Quyển 2. Chương 16: Đột Phá Cực Hạn!
“Lách tách, lách tách…”
Thanh âm đốm lửa nổ tí tách nhỏ bé không đáng kể, khói đặc khó ngửi làm người ta cay mắt.
Chu Cơ từng bước tiến lên, mỗi bước ra một bước, khí thế trên người hắn lại tăng vọt, chân khí hỏa hồng sắc cuồn cuộn xoay chuyển.
Cốt Tiên mang theo máu thịt xé gió mà đến, không khí bị tốc độ cực nhanh cắt ngang.
“Bụt! Phụt!”
Da thịt trên người Chu Cơ bị gai xương cắt xé, hoa máu đỏ tươi bay múa, da thịt đỏ bừng lộ ra.
Nhưng thân hình hắn vẫn không hề suy chuyển chút nào.
Hai chân Chu Cơ như Bất Chu Sơn, vững vàng bước ra một bước nữa, khí thế trên người y lần nữa tăng vọt, chân khí hỏa sắc càng thêm cuồng loạn, vần vũ như lửa.
Nữ nhân đối diện không ngừng thở dốc, thân thể run nhè nhẹ, tay phải nàng lại vung lên, Cốt Tiên mang theo lực đạo kinh khủng quất ngang.
“Phụt!”
Gai xương bén nhọn lần nữa cắt vào da thịt, máu tươi cuồng vũ phun ra, chảy xuống miệng vết thương.
Chu Cơ toàn thân căng cứng, nhưng không hề ngừng bước, khí thế vừa bén nhọn vừa nóng bức phun trào, chân khí như dòng lũ vờn quanh thân hắn, tạo thành từng vòng hỏa diễm.
Nữ nhân thấy vậy, hơi thở càng thêm gấp gáp, thân thể nàng run rẩy nhè nhẹ, tay phải liên tục vung roi, Cốt Tiên quất lên người Chu Cơ, xé ra từng đạo vết thương dữ tợn.
Hai mắt nàng híp lại mê ly, chân khí bám trên Cốt Tiên như giòi tiến vào miệng vết thương, không ngừng ăn mòn máu thịt hắn.
Chu Cơ sắc mặt tái xanh, ánh mắt như sắc bén như kiếm, biểu cảm dần dần vặn vẹo, nhưng bước chân vẫn cứ vững vàng tiến lên, khí thế mỗi bước một cao, chân khí càng lúc càng cô đọng.
Tâm thần hắn tập trung hết mức, cứng rắn chịu đựng từng roi quất trên người, đau rát cực độ.
Chân khí hỏa hồng vờn quanh toàn thân Chu Cơ dần dần co vào nội thể, 3 đại ẩn huyệt mở ra, chân khí như thủy tiều ào ạt tiến vào huyệt Tri Tâm.
Từ trong huyệt Tri Tâm, một tia Linh Thức buông xuống cô đọng chân khí hỗn loạn thành một sợi nhỏ.
Sợi nhỏ chân khí trầm xuống, tiến vào huyệt Địa Hỏa.
Chu Cơ trán nổi gân xanh, bước ra một bước nữa, trên người hắn đã tràn đầy vết thương, máu tươi lúc này còn không kịp chảy ra đã bị chân khí từ Cốt Tiên hủ thực bốc hơi, có thể nhìn thấy phần thịt đỏ bừng bên trong.
Một bước này hạ xuống, khí thế trên người Chu Cơ lại tăng vọt lần nữa!
Chân khí hóa thành sợi nhỏ, được Chân Hỏa nung nấu, dần dần cô đặc, càng cứng cáp hơn, sợi chân khí tiến vào huyệt Địa Hỏa càng lúc càng nhiều.
Chu Cơ thân thể run rẩy, cả người hắn chớp mắt gầy đi một vòng, cơ bắp tráng kiện co quắp như lá cây héo rũ.
Ánh mắt Chu Cơ hơi mờ đi, tầm nhìn bắt đầu lung lay.
Hắn vốn cạn sạch chân khí, mới vừa hồi phục hơn một nửa, thế cục lại đột ngột biến hóa, Thánh Hỏa giáo điên cuồng tấn công.
Chu Cơ xách thương chém giết tà giáo đồ, một đường máu tanh, sau đó vừa vặn bắt gặp 4 người Lâm Thanh thân lâm hiểm cảnh, vì vậy hắn liền xông đến ứng cứu.
Thế nhưng kẻ địch quá mạnh, khó mà chiến thắng, hắn chỉ có thể ép buộc bản thân đột phá cực hạn!
Thân hình Chu Cơ rất nhanh liền ổn định lại, hắn nghiến chặt răng, chân khí tinh thuần lần xông phá huyệt Địa Hỏa, một đường tiến thẳng đến huyệt Thiên Đài!
Từng sợi chân khí cô đặc đến cực hạn theo kinh mạch chạy dọc toàn thân, tiến vào huyệt Thiên Đài.
Thiên Đài rộng mở, Thức Hải thanh minh!
Chân khí thành sợi vừa theo kinh mạch đến ngoài huyệt Thiên Đài, liền bị một bức tường vô hình ngăn lại.
Tâm thần Chu Cơ căng cứng, hình ảnh trong hai mắt hắn bắt đầu xuất hiện bóng chồng, thân thể khô gầy lung la lung lay.
Hắn khó khăn nhấc chân, muốn bước ra bước cuối cùng!
Nữ nhân đối diện thấy vậy, nhưng không ngăn cản, hai mắt nàng chăm chú nhìn Chu Cơ cố gắng bước ra bước tiếp theo, hơi thở thơm nóng dồn dập.
Cốt Tiên nóng nảy vặn vẹo, gai xương “lách cách” kêu vang, thuận theo tay phải nàng vung vẩy, liên tục vẽ lên người Chu Cơ từng vết thương dữ tợn!
Tâm thần Chu Cơ gắng gượng đến cực hạn, sợi nhỏ chân khí dần dần xuất hiện biến hóa, giống như từng ngọn thương sắc bén mà nóng rực, không ngừng trùng kích bức tường Thiên Đài vô hình ngăn cách Thức Hải.
Chu Cơ không ngừng vận chuyển chân khí, rốt cục, một tia chân khí cuối cùng trong đan điền cạn mất, sợi chân khí mất đi tiếp tế, dần dần biến nhỏ, từng sợi chân khí đánh lên bức tường vô hình, sau đó hao hết tiêu tan.
Tầm thần Chu Cơ càng lúc càng mỏi mệt, thân thể hân từ lâu đã đến cực hạn, càng lúc càng yếu ớt lung lay.
Hắn bỗng nhiên hoảng hốt, từng mẩu trí nhớ vụn vặt như đèn kéo quân lóe qua trong đầu.
Hai thân ảnh thân thuộc sinh hoạt cùng hắn gần 20 năm hiện lên.
Sư phụ tính tình không tốt lắm, cả ngày khắt khe với hắn, trong miệng luôn treo hai chữ “tạm được,” nàng dạy hắn luyện công, dẫn dắt hắn vào võ đạo chi lộ.
Chu Cơ biết, nàng nhìn như khó tính, hay lôi hắn ra “luyện công” đến đầu sứt trán mẻ, nhưng kỳ thật rất yêu thương hắn.
Còn sư muội lại trái ngược với sư phụ, nàng tính tình hoạt bát, thậm chí có chút trẻ con, miệng thì điêu ngoa.
Thế nhưng nàng bản tính rất thiện lương, thi thoảng lộ ra một chút ngốc nghếch không hiểu chuyện, cùng hành động ôn nhu đáng yêu…
Không thể chết, ta không thể thất bại!
Tâm thần Chu Cơ chấn động, một luồng lực lượng vô hình vô chất, nhưng thực sự tồn tại, kiên cường vực dậy ý chí hắn, thân thể cạn kiệt được ý chí mạnh mẽ phi thường gắng gượng chống đỡ.
Một cỗ ý chí quật cường mạnh mẽ nén ép chân ba sợi chân khí vốn đã cô đọng đến cực hạn lại cùng nhau, ba sợi chân khí cuối cùng dần dần dung hợp.
Từ ba thành hai, từ hai thành một…
Sợi chân khí cuối cùng này cứng rắn vô tồi, mang theo một luồng ý chí nóng rực như lửa, bạo phát ra lực lượng tận cùng, cũng là cuối cùng của hăn!
“Ta! Là! Chu! Cơ!” Chu Cơ dùng thanh âm khàn khàn gằn ra từng chữ, hai mắt hắn đột nhiên sáng rực, bắt ra một đạo thần quang vô hình vô chất.
Một sợi chân khí cuối cùng, ngưng tụ toàn bộ ý chí của hắn, diễn hóa thành một chuôi trường thương hỏa hồng.
Trường thương hỏa hồng xuất ra một kích cực hạn, đâm thẳng vào bức tường Thiên Đài!
“Tách!”
Thanh âm đổ gãy vô thanh cang lên, chân khí diễn hóa thành trường thương tiến vào Thức Hải, trường thương nhanh chóng sụp đổ vỡ nát, tản ra chân khí tinh thuần.
Chân khí tinh thuần lập tức được Thức Hải ôn dưỡng, một sợi Linh Thức theo đó dung nhập vào thức hải, Chân Linh nằm sâu trong huyệt Tri Tâm cùng Thức Hải Chu Cơ tạo thành một liên kết kỳ diệu.
Giống như hai điểm cách xa vạn dặm được kết nối lại cùng nhau, không phân trước sau, hai mà như một.
Chân khí từ Thức Hải lợi dụng liên kết kỳ diệu này, quay trở lại huyệt Tri Tâm, sau đó lại từ huyệt Tri Tâm quy về đan điền, hoàn thành một vòng chu thiên tuần hoàn.
Giờ phút này, 3 đại ẩn huyệt trong cơ thể Chu Cơ liên thông với nhau, không chỉ là kết nối hời hợt đơn thuần như Dẫn Mạch đỉnh phong, mà là liên thông hoàn toàn, tự thành nội tuần hoàn!
“Rầm!”
Chu Cơ rốt cục bước ra bước cuối cùng, mặt đất lập tức vỡ vụn ra hố to, đất đá bay tung tóe.
Một luồng khí tức mạnh mẽ như ẩn như hiện trên người hắn.
Từng đạo vết thương dữ tợn khắp toàn thân Chu Cơ bỗng nhiên đổ máu, dòng máu đỏ tươi tuôn ra, sau đó nhanh chóng ngừng lại, chân khí mới sinh hòa tan, đẩy lùi chân khí dị ngoại ra ngoài, cuối cùng cầm máu, tạm thời phong bế miệng vết thương.
Chu Cơ chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén hữu thần, khuôn mặt thường thường nay nhiều thêm một loại kiên cường cứng rắn.
“Hà…” Hắn thở ra một hơi, tay phải nắm chặt trường thương, chân khí tràn vào thân thương, nhưng không còn loạn lên như trước, mà tinh tế hội tụ tại ngọn thương, bốc lên một mảnh hỏa hồng.
“Chu Cơ ta, đã là Thông Huyệt!” Chu Cơ bình tĩnh nói, khí tức nội liễm, ẩn mà không phát.
Thân thể hắn đứng thẳng lên, rõ ràng vẫn là cơ thể khô gầy trước đó, nhưng lại cho người ta một loại cảm giác vừa phá bỏ đi gông xiềng khổng lồ, có được lực lượng vô hạn.
“Tách… Tách… tách…”
Thanh âm nhỏ bé vang lên trong thể nội Chu Cơ, chân khí Thông Huyệt Cảnh phân tán toàn thân, chữa trị cơ bắp, phong bế nội thương.
“Tiểu đệ đệ, ngươi đúng là niềm vui bất ngờ ~ A ~~ không được rồi, tỉ tỉ thật muốn cắn ngươi một miếng, nếm thử tư vị máu tươi của tiểu đệ đệ! Nhất định là rất đặc biệt!” Nữ nhân mím mím môi nhỏ, mị nhãn như tơ, xinh đẹp động lòng người.
Nhưng nội dung trong lời nói của nàng lại làm cho người ta sởn gai ốc.
Chu Cơ tập trung nhìn nàng, hai mắt mảy may không dám rời đi một giây nào.
Bước vào Thông Huyệt Cảnh, hắn mới cảm nhận được chênh lệch to lớn giữa Thông Huyệt và Dẫn Mạch.
Trước đó nữ nhân áo trắng nhìn như ra tay hiểm ác, nhưng thực tế không hề dùng đến bao nhiêu chân khí, thậm chí lực đạo cũng chỉ là tiện tay mà thôi.
Tay phải Chu Cơ xiết chặt thân thương, hắn tinh tế cảm nhận chân khí đang không ngừng tuần hoàn sản sinh trong cơ thể, sắc mặt dần dần ngưng trọng.
Chân khí của hắn mặc dù đã biến đổi về chất, hơn nữa còn không ngừng tăng lên về lượng, thế nhưng tất cả vẫn cần thời gian rất lâu mới có thể đong đầy đan điền.
Dù sao Chu Cơ cũng chỉ còn lại một sợi chân khí, muốn tăng lên, đương nhiên phải theo thời gian tích lũy.
Còn chuyện trong chiến đột phá, sau đó lực lượng tăng mạnh như chưa từng mất đi, dễ dàng treo đánh đối phương? Nói đùa, năng lượng không thể tự nhiên sinh ra, mà là do thân thể tuần hoàn tăng lên!
Cho dù đột phá đại cảnh giới, quá lắm cũng chỉ thăng hoa về chất mà thôi, còn lượng vẫn phải dùng thời gian tích lũy.
Cũng chính vì như vậy, nữ nhân áo trắng mới có thể ung dung không vội, đợi xem Chu Cơ đột phá cực hạn bản thân, tiến vào Thông Huyệt Cảnh.
Cho dù hắn có là kỳ tài thế nào đi nữa, nhưng chân khí trong lúc chiến đầu không ngừng tiêu hao, nội tuần hoàn chỉ có thể bù đắp vừa đủ lượng mất đi mà thôi, làm sao còn có thể vừa bù vừa sinh?
“Lâm huynh, các ngươi mau tránh đi.” Chu Cơ trịnh trọng lên tiếng, trường thương chỉ xéo mặt đất nâng lên.
“Ta… Chu huynh phải cẩn thận!” Lâm Thanh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lắc đầu một cái.
Y cõng Từ Hiểu Liên, cùng Yến Nhu dìu Ngô Tịnh đã ngất đi ra khỏi tòa nhà, nơi này đã lung lay sắp đổ.
Vừa rồi y đã hồi phục một chút lực lượng, di chuyển thì có thể, nhưng chiến đấu cường độ cao thì đừng mơ.
Nữ nhân áo trắng liếc mắt nhìn 4 người, Cốt Tiên lung lay như rắn, Chu Cơ ánh mắt sắc bén, lách người chắn trước mặt nàng.
“Tiểu đệ đệ, tiểu muội muội, không cần phải lo, ta rất nhanh sẽ sủng ái các ngươi.” Nữ nhân cười nhẹ nói, hai mắt nàng chăm chú nhìn Chu Cơ.
Chu Cơ sắc mặt dần dần trở nên bình tĩnh, tỏa ra Linh Thức, chân khí tận lực tranh thủ tuần hoàn sinh ra.
“Lâm huynh, cho ta mượn một mảnh vải!” Chu Cơ bỗng nhiên nói.
Lâm Thanh hơi nghi hoặc, y không nghĩ ra Chu Cơ muốn một mảnh vải làm gì, nhưng Lâm Thanh không suy nghĩ nhiều, lập tức xé một mảnh ảo ném sang.
Dù sao y phục của y đã sớm bị Cốt Tiên xé rách, nhìn qua chỉ tốt hơn Chu Cơ một chút mà thôi.
Tay trái Chu Cơ tiếp được mảnh vải, hắn vừa dùng tay vừa dùng răng buộc chắc tay phải vào trường thương.
Đến cảnh giới này rồi, có lẽ hành động này có vẻ rất vô nghĩa, thực ra cũng đúng là thế thật.
Chu Cơ đang làm, không đơn thuần là buộc chắc vũ khí, mà còn là ký gửi tâm linh, ký gửi tinh thần vào vũ khí trong tay.
Khóe mắt Chu Cơ nhìn thấy 4 người Lâm Thanh khuất sau bức tường, hắn thở ra một hơi.
Ánh mắt khóa chặt nữ nhân đối diện.
“Tiểu đệ đệ, ngươi dữ tợn đấy, làm tỉ tỉ sợ rồi! Ta phải hưởng thụ thật tốt tiểu đệ đệ để hồi phục tốn thương thôi.” Nữ nhân áo trắng thẹn thùng nói, hai má nàng phiếm hồng kiều diễm, thân thể lồi lõm có thừa, quả thực là tuyệt mỹ.
Nhưng Cốt Tiên dính đầy máu thịt điên cuồng vặn vẹo bên cạnh lại khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Chu Cơ không đáp một lời.
“Ầm!”
Bỗng nhiên, không khí bùng nổ ra một thanh âm chấn động.
Chu Cơ không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt nữ nhân áo trắng, trường thương nâng cao bổ xuống, đầu thương hỏa quang trập trùng, mang theo thương ý sắc bén đến cực hạn!
Nữ tử đối diện khẽ cười một tiếng, thân thể nàng lấy tốc độ còn nhanh hơn né ra, Cốt Tiên rít gào đánh tới!
“Ầm!”
Tốc độ đột phá âm trướng, vang lên thanh âm nổ tung!
…