuồng.
Bốn tên Thánh Hỏa giáo đồ giống như không cần mạng, đều dùng đấu pháp lấy thương đổi thương, không thèm quan tâm đến chính mình.
Lâm Thanh có thể nhìn thấy con ngươi bọn chúng vằn vệt tơ máu, linh thể bị một ngọn lửa thiêu đối hừng hực, không có bao nhiêu lý trí có thể nói.
Y âm thầm chờ đợi cơ hội, chân khí ngưng tụ chờ phát, ánh mắt gắt gao khóa chặt mục tiêu.
Mắt trái Lâm Thanh bị thương nặng, lúc này chân khí còn chưa khôi phục đến một nửa, trên người lại mang thương thế, vì vậy chỉ có thể bất đắc dĩ chọn đánh lén.
Dù sao y cũng không cảm thấy có gì không phải, đánh lén là đánh, chính diện là đánh, cân nhắc lợi hại, đương nhiên nên dùng đấu pháp hiệu quả hơn rồi!
…